Kiếm trong tay Khưu Vạn Sinh phát ra một tiếng long ngâm, sau lưng
hiện ra “Vô sinh chi tướng”, một màu u ám, tiêu diệt tất cả sinh cơ.
Rắc, thanh bảo kiếm đặc chế màu xanh đậm vỡ vụn, Vũ Vô Cưu thét lớn
một tiếng, không ngừng bước lùi, ngực bắn ra một làn máu tươi, bị sức
mạnh bộc phát trước khi chết của Khưu Vạn Sinh làm bị thương.
Khưu Vạn Sinh hai mắt tan rã, miệng phun máu tươi, nhưng vẫn hừng hực cơn giận, mặc kệ Nam Cung Hận, nghiến răng: “Thái Nguyên Mặc Huyết thần kiếm... Ngươi biết vi sư có Thất Sát Thiên Cương bội, mới khổ tâm chuẩn bị ra thứ này? Giỏi, quả thật là một đệ tử giỏi!”
Thất Sát Thiên Cương bội, bảo vật bí truyền của Tàng Kiếm lâu, có thể ứng kích mà phát, chắn được một kích của pháp thân, chỉ khi nào gặp
phải “Thái Nguyên Mặc Huyết thần kiếm”, Thất Sát mới bị phân hoá, hiệu
quả không còn. Nếu không phải đã quá hiểu biết về Khưu Vạn Sinh, và đã
ngầm lên kế hoạch từ sớm, thì đi đâu mà tìm ra một thanh Thái Nguyên Mặc Huyết thần kiếm?
Nhìn sư phụ luôn yêu thương mình cả người đầy máu, Vũ Vô Cưu áy náy:
“Sư phụ, đệ tử cũng không muốn, nhưng tính tình đệ tử dễ xúc động, lại
quá cực đoan, nên bị người ta dụ dỗ, từng bước nối tiếp nhau sai, không
còn quay lại được nữa...”
Y dừng lại, nét mặt chuyển qua vô cùng quyết tuyệt: “Sư phụ, không
phải lúc nào người cũng yêu thương đệ tử hay sao? Coi như người chết
thay cho đệ tử đi, đệ tử còn, Tàng Kiếm lâu sẽ không vong!”
“Được, được, rất được! Vi sư hôm nay mới biết được ngươi. Thì ra
ngươi là loại người tư lợi như vậy, hèn gì sau khi thấy mình bị sai, thì không phải chịu đòn nhận tội, mà là rơi vào Ma Đạo!” Khưu Vạn Sinh ngửa đầu cười to, “Lịch đại tổ sư tại thượng, là do đệ tử không biết cách
nhìn người, mới bị rơi vào kết cục hôm nay, làm liên lụy tông môn, không bằng đốt đi cơ thể này, cùng nhau cá chết lưới rách!”
Vì ảnh hưởng của ông rất mạnh, nên sau khi một chiêu đắc thủ, Vũ Vô
Cưu không dám ra tay nữa, nay nghe vậy sửng sốt, vội vàng xuất kiếm, tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào mi tâm của Khưu Vạn Sinh. Kiếm đâm vào rồi,
mới có tiếng xé gió và khí bạo.
Nhưng mà trong cơ thể Khưu Vạn Sinh đã phát ra những làn kiếm quang u ám, hút lấy máu thịt, nguyên thần, hấp thu vô sinh chi tướng, truyền
hết vào trong Vô Sinh kiếm.
Bình thường bị giết, nếu không bị khắc chế, thì sẽ có kiếp sau như ý
niệm, nhưng bây giờ, Khưu Vạn Sinh đã hoàn toàn đốt cháy nguyên thần,
không hề để lại đường lùi cho mình, quả thực là cương liệt đến cực điểm.
Tranh!
Vô Sinh kiếm lại phát ra tiếng long ngâm, không chỉ không tỏa ra ánh
sáng, mà ngược lại mà hút sạch ánh sáng xung quanh, khiến xung quanh nó
thành một vùng tối đen.
Trong mảng tối đen ấy, một cái gì chợt lóe. Ánh sáng bảo hộ quanh
người Vũ Vô Cưu vỡ tan, y trợn to mắt, ngã nhào xuống đất, trên người
không hề có vết thương, nhưng đã hoàn toàn không còn sự sống.
Chiến tích: Thành công ám sát Địa bảng thứ sáu “Phích Lịch Hỏa” Khưu Vạn Sinh.
Nguyên nhân tử vong: Chết do Khưu Vạn Sinh phản kích.
Thần binh bùng nổ trong một phạm vi tập trung, cho dù có là “Câu Trần Thần Chủ” Nam Cung Hận là ngoại cảnh đỉnh phong mà cũng không sao cản
được, phải chật vật trốn tránh, huống chi Vũ Vô Cưu.
Bị mất người khống chế, dù có bốn đạo Pháp Thân kiếm ý gia trì,
“Thiên Tàn Địa Khuyết Kiếm Sát Lạc Sinh trận” cũng bắt đầu dần trở nên
hỗn loạn, những kẻ bên ngoài nhìn ra cơ hội, thế công kích càng thêm
hung mãnh, từng tầng kiếm trận bị phá vỡ, nhiệt độ không khí giảm nhanh, bắt đầu có hoa tuyết bay xuống.
Hoan Hỉ Bồ Tát, Hoan Hỉ Phật dùng thần binh công kích, Sinh Tử Vô
Thường tông “U Minh Đế Quân” thì dùng sương mù màu đỏ vàng để ăn mòn
kiếm ý, ăn mòn cấm pháp, từng bước đánh vỡ.
“Vô Sinh kiếm” có nguyên thần còn sót lại của Khưu Vạn Sinh thao túng lại chuyển, Nam Cung Hận nheo mắt, vội né sang bên.
Thiên Tàn kiếm trong tay y chỉ kịp hất “Bôn Lôi vạn quân” Mã Du ra,
dùng thân trái để đỡ một kiếm của “Không thấy đào hoa” Lý Tư Nùng một
kiếm, nhờ vậy lại hiểm hóc né được một kích của Vô Sinh kiếm.
Rắc, Vô Sinh kiếm chém sượt qua qua, đạo bào hộ thân của Nam Cung Hận vỡ tan, bị kiếm của Lý Tư Nùng chém trúng, nửa thân đẫm máu.
Thừa dịp kiếm khí bùng nổ, Nam Cung Hận bóp nát một tấm phù trong
tay, biến mất, hiện ra ở bên ngoài đại điện, vọt thẳng về phía đại trận
bên ngoài.
Y muốn nội ứng ngoại hợp, phá tan đại trận.
Y vẫn còn quyền thao túng Thiên Tàn Địa Khuyết Kiếm Sát Lạc Sinh trận trong tay!
Vốn Khưu Vạn Sinh vì phải phân tâm bốn đạo kiếm ý Pháp Thân, nên mới
phải tập trung tất cả tông sư của lâu để hỗ trợ khống chế trận, để ngừa
vạn nhất.
Vô Sinh kiếm hóa thành lưu quang, đâm thẳng về phía lưng của Nam Cung Hận, đồng thời có luôn dấu hiệu muốn dung nhập vào đại trận, củng cố
đại trận.
Lý Tư Nùng giật mình, vô cùng kinh ngạc, vừa rồi Vô Sinh kiếm đã tự bỏ cấm chế, để cho cô khống chế...
Khống chế Vô Sinh kiếm, cũng chính là khống chế đại trận.
Lý Tư Nùng lập tức hồi thần, trách nhiệm đè nặng lên vai, sự tồn vong của môn phái giờ chính là nằm trên tay cô. Cô lập tức thử thu hồi quyền thao túng đại trận của Nam Cung Hận.
Đại trận lại động, những đạo kiếm khí hỗn loạn, không còn khả năng
vạn kiếm tề phát, thảo nguyên và tả đạo liên minh thấy vậy vô cùng sung
sướng, lập tức vận hết công lực mà công kích. Lang nha bổng xanh lè như
một ngọn núi nhỏ, không ngừng nện xuống, tạo ra tiếng nổ vang trời. Thi
thể địa tiên lấy hàn khí ngưng tụ thành băng phách, lấy băng phách đúc
thành trường kiếm, từng kiếm chém xuống, từng làn khí lạnh tràn ngập,
màu u lam lan tràn, làm giảm tốc độ vận chuyển của kiếm trận. Tát mãn tổ thần không ngừng thi triển Vu thuật thần thông, phối hợp Hoan Hỉ Bồ
Tát, Hoan Hỉ Phật dùng thần binh công kích.
Đại trận lung lại sắp đổ, đã có thể nhìn thấu qua làn sương mù nhàn
nhạt, nhìn thấy Nam Cung Hận dùng công pháp huyền diệu, hai lần tránh
được công kích của thần binh, nhìn thấy Lý Tư Nùng bay lên, tay phải cầm Vô Sinh kiếm.
Cô đã trở thành chủ nhân mới của Tàng Kiếm lâu, đang muốn củng cố
Thiên Tàn Địa Khuyết Kiếm Sát Lạc Sinh trận, dù cô không phải là Ngoại
Cảnh đỉnh phong, lại là lần đầu tiên chưởng khống, nhưng có bốn đạo Pháp Thân kiếm ý và Mã Du hỗ trợ, nên vẫn chống đỡ được một hai.
Bây giờ chỉ cần Mã Du cuốn lấy Nam Cung Hận, là coi như xong!
Tình hình cụ thể đám người Cáp Tư Ô Lạp không hiểu lắm, nhưng bọn họ
đều là người từng trải, đại trận hiện đang suy yếu họ đều nhận ra, quyết không để cho bên trong lấy lại sức.
Mạnh Kỳ đang rình coi trên kia cũng hiểu điều này. Sự tồn vong của Tàng Kiếm lâu đã tới lúc đó quyết định.
Phải tạo ra chút việc làm thảo nguyên và tả đạo hỗn loạn, để cho Tàng Kiếm lâu có thời gian ổn định lại...
Nhưng phải làm thế nào đây?
Phía dưới có ba chuẩn chiến lực Pháp Thân, ba món thần binh, Hắc bảng top 4 ba người, tùy tiện một cái nào cũng đủ khiến hắn liêu xiêu, chưa
kể còn có hơn hai mươi Kim trướng võ sĩ và Tát mãn Trường Sinh giáo, đều là Tông Sư, chúng mà liên thủ, hắn trốn không thoát.
A, có rồi! Đối phương có sơ hở!
Ba chuẩn chiến lực Pháp Thân, ba nhân tài Hắc bảng thì chấp chưởng
thần binh, cùng với đa phần Tông Sư đều đang toàn lực tấn công “Thiên
Tàn Địa Khuyết Kiếm Sát Lạc Sinh trận”, giữ nhiệm vụ cảnh giới và đề
phòng viện binh chỉ còn một ít tông sư, trong đó chẳng có ai là Ngoại
Cảnh đỉnh phong.
Chỉ cần mình không công kích chuẩn Pháp Thân và cao thủ trong Hắc
bảng, khiến họ cảm thấy nguy hiểm thì hoàn toàn có cơ hội xông qua vòng
cảnh giới bên ngoài. Tới lúc đó, nếu khéo léo, trước khi bị tập trung và đánh hội đồng, cũng có khả năng làm ra một chuyện gì đó rồi bỏ chạy!
Mạnh Kỳ lặng lẽ bay tới gần, trước khi lọt vào phạm vi cảm ứng thì
đột ngột hiện thân, giậm chân một cái, súc địa thành thốn, lóe ra xông
về phía liên minh đang vây công Tàng Kiếm lâu.
Đặng đặng đặng đặng, có hai Kim trướng võ sĩ phát hiện ra hắn, nhào tới vung đao, chém Mạnh Kỳ.
Đặng đặng đặng đặng, ánh đao tiêu tán, trường đao bắn ngược, hất văng một tông sư, cơ thể Mạnh Kỳ rực màu ám kim, không một chút vết thương,
thân hình cấp tốc to ra, tới hơn mười trượng.
Phanh! Mạnh Kỳ cơ bắp cuồn cuộn, đánh bay một Tông Sư Tát mãn đang
thi triển Vu thuật, sau đó tông tiếp vào một thanh bảo binh, cả binh khí lẫn Kim trướng võ sĩ đều bị đánh bay, Tông Sư lĩnh vực, thuật pháp thần thông, chiêu thức võ công của họ đều chưa kịp thi triển là đã bị hất
tung, mà dùng có kịp thi triển, đánh vào trên người Mạnh Kỳ thì cũng chỉ như kiến càng lại cây, chẳng để lại được chút vết thương nào trên người hắn.
Đặng đặng đặng đặng, Mạnh Kỳ phá tan tầng vòng vây thứ nhất, tâm tình vui vẻ!
Hoan Hỉ Phật nhìn thấy người tới là Tô Mạnh, cuồng vọng không muốn
mạng, vội thu hồi Kim Cương xử, nghiêng người, một xử sắp đảo ra, định
báo thù cho sư điệt Lục Dục của mình.
Không chỉ y, cự quỷ màu xanh và Hoan Hỉ Bồ Tát cũng quay ngược lại để công kích Mạnh Kỳ, lực ép lên đại trận bị giảm bớt, Lý Tư Nùng và Mã Du lập tức thừa cơ hội, điên cuồng tấn công Nam Cung Hận.
Mạnh Kỳ tâm linh trong sáng, kích phát khả năng cảm ứng nguy hiểm lên mức cao nhất, đao đã ‘súc thế’ rất lâu ra khỏi vỏ , lấy thân thể mình
làm bảo binh thi triển “Khai Thiên Tích Địa”!
Vèo một tiếng. Ánh đao vạch phá trường không, với tốc độ cực nhanh
không gì không thể phá chém về phía thủ lĩnh võ sĩ Kim trướng Cáp Tư Ô
Lạp.
Sáng lạn chói mắt, Kim Cương xử hóa to ra như ngọn núi đánh xuống,
khiến mặt đất lõm vào thành ao, nhưng đánh hụt, vì Mạnh Kỳ đã lướt qua!
Muốn ám sát ta? Cáp Tư Ô Lạp cười khẩy, vung đao, hư không như có một làn ánh sáng lóa lên, nhanh nhìn không kịp, nhanh hơn cả âm thanh, như
muốn thoát khỏi lực trói buộc của mặt đất.
Ta là Ngoại Cảnh đỉnh phong, trong mười hạng đầu Hắc bảng, top 50 cường giả Địa bảng!
Đương! Hai đao giao kích, “Đao thế” của Mạnh Kỳ ngưng bặt, hiện ra
bản tôn, từ mặt đến cổ có một đường vết máu rất sâu, bị đao ý rót vào,
thương thế không nhẹ. Lấy nhục thân làm binh nhận chống lại Ngoại Cảnh
đỉnh phong cộng thêm cực phẩm bảo binh, khó tránh khỏi thụ thương.
Cáp Tư Ô Lạp lùi liền mấy bước, cánh tay rung rung, rong lòng hoảng
sợ. Nếu đối phương dùng là cực phẩm bảo binh, binh khí của y nhất định
sẽ bị thương tổn, thật sự là không có gì không thể phá a...
Y vừa nghĩ ‘may mà mình đã cản được hắn, có thể vây công’ thì nhìn
thấy “Cuồng Đao” Tô Mạnh vung tay áo, trong lòng dậy lên cảm giác không
hay.
Đất trời tối sầm, trở thành hỗn độn u ám, Cáp Tư Ô Lạp mất đi khống chế bị hút vào trong tay áo đã biến ra rất to kia.
Càn Khôn vừa thu lại, Mạnh Kỳ đã ầm ĩ cười to, quát vang ầm ầm:
“Đám con cháu, đuổi theo này!”
Một thanh lang nha bổng cực to đánh xuống, mặt đất nát tan lõm xuống, nhưng hư không quanh đó đã vỡ ra, thân ảnh Mạnh Kỳ đã mờ đi rồi biến
mất, chỉ còn vọng lại tiếng cười.
Hắn vừa đắc thủ lập tức bóp nát Phá Không phù!
“Đám con cháu, đuổi theo này!” Tiếng Mạnh Kỳ cuồng ngạo vọng vang bốn phía.
Không có gì khiến đối phương dễ hỗn loạn hơn là bắt đi tên thống lĩnh trên danh nghĩa của chúng!
Cả đám cao thủ liên minh, nào tông sư, nào nửa bước Pháp Thân, nào
chuẩn Pháp Thân đầy ra đấy, thế mà lại trơ mắt nhìn “Cuồng Đao” Tô Mạnh
xông vào bản trận, trong nháy mắt “tóm” đi thống lĩnh trên danh nghĩa
của mình, trong lòng cả đám nổi lên cảm giác nhục nhã không sao tả được, bốc lên tới tận đầu, làm họ đỏ cả mắt.
“Hắn làm sao làm được?” Mọi người hỗn loạn, là rắn mất đầu, không biết là nên tiếp tục tấn công, hay đi cứu viện Cáp Tư Ô Lạp.
Sự tình gấp gáp, mấy chuẩn pháp thân có khả năng phong ấn hư không
thì lại không có linh trí, toàn nhờ vào Tông Sư thao túng, sợ làm trở
ngại hành động của đồng bạn, nên đều không kịp phản ứng, mà mấy người
tông sư có khả năng khống chế hư không thì lại đã bị Mạnh Kỳ hất cho
choáng váng đầu óc, còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lý Tư Nùng vội bắt lấy cơ hội, vận dụng trận pháp và bảo binh, quăng
Nam Cung Hận ra khỏi sơn môn, chém đứt cánh tay trái của y, nhờ có một
món bí bảo quái dị, Nam Cung Hận mới thoát khỏi mất mạng.
Vù vù, kiếm do các đời truyền nhân của Tàng Kiếm lâu để lại trong
kiếm phần ào ào bay lên, vạn kiếm tề phát, già thiên tế nhật, sáng chói
cả mắt, tụ vào đại trận, cuối cùng cũng đã có cơ hội thở dốc, Lý Tư Nùng và Mã Du rốt cuộc cũng củng cố được đại trận, có thể chống đỡ được thêm một thời gian.
Đến lúc này, cô mới bật than: “Đây chính là cái gọi là trong trăm vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng như lấy đồ trong túi? ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh thật sự là danh bất hư truyền!”
......
Vô hình vô tướng kiếm quang du tẩu, như hóa vào trong biển thiên địa
nguyên khí, khiến Đại Mãn không dám thổ nạp, may ông ta có “Trường Sinh
thiên” Phụ thể, có thể thông qua nguyện lực linh quang để khôi phục,
bằng không đối mặt Hà Thất sẽ có chút gian nan.
Từ sau chuyện lam huyết nhân, chân thể hữu vô tướng kiếm khí của
“Kiếm Cuồng” Hà Thất càng thêm phần tinh tiến mượt mà , ngoài “Vô tướng” thật sự, hành tung, mùi vị, dấu vết và ngoại hiển đều hoàn toàn không
còn nhìn thấy, khiến người ta không sao biết được ông ta đang ở đâu
trước khi bị ông ta công kích, đành phải thụ động mà chống đỡ, cực kì
phù hợp trong quần chiến, còn có thể hóa vào nguyên khí đại hải, trở
thành giọt nước, khiến người ta không dám thổ nạp bổ sung, chỉ có thể
dựa vào Pháp Thân chi lực.
Tuy rằng Pháp Thân vốn chính là sự thể hiện của quy luật và nguyên
khí, không thổ nạp nguyên khí cũng không sao, nhưng cái gì cũng có cực
hạn, nếu để quá lâu dài, thực lực sẽ từ từ giảm xuống, cuối cùng khô cằn tàn bại.
Đại Mãn được “Trường Sinh thiên” phụ thể, hiển hóa thành chân thân
thần linh màu xanh lam cao tới mấy chục trượng, chân đạp dòng nước, tay
cầm hỏa diễm, mây đen quấn thân, lôi điện làm mắt, đầu như mặt trời,
phảng phất bao dung tự nhiên vạn vật, khiến phạm vi ngàn dặm xung quanh
diễn hóa thành Trường Sinh Thiên Giới, bên trong giới, các Tổ Linh và võ sĩ thành kính không ngừng xuất hiện, bị vô hình vô tướng kiếm khí đánh
nát rồi lại từ trong hư vô sinh ra, cực có tác dụng làm cản đường kẻ
địch.
Từ trên cao của Trường Sinh Thiên Giới những đóa hoa tuyết do nguyện
lực linh quang ngưng kết thi nhau bay xuống, thay thế cho biển nguyên
khí, kết hợp với thuật pháp phạm vi lớn, các loại quỷ dị thần thông, Đại Mãn tuy ở thế hạ phong, nhưng lại quấn chặt được Hà Thất, khiến ông
không thể phân thân đi nơi khác.
......
Tây Châu châu phủ Tây Lương thành.
Đại trận mở ra, Tư Mã gia gia chủ Tư Mã Nhân cầm một cây roi trúc dài bốn thước, màu sắc khó phân, có khả năng hấp thu công kích và tia sáng, vì hấp thu quá nhiều nên trở nên một màu đen sẫm, được khen là ‘một roi trong tay, đánh diệt vạn pháp’, chính là thần binh trấn tộc của Tư Mã
gia, “Diệt Pháp tiên”.
Lúc này, Đại A Tu La Mông Nam hiện ra chân thân ba đầu sáu tay màu
xanh đen, phẫn nộ hung lệ, quanh thân trần trụi, chỉ quấn một tấm da đen ở bên hông, mắt bốc lửa đen, cầm một cây thương đỏ rực, công kích đại
trận.
Trường thương tràn đầy Huyết Lệ chi khí, thong thả làm ô uế ăn mòn
đại trận, lửa đen ào ạt bốc vào, vật gì chạm đến cũng vô thanh vô tức
hóa thành tro tàn.
Tư Mã Nhân ở trong đại trận, xung quanh có thêm mấy tông sư hỗ trợ,
một roi đánh ra, trận pháp đi theo, Phần Thiên hỏa diễm tắt ngúm, chả
biết đi đâu.
Lại thêm một roi, ánh roi đen nhấp nhoáng. Sự hung lệ của trường
thương bị tiêu tán, bản thân thương cũng suýt nữa bị ‘nuốt chửng’, phải
lập tức vội vã lùi về.
“Đại A Tu La” Mông Nam chỉ có một mình đánh trận, xem ra trong thời
gian ngắn không có cơ hội thành công, nên lập tức vòng qua Tây Lương,
xâm nhập Đại Tấn, ý đồ thu gặt đám thế gia tông môn còn ôm tâm lý may
mắn mà không chịu trốn vào trong thành ở dọc đường.
......
“Ma Sư” Hàn Quảng ẩn độn thân ảnh, xuyên qua tầng tầng hư không cấp
tốc Nam hạ, theo lời ước định của y với Cổ Nhĩ Đa, trận chiến này y
không thể công kích thảo nguyên và tả đạo liên minh, mà phải tấn công
chính đạo.
Đang bay, y mơ hồ cảm giác được Độ Thế Pháp Vương cũng hòa vào hư
không đi xuống phía nam, chắc là đi hỗ trợ Huyết Hải La Sát và Đại A Tu
La, nhanh chóng đánh bại một Pháp Thân nào cũng được.
Mọi người đều đã ký kết khế ước, được “Thiên Tru phủ” chứng kiến, trong đại chiến không thể tự giết lẫn nhau.
Trường Nhạc thành, trong cung điện sâu thẳm tối tăm, Cao Lãm vẫn ngồi trên bảo tọa, ánh mắt dõi nhìn ra phương xa, hình như không phát hiện
Ma Sư và Độ Thế Pháp Vương đang ẩn nấp xuống Nam hạ, cũng có lẽ phát
hiện nhưng lười đi quản.
Bên cạnh y là thanh kiếm từng quét ngang cuối thời thượng cổ, đầu thời trung cổ, Nhân Hoàng kiếm.
......
Một huyết ảnh rất mờ nhạt, gần như trong suốt, ẩn độn phi hành, xuyên qua những vùng núi non, sắp sửa bay vào địa vực Đại Tấn.
Đột nhiên, phía trước lão ta xuất hiện một thần nhân, tay cầm kiếm,
sau đầu có một vầng mặt trời màu tím, quanh thân khí tím lượn lờ, vô
cùng uy nghiêm.
“Tử Khí Hạo Nhiên” Thôi Thanh Hà!
Một kiếm bổ tới, huyết ảnh hiện hình, giơ thanh đao mỏng trong tay lên đón đỡ.
Lúc này, bên trái có một la hán vàng rực bay tới, quanh thân phật âm
lượn lờ, sau lưng có Hàng Long chi tướng, tay trái nâng một viên Xá Lợi
tử, tay phải nắm chặt thành quyền, một quyền đánh tới, chiêu thức như là đến từ trong lòng mỗi người, tùy theo tâm ý biến hóa mà biến đổi theo,
khiến khó mà đoán trước được.
“Hàng Long La Hán” Không Văn!
Hư không xung quanh lão rung lên, biển máu hiện ra, quay cuồng không
ngớt, những ngọn sóng lớn cuộn trào, ngăn cản một quyền này, tạo cơ hội
cho Huyết Hải La Sát né sang bên.
Nhưng bên phải đã xuất hiện một đạo nhân, tóc bạc nhưng mặt mũi hồng
hào, tung ra một tấm phù hỗn độn, mây khói lượn lờ, mấy chữ triện ẩn
chứa đại đạo huyền ảo từ trong phù bay ra, cố định biến hóa của quy luật và biển nguyên khí xung quanh, sao trời đột hiển, vũ trụ hàng lâm, Vạn
Tượng hoá sinh, vô số sát khí từ trong vô hình tỏa ra.
Vân Hạc lấy “Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù” chỉ trong
nháy mắt bày ra “Vạn Tượng đại trận”, vây chặt Huyết Hải La Sát.
Mắt Huyết Hải La Sát giật mạnh, không ngờ còn có một bậc chuyên về phù triện cấp dương thần, cùng cấp với Pháp Thân!
Nhưng lão không chút hoang mang, ném ra một cái gói to phủ đầy hoa văn màu máu, thần thức chấn động hư không:
“Đạo hữu trợ ta!”
Trong gói to bay ra ba thân ảnh, một con khổng tước to tướng diễm lệ, đuôi có năm sợi lông chia ra năm màu đỏ xanh vàng trắng đen tạo thành
một vầng quang hoa, một con bạch hổ khủng bố, quanh thân kim phong lượn
lờ, kim chi lực trong trời đất tức thì tăng lên vùn vụt, cuối cùng là
một con quỳ ngưu một sừng, chân đạp lôi long màu xanh.
Tam đại Yêu Vương cùng tới!
Lúc bàn mưu, Hàn Quảng đã giúp Cổ Nhĩ Đa và các Yêu Vương đi tới
thống nhất với nhau, nhưng tin tức lộ ra thì chỉ có một mình Huyết Hải
La Sát để làm mồi nhử, các pháp thân còn lại thì đều giữ kín!
Khổng Tước Yêu Vương Thái Ly vừa mới xuất hiện, quang hoa sau lưng đã bừng lên, kéo “Tử Khí Hạo Nhiên” Thôi Thanh Hà vào trong đó.
Ngũ sắc thần quang quả thật là vô cùng kì diệu!
Xích quang lại động, Thôi Thanh Hà vẫy vùng để phá ra, Thái Ly không thể không rời khỏi trung tâm trận chiến để trấn áp.
Không Văn và Vân Hạc cũng không ngạc nhiên, ba yêu vương xuất hiện là chuyện đã dự tính trước. Thôi Thanh Hà là Pháp Thân, nên Thái Ly muốn
trấn áp ông thì cũng phải tập trung hết tinh lực, không thể phân tâm,
tương đương một quân đổi một quân, một người không phải mạnh nhất của
mình lại đổi được một trong những người mạnh nhất của địch, nghĩ kiểu
nào cũng thấy có lời.
Trước mắt 2 vs 3, nhưng thực lực của Không Văn vượt qua Huyết Hải La
Sát khá nhiều, lại có đại trận phụ trợ, hươu chết vào tay ai cũng còn
chưa biết, càng chưa nói tới Lư Dương Tống thị, Nam Châu Thanh Thần
phái, Chu quận Vương thị đang sắp đuổi tới nơi giúp đỡ!
Nhưng Thái Ly lại hình như không có ý trấn áp, hoặc là bị Vạn Tượng
đại trận công kích làm cho tinh thần bị giảm xuống, khiến xích quang
rung lên, Thôi Thanh Hà bắn văng ra ngoài.
Thôi Thanh Hà vừa mới tỉnh lại sau tích tắc mê muội, đã nhìn thấy một cây thương bằng hắc kim có cánh phượng đâm tới, bách điểu tề minh,
trước mũi thương có một ngọn lửa không màu to chừng hạt gạo.
Yêu Thánh thương?
Thức tỉnh Yêu Thánh thương!
Thôi Thanh Hà giật mình. Thái Ly nhếch mép cười giễu cợt đầy tàn
nhẫn. Lần trước tranh đoạt Như Lai thần chưởng tổng cương, Yêu Thánh
thương cũng đã thức tỉnh, đạt tới cấp độ Địa Tiên, không thua gì Thiên
Tru phủ thời gian đó, nhưng nó vẫn được giấu kĩ tới bây giờ, để tạo nên
bước ngoặt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT