Thi thể mở mắt, một màu đỏ rực như biển máu, mây khói xung quanh người trở nên mông lung vặn vẹo, hỗn hỗn độn độn.
Mắt Mạnh Kỳ hoa lên, nguyên thần tê dại, nhìn thấy những sợi tinh
tuyến từ bên ngoài bắn vào, xuyên qua hỗn độn, gắn vào mi tâm cái xác
khổng lồ.
Ý niệm và nguyên thần theo những sợi tinh tuyến đó truyền vào, chui
vào huyền quan, thi thể tự xuất hiện một giọt máu, hòa hợp với những ý
niệm đó, hình thành nhục thân, hạ xuống núi non sông ngòi.
Đang lúc Mạnh Kỳ muốn nhìn cho thật kĩ, thì cảnh tượng không ngừng
thay đổi, khi thì nguyên thần từ trong mi tâm bay ra, theo sợi tinh
tuyến bắn ra ngoài, lúc thì thi thể như được kích phát, toàn thân trở
nên trong suốt, lúc thì đôi mắt đỏ rực kia lại trừng trừng nhìn ra xa,
nhưng trong mắt không hề có sự sống......
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Bởi vì thi thể mở mắt, cho nên thời gian chung
quanh xuất hiện hỗn loạn, chuyện cũ lộn xộn trong trí nhớ hóa thành hình ảnh hiện ra ngoài?”
Cho nên, bản chất của mảnh vỡ là một cái thi thể, diễn hóa nội thiên địa của thi thể ấy thành một vùng trời đất?
Cho nên, cái cơ thể mấy người Nam Cung Xung dùng để hàng lâm không
phải là “Hư không tạo vật” thật sự, mà là đến từ máu của cái thi thể
khổng lồ này?
Cho nên, những người Ngô Du Minh tái tạo cơ thể cũng là gián tiếp dùng sức mạnh này?
Mạnh Kỳ bay lên cao, bay về phía mi tâm của thi thể.
Đôi mắt đỏ rực kia không có con ngươi, bên trong cuồn cuộn những làn
sóng đỏ máu, đầy sát khí, giữa biển máu ấy có một tấm bia đá sừng sững,
trên tấm bia có bốn bóng người quen thuộc, Nữ Đế, Ngu Tăng, Thiên Sư và
Hắc Sơn Lão Yêu!
Họ ở trong mắt của thi thể này?
Thi thể mở mắt không phải là người chết sống lại, mà chỉ là vị bị kích thích nên biến hóa mà thôi?
............
Sự tình kỳ quái, ngay cả Tông Sư cũng không thoát khỏi, sau khi hỏi
lại kĩ lưỡng, Thiên Sư và Ngu Tăng lập tức lên đường tới quỷ thôn.
Nơi này cách Thiên Sư phủ không xa, nhưng nằm gần sơn mạch đầy hoang thú, là một khu vực vô cùng hẻo lánh.
Trong thôn, nhà cửa tan hoang, nhà nào cũng treo vải trắng, trên cây
là từng chuỗi tiền giấy, hoàn toàn không có một bóng người, im lặng đến
đáng sợ. Gió thổi vù vù xuyên qua nhà cửa, thổi những chuỗi tiền giấy
bay bay, ồ ồ sởn tóc gáy.
Thiên Sư và Ngu Tăng sau khi quan sát sự biến hóa của khí cơ trời
đất, kết hợp với tin tức của đám người Tần Sương Liên thì đã tìm ra
nguồn gốc, nơi tạo ra quỷ dị.
Dựa núi có một tòa cổ mộ, vì bị động đất mà lộ ra, bị thôn dân khai
quật, lấy đi hết vật quý chôn bên trong, từ đó, người trong thôn từng
người một theo nhau chết thảm, các đạo sĩ, hòa thượng tới đây bắt quỷ
cũng không thoát được cái chết, nên nơi này mới mang cái tên ‘quỷ thôn’.
Cổ mộ đã được đám người Tần Sương Liên thăm dò qua một lần, trong mộ
không hề có quan tài, chỉ có một cái khe màu xam xám. Tông sư của Thiên
Sư phủ từng đi vào tra xét, sau đó cũng mất mạng, Phương Tri Động rất có khả năng cũng đã tiến vào bên trong.
“A Di Đà Phật.” Ngu Tăng niệm phật, lấy ra [Địa Tạng Độ Hồn kinh].
Kinh thư lật ra. Ngu Tăng bắt đầu niệm theo, các chữ viết biến hóa
bay ra, một màu lưu ly vàng rực, chiếu sáng cả khu vực xung quanh, âm
khí và tử ý sạch sành sanh không còn.
Mặt đất vỡ ra, hạt giống nẩy mầm, những đóa hoa sen mọc lên.
Ngu Tăng bước lên hoa sen, đi theo kinh văn vàng, bước vào khe hở.
Thiên Sư cầm kiếm, mặc đạo quan, sau lưng Long Hổ đua tiếng, tự diễn Thái Cực tự hóa Âm Dương, đi theo tại Ngu Tăng.
Không phải ông ta sợ quỷ, nhưng ông ta tin vào uy lực của [Địa Tạng
Độ Hồn kinh], phải biết, sau khi Ngu Tăng thành tựu Đại Tông Sư, trận
chiến đầu tiên của lão chính là xâm nhập “Quỷ đô”, hàng phục mười đại
Quỷ Vương, dẹp yên trăm vạn âm chúng, vĩnh viễn đóng lại một khe hở nối
tới Cửu U Minh Giới, trả lại nhân gian sự thanh bình.
Hai Đại Tông Sư thân kinh bách chiến, nhưng không hề coi thường nơi này, cả hai đều cẩn thận đề phòng.
Khe hở rất dài, càng vào sâu càng u ám, tinh thần thò vào như trâu đất xuống biển, càng đi vào càng âm lãnh.
Đột nhiên, trước mắt Thiên Sư và Ngu Tăng sáng lên, thấy mình đang ở
trong một cái huyệt động rất to, đủ để xây cả một hoàng cung.
Trong góc có mấy dòng âm tuyền, hàn ý tỏa ra mù mịt, khiến cả huyệt
động tràn ngập làn sương mù mỏng manh, chính là nó thôn phệ tinh thần
đưa vào.
Thiên Sư và Ngu Tăng cẩn thận nhìn quanh huyệt động, nhưng không thấy gì dị thường.
Ngu Tăng mở mắt, ánh mắt lưu ly vàng trong suốt, cả huyệt động đều
chiếu vào Thiên Nhãn thông, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Thiên Sư hừ lạnh, tay trái chụp lên mu bàn tay phải, đạo bào phồng
lên, những làn thanh quang cuộn chảy, hư không sau lưng dần hiện ra một
chữ ‘sát’, màu rất nhạt, vẫn chưa thành hình.
“Quả thật có cổ quái.” Ông tay lắc người, sau lưng long ngâm hổ gầm, quay quanh thành hình cầu, diệt sạch chữ “Sát”.
Ngu Tăng nghĩ nghĩ, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một cái mõ khô
vàng, để nó và [Địa Tạng Độ Hồn kinh] ở trước mặt mình, tay gõ mõ, miệng mấp máy tụng [Địa Tạng Độ Hồn kinh]:
“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Kha tát......”
“...... Đã độ, đương độ, chưa độ...... Đã chưa lâu, đương thành tựu, chưa thành tựu......”
“Sau hôm nay, trong trăm ngàn ức kiếp, sẽ có thế giới tương ứng, có
địa ngục và tam ác đạo tương ứng, chúng sinh chịu khổ, ta thề cứu khổ,
rời xa, địa ngục ác thú, súc sinh ngạ quỷ, đưa người bị tội báo, tẫn
thành phật, thì ta mới thành chính giác.”
Phật âm càng ngày càng vang, to lớn trang nghiêm, thanh tịnh giải
thoát, Lưu Ly kim quang từ trong hư không hiện ra, chiếu khắp huyệt
động, xua sạch sương mù, những cánh hoa bà la vàng bay xuống, mặt đất
trào ra từng luồng Thanh Tuyền, có Hoàng Kim, mã não, thủy tinh vân vân
làm bạn sinh.
Ầm!
Mặt đất rung lên, cả huyệt động cũng rung rinh, như bị kinh văn tác động.
Ngu Tăng ngẩng phắt đầu lên, hai mắt thả ra phật quang, sau lưng hiện ra Địa Tạng Bồ Tát tướng từ bi thương hại, một màu vàng rực,[Địa Tạng
Độ Hồn kinh] cũng theo mắt bay lên, lật đến trang cuối.
Từng chữ một phun ra, vang như tiếng sấm:
“Địa Ngục chưa không, thề không thành phật; Chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề.”
Ầm!
Mặt đất nứt ra, như có cự nhân mở mắt!
Trong “Ánh mắt” là biển máu vô biên, giữa biển có một tấm bia mông lung.
“Thất Sát bi!” Thiên Sư nhớ tới lời nhắc nhở của tông chủ Thương Thiên tông.
Thì ra nó ở trong này?
Thiên Sư và Ngu Tăng cùng bay vào Huyết Hải, toàn lực ứng phó.
Tuy hai người không biết tấm bia này dùng để làm gì, nhưng Hắc Sơn
Lão Yêu luôn toàn lực đi tìm nó, chứng tỏ nó không phải tầm thường,
tuyệt không thể để nó rơi vào tay kẻ địch!
Đúng lúc này, một ngón tay trắng muốt từ trên trời giáng xuống. Bốn
ngón khép lại, ngón cái ấn ở trong ngón trỏ, như cái mỏ chim, phía sau
là một bóng người mặc huyền bào giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo đánh tới, hỏa diễm bốc lên rực trời, chưng khô một phần biển máu.
“Nữ Đế......” Thiên Sư đã sớm có phòng bị, trường kiếm tà tà chém
lên, Long Hổ chi tướng sau lưng đầu đuôi tương liên, xoay tròn cực
nhanh, quanh thân Chân Nguyên và thiên địa chi lực trong nháy mắt biến
hóa bảy lần, Âm Dương âm âm dương dương âm, hư không chung quanh khi bị
đóng băng, âm khí tận xương, lúc thì chí dương chí chính, trừ khử ô uế.
Đây là tuyệt chiêu võ đạo đắc ý nhất của Thiên Sư phủ: “Long Hổ thất
chuyển”, trong nháy mắt đánh ra bảy đợt sức mạnh, hoặc âm hoặc dương,
tầng tầng trùng điệp lên nhau, như những làn sóng biển. Âm Dương trình
tự khác biệt, nên mỗi một lần Long Hổ thất chuyển đều hoàn toàn khác
biệt, địch nhân muốn hóa giải, thì mội một đợt đều phải đoán đúng Âm
Dương, thì mới đối lại chính xác, mới cản được Long Hổ thất chuyển, nếu
không sẽ chỉ làm kích thích sự bạo tạc, dẫn tới phản ứng dây chuyền,
không khác gì bị tới mấy Thiên Sư cùng lúc tấn công!
Nên thường gặp phải chiêu này, người ta thường né đi. Thiên Sư cũng
tính toán như vậy, định dùng nó để ép lui Nữ Đế, giành lấy “Thất Sát
bi”.
Nhưng Nữ Đế xòe bàn tay ra, không hề tránh né, mà lựa chọn đón đỡ.
Dương hỏa âm hỏa liên tục biến hóa, từng tầng xử lý Long Hổ thất
chuyển, dương âm dương dương âm âm dương, không ngờ lại không sai chút
nào!
Long Hổ thất chuyển tiêu tán h, Nữ Đế phất tay lên kiếm của Thiên Sư, sức mạnh chuyển hóa thành lửa, theo thanh kiếm lan tới tay Thiên Sư.
Thanh kiếm rung lên bần bật, ông ta khí huyết quay cuồng, suýt nữa ngã vào trong biển máu.
Chỉ một chiêu, đã bị thương.
Nữ Đế lập tức đuổi theo, ép Thiên Sư chặt cứng.
Thiên Sư càng chiến càng kinh hãi, chiêu thức gì của ông ta cũng bị
Nữ Đế như biết trước, xử lý đúng cách gọn gàng, khiến ông ta vô cùng bị
động.
Bên kia, Ngu Tăng gặp phải Hắc Sơn Lão Yêu, một quyền bình thản đánh
ra, “Địa Tạng Độ Hồn kinh” đột ngột hiện ra giữa không trung, những con
chữ vàng nối thành một mảng, tỏa màu lưu ly sáng bóng, lấy Pháp Tướng
tọa trấn Tu Di sơn, diễn hóa “An Nhẫn Bất Động kết giới”.
Hắc Sơn Lão Yêu há miệng, phun ra một luồng ánh sáng âm u.
Làn ánh sáng kia rơi vào màn lưu ly vàng, phát ra tiếng cười quái dị, đọa lạc, vui vẻ, phật văn màu vàng ảm đạm đi vì bị nhuốm bẩn, kết giới
nứt ra sắp vỡ, bị những bóng đen quỷ dị phủ quanh.
“Đọa lạc cao tăng Xá Lợi tử!” Ngu Tăng hơi biến sắc.
Hắc Sơn Lão Yêu cười quái dị: “Chuẩn bị riêng cho ngươi đó!”
Trò chơi “Hắc Sơn Lão Yêu” vận hành mười năm, tuy chưa có ai bước vào được cảnh giới Đại Tông Sư, nhưng đương nhiên lúc nào cũng có người
khiêu chiến Ngu Tăng, Thiên Sư, có quang minh chính đại , cũng có ti bỉ
vô sỉ , qua nhiều người thử thách như vậy, đương nhiên sẽ dần suy diễn
ra được cách giải quyết.
Cho nên, Nữ Đế, Hắc Sơn Lão Yêu coi như đã ‘giao chiến’ với Thiên Sư, Ngu Tăng không biết bao nhiêu lần, đối với thói quen, chiêu thức, bí
mật của họ đều gần như thuộc lòng, biết khi xuất chiêu Long xà thất
chuyển, Thiên Sư theo bản năng sẽ lựa chọn Âm Dương biến hóa theo dạng
nào, biết “Đọa lạc cao tăng Xá Lợi tử” Khắc chế được “An Nhẫn Bất Động
kết giới”.
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng, cho nên Thiên Sư và Ngu Tăng đương nhiên phải bị rơi xuống thế hạ phong!
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối khi công nghệ cao kết hợp với võ đạo! Nữ Đế càng đánh càng tin tưởng mười phần, Hắc Sơn Lão Yêu thì sau khi
vây khốn Ngu Tăng, không chút do dự nhào về phía Thất Sát bi!
Mạnh Kỳ nhìn thấy tất cả, rùng mình một cái, nhục thân của hắn ở trong Thiên Sư phủ cảm ứng khí cơ, bay tới Huyết Hải!
Gặp nhau ở trên không Huyết Hải, nguyên thần lại chui vào nhục thân,
thực là vô cùng dễ chịu, Mạnh Kỳ cũng có lại được sức mạnh cường đại
quen thuộc thật sự của mình.
Nhưng mà làm gì cũng phải mất thời gian, hắn làm xong, thì Hắc Sơn Lão Yêu cũng đã cầm được “Thất Sát bi.”
“Ngươi đã muộn một bước.” Hắc Sơn Lão Yêu vui lắm, áo bào bay bay, đôi mắt đỏ rực đầy trào phúng.
Mạnh Kỳ nheo mắt, cất bước, vượt qua hư không, tấn công mà không thèm nói một lời!
Hắc Sơn Lão Yêu cười vang: “Vô dụng , ngươi biết Thất Sát bi là cái
gì không? Ngoài khả năng làm hỗn loạn thời gian, tìm ra kiếp trước kiếp
này, giết người trong vô hình, còn có thể khiến người có đó trở về quá
khứ!”
“Ngô biết cảnh giới ‘Hoàng thiên phải lập’ của ngươi rất cường đại,
có thể thay thế Thương Thiên, không bị thời gian đảo lưu ảnh hưởng,
không bị hai giới ngăn cách, thắng ngươi không khó, nhưng muốn giết
ngươi lại cực gian nan.”
“Nhưng mà ngô đã có Thất Sát bi trong tay, ngô sẽ trở về quá khứ, giết ngươi khi ngươi còn yếu ớt!”
“Thất Sát bi” tỏa ánh sáng rực rỡ, phủ lấy Hắc Sơn Lão Yêu, thời không rung lên hỗn loạn, Hắc Sơn Lão Yêu biến mất.
Ánh sáng tan đi, Hắc Sơn Lão Yêu xuất hiện trên một vách núi, thấy một thiếu niên đang cảm ứng Thương Thiên.
“Lương Vô Cực!” Hắc Sơn Lão Yêu khẽ quát.
Thiếu niên mở to mắt, nhìn quái vật trước mặt, hoảng sợ: “Ngươi là......”
Lời còn chưa dứt, Hắc Sơn Lão Yêu đã một chưởng chụp xuống, Lương Vô Cực nát thành bãi máu, chỉ còn lại chấp niệm vang vang:
“Ta đã chọc phải ai ......”
Hắc Sơn Lão Yêu vừa lòng chắp tay sau lưng, kích phát Thất Sát bi, trở về “Tương lai”.
Lương Vô Cực mất mạng, tông chủ Thương Thiên tông đương nhiên đổi
thành người khác. Tôn Tuấn Lâm chiếm được sự ủng hộ, nhưng lại không có
được thiên tư xuất sắc, không luyện được tới cảnh giới “Hoàng thiên phải lập”, không dám khiêu chiến Hắc Sơn Lão Yêu.
Mạnh Kỳ hàng lâm, trở thành một trưởng lão đã bế quan nhiều năm của
Thương Thiên tông, cùng Tôn Tuấn Lâm đi thăm dò Lan Nhược tự, sau đó vẫn gặp mấy người Yến Xích Hà, Ngu Tăng, chỉ đơn giản là với thân phận khác mà thôi.
Nhưng trong thế giới của Cung Xung, hắn vẫn là tông chủ Thương Thiên tông!
“...... Quả thật đã về được quá khứ...... Nhưng sự thay đổi thời gian chỉ có hiệu quả với bản thân thế giới này mà thôi......” Mạnh Kỳ tinh
tường nhìn ra được vấn đề, trí nhớ của hắn không hề bị ảnh hưởng tí nào.
Hắn cũng đã tìm ra lý do vì sao hắn làm được như vậy, chính là vì “Đạo Nhất ấn”!
Chư quả chi nhân, là ngọn nguồn của tất cả mọi sự, câu chuyện có thể thay đổi, nhưng ban sơ ban đầu thì không!
Mạnh Kỳ nhếch mép, lẩm bẩm:
“Ngươi giết hắn thì liên quan gì tới ta......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT