Trên đỉnh Sóc Phong, trời vẫn còn đổ tuyết, bên tai vang vang tiếng trẻ con đọc kinh “Đạo khả đạo, phi thường đạo”, Mạnh Kỳ tâm thần yên tĩnh, mặc một cái áo xanh đơn bạc, bước chậm trong rét
lạnh.
Sau lưng hắn u ám, vô vàn biến hóa ngưng tụ vào một điểm, một điểm
không trước không sau, không trên không dưới, không quá khứ không hiện
tại không tương lai, hư không ở trong đó mơ hồ sụp đổ, thời gian ở trong đó như đọng lay, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ điểm này, chư quả đều
bắt nguồn từ điểm này.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, điểm này giống như một đạo nhân, uy nghiêm, mênh mang, mạnh mẽ!
Chỉ đọc đạo đức kinh hơn nửa năm, dạy đám con nít, thế mà Mạnh Kỳ còn cảm nhận và nắm vững được quy luật trời đất còn tốt hơn là đi ra ngoài
du lịch, đẩy pháp tướng lên cao thêm một tầng, thực lực tăng lên sơ nhập lục trọng thiên.
Đương nhiên, đó cũng bởi vì trước giờ hắn luôn bị vây trong trạng
thái ‘động’, một khi chuyển sang ‘tĩnh’, tất có thu hoạch khác, nhưng
nếu muốn bước qua nấc thang trời thứ hai, chỉ dựa vào “Tĩnh” Dĩ nhiên
không được.
Âm Dương tĩnh động, đều là đạo đức!
Mạnh Kỳ thở hắt ra, đối với nhiệm vụ tử vong lần này lại có thêm mấy phần tin tưởng.
Vốn thời gian một năm, hắn cảm thấy bản thân nhiều lắm chỉ đạt được
tới ngũ trọng thiên viên mãn, nhưng được ích lợi từ và Cố Tiểu Tang song tu, Âm Dương điều hòa, trong khoảng thời gian ngắn đã bước vào ngũ
trọng thiên, nay động tĩnh điều hòa lại giúp hắn đi lên lục trọng thiên!
Trong thế gian này, ngay cả tông sư cũng không đáng sợ như vậy!
“Nên đi Tiên Tích một chuyến, lấy Đại Đạo chi thụ...“ Mạnh Kỳ tính
tính thời gian, nhanh nhẹn xuống núi, nhiệm vụ tử vong rất nhiều biến
số, Đại Đạo chi thụ lại là vật phẩm quỷ dị nhất thần bí nhất hiện giờ
hắn có, đương nhiên phải mang theo, có lẽ thời khắc mấu chốt có thể có
chỗ dùng.
......
Mây khói bay bay, ánh sáng xanh trong vắt, Mạnh Kỳ lại nhìn thấy
quảng trường luân hồi, thấy Giang Chỉ Vi mặc áo vàng, Tề Chính Ngôn mặc
áo xanh, Nguyễn Ngọc Thư áo trắng, và Triệu Hằng với hai màu huyền hoàng gia thân.
Nhìn thấy họ, nhớ tới những lời đồn về mình, hắn bất giác chột dạ.
Hắn vì để thoát khốn, mới bị Cố yêu nữ lừa gạt, thân cận da thịt với
nhau, tuy không nói là mình hối hận, cũng chẳng thấy áy náy với người
ta, nhưng đối mặt các đồng bọn, lại tự nhiên thấy chột dạ kì lạ.
Không biết vì sao, hắn cứ luôn cảm thấy Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn,
Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng nhìn mình ánh mắt như cười như không.
Ảo giác, đây đều là ảo giác! Hắn còn chưa kịp cất tiếng hỏi han để
chuyển đi sự chú ý, Nguyễn Ngọc Thư đã lên tiếng trước, giọng rất thật
lòng: “Các ca ca nhà ta đều rất bội phục ngươi.“
“A?” Mạnh Kỳ ngớ ra nhìn cô.
Nguyễn Ngọc Thư nhàn nhạt: “Họ đã quen được tôn trọng, không quan tâm tới thế tục, luôn thấy cảm giác và cầm khúc đẹp như vậy, nhưng có thể
không quan tâm tới phân biệt chính tà, không sợ La giáo khuynh sào đuổi
giết, lấy tình cảm đánh động yêu nữ, quả thật là một người tuyệt vời,
một chuyện tuyệt vời.”
Mạnh Kỳ sượng cứng mặt, cười gượng, không biết trả lời thế nào.
Giang Chỉ Vi cười: “Đừng ghẹo hắn nữa. Người sáng suốt đều có thể
nhìn ra được chuyện này là do Hàn Quảng không cam lòng, cố ý thả ra lời
đồn đại, y nhiều lần bị Cố yêu nữ chơi xỏ, đây chỉ là lời đồn nhất thời
mà thôi.“
Xung Hòa đã thả ra tin tức Hàn Quảng cũng ở trên Tiên Giới, nhưng bị Mạnh Kỳ phá mất chuyện tốt.
“Chỉ Vi ngươi quả nhiên là hiểu ta.“ Mạnh Kỳ giơ ngón tay cái lên, trong lòng chột dạ.
Hắn nhìn thoáng qua Tề Chính Ngôn, thấy y vẫn hệt như xưa, mặt không chút thay đổi, nhìn không ra dấu hiệu đã rơi vào Ma Đạo.
Tề Chính Ngôn truyền âm: “Đợi nhiệm vụ kết thúc, ta sẽ tự nói với họ, sau đó đổi đồ, thoát khỏi đội ngũ, bây giờ đừng làm nhiễu loạn tâm tư
mọi người.“
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, vào nhiệm vụ lại từ từ khuyên bảo, bây giờ đổi đồ
quan trọng hơn, vì thế nói: “Ta sẽ nhắc nhở họ, bởi vì chuyện Huyết Hải
La Sát, độ khó nhiệm vụ sẽ lại có tăng lên.“
Giang Chỉ Vi mỉm cười: “Quan trọng nhất là, ngươi thích ai, muốn ở
với ai, đó là chuyện của ngươi. Chúng ta đều tin tưởng ngươi sẽ không vì những chuyện đó mà làm phai mờ lương tri, tự hủy đi bản tính của mình.
Hơn nữa, cho dù ngươi thật sự thích yêu nữ, thì nếu cô ta vẫn làm xằng
làm bậy, ta gặp phải cũng sẽ không vì ngươi mà lưu tình cho cô ta.“
“Ngươi là người thế nào, ta hiểu rất rõ, trên dưới nhà ta mọi người
cũng đều biết rõ. Dù ngươi có thật sự có liên quan với yêu nữ, chúng ta
cũng tin ngươi làm người không sai, tin ngươi sẽ không bao giờ trợ Trụ
làm điều ác. Tình cảm và làm người là hai việc khác nhau.“ Nguyễn Ngọc
Thư cũng nói, tỏ rõ thái độ của Nguyễn gia.
Nói cứ giống như ta với Cố yêu nữ bái đường thành thân rồi vậy...
Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, nhìn thoáng qua Triệu Hằng nãy giờ đứng cười
tủm tỉm quan sát trò hay, lời ít mà ý nhiều kể lại chuyện Cố yêu nữ và
bí pháp chuyển thế, Huyết Hải La Sát ra cho mọi người nghe, hệt như
những lời đã kể với Xung Hòa.
Giang Chỉ Vi nghe xong, cau mày: “Kẻ thả câu và cá, hình như ta đã nghe qua cái thuyết pháp này ở đâu đó. “
“Ngươi nghe qua?” Mạnh Kỳ kinh ngạc, nghĩ tới một vị đại nhân vật.
Giang Chỉ Vi mày giãn ra: “Là sư phụ ta, có một lần ngẫu nhiên nói
tới. Lúc ấy ta không hiểu được lời ông nói, cứ tưởng là ý nghĩa cao thâm về Kiếm đạo, giờ mới hiểu thì ra nó liên quan tới bản thân và ‘mình’
khác, xem ra sư phụ ta quả thật đã đi qua Vĩnh Sinh cốc, có lẽ có chút
thu hoạch. “
“Tô tiền bối từ đâu biết chuyện Vĩnh Sinh cốc?“ Triệu Hằng hỏi.
Mạnh Kỳ linh quang chợt lóe: “Tô sư thúc đã từng giết thần thoại
‘Thanh Đế Đông Vương công’, Hạo Thiên kính lại là bảo bối tùy thân của
Thanh Đế, giữa hai người có lẽ có chút liên hệ gì đó.“
Giang Chỉ Vi chớp mắt: “Nhiệm vụ này xong, ta sẽ về hỏi sư phụ.“
Trực tiếp, lanh lẹ, không chút lòng vòng!
“Ừ, bí pháp này có thời gian thì thử, bây giờ chuẩn bị nhiệm vụ tử vong đi.“ Mạnh Kỳ đề nghị.
“Đúng. Chúng ta lấy vật phẩm ra đổi thiện công trước.“ Tề Chính Ngôn
bình thản, thầm truyền âm cho Mạnh Kỳ, “Về chuyện kẻ thả câu và cá, Ma
Chủ có chút giải thích liên quan, sau nhiệm vụ tử vong nói cho ngươi.“
Đúng vậy, loại chuyện này mà cấp Ma Chủ đại năng Thiên Tôn Thượng Cổ
không hỏi, chính là vô cùng lãng phí! Mạnh Kỳ cảm động tới mức “Lệ nóng
doanh tròng”, Tề sư huynh dù có rơi vào Ma Đạo, cũng vẫn là sư huynh tốt a!
Nói xong, Tề Chính Ngôn đi đến trước cột ngọc trung ương, bình tĩnh
nói: “gặp được một động phủ của Tông Sư đã vẫn lạc, lấy được khá nhiều
thứ.“
“Lại gặp được động phủ?” Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng đều sửng sốt, vận khí không thua gì Tiểu Mạnh nha!
Mạnh Kỳ biết Tề Chính Ngôn chỉ bịa đại lí do mà thôi. Chỉ cần với số
công pháp mà Ma Chủ biết được, cũng đủ Tề sư huynh đổi mấy vạn thiện
công.
Tề Chính Ngôn móc ra một mớ vật phẩm và bí tịch, đều ném vào cột
ngọc, một lúc sau nói: “Cộng với còn thừa hồi trước, tổng cộng vừa vặn
hai vạn thiện công, ta hiện giờ tam trọng thiên viên mãn, sắp bước qua
nấc thang trời thứ nhất.“
Xem ra Tề sư huynh đã bước qua nấc thang trời thứ nhất... Mạnh Kỳ hiểu ngay.
Giang Chỉ Vi cau mày, mơ hồ cảm thấy Tề Chính Ngôn có chút cổ quái,
cô lấy ra thu hoạch lấy được từ việc hoàn thành nhiệm vụ Tiên Tích, nói: “Bạch Hồng Quán Nhật của ta đã lên cực phẩm, khi đi du lịch làm chút
nhiệm vụ. Được chút thu hoạch.“
Đổi xong, cộng với còn thừa khi trước, Giang Chỉ Vi có bảy ngàn thiện công.
Cô lùi lại, bổ sung: “Ta ngũ trọng thiên viên mãn, còn chưa bước vào lục trọng thiên.“
Nguyễn Ngọc Thư là người tiếp theo: “Ta mượn thiện công, đổi thời
gian, nay cũng đã đạt tam trọng thiên viên mãn, khi du lịch gặp được kỳ
ngộ, lấy được một món phòng hộ cực phẩm ‘Quảng Hàn ngọc y’, có thể giúp
thanh tỉnh nguyên thần, còn có thể bắn ngược lại công kích, làm kẻ địch
bị đóng băng, tương đương với tầng mười phòng ngự của Kim Chung tráo,
nhưng mỗi lần kích phát đều tiêu hao rất nhiều, tối đa ta chỉ làm được
ba lần.“
Việc này khi Mạnh Kỳ đi lấy Đại Đạo chi thụ đã nghe nói. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tiên Tích, Nguyễn Ngọc Thư tu luyện gần một năm, lấy
thiện công đổi thêm thời gian tu luyện, lại lấy hết tài sản trong nhà
cho gộp hết lại đem đi đổi Quảng Hàn ngọc y giá chín ngàn hai trăm thiện công, tương đương với lực phòng ngự của Bát Cửu huyền công ở thất trọng thiên của Mạnh Kỳ.
“Ta bây giờ không còn điểm thiện công nào hết, nhưng có mượn được ở
trong nhà một món bảo bối cực phẩm Bảo Cầm ‘Thất Tiên cầm’.“ Tăng Tê
Phượng cầm lên cực phẩm sẽ làm ảnh hưởng tới nó, mất đi quá trình phát
triển theo chất lượng, cho nên Nguyễn Ngọc Thư mới chuyển qua sử dụng
“Thất Tiên cầm”.
Nghe cô nói xong, Triệu Hằng cười khổ: “Ta vừa ‘Chạm đến’ đến nấc
thang trời thứ nhất, còn chưa bước qua, nhưng có được chút kì ngộ, nên
có chút đan dược và bảo vật.“
Ý của y là cung cấp tin tức cho Tiên Tích, nên có chút thù lao.
Y lấy chúng ra đổi thành thiện công, cộng với tồn cũ, có tổng cộng năm ngàn thiện công.
Mọi người đổi xong, quay qua nhìn Mạnh Kỳ, chờ hắn nói chuyện.
Mạnh Kỳ ho khan: “Ta đã bước vào lục trọng thiên.“
“So với ta dự tính thì nhanh hơn một chút.“ Giang Chỉ Vi không hề che giấu sự sửng sốt và vui sướng.
“Nhờ có điều hòa động - tĩnh. Ngoài vật phẩm, bây giờ ta có hai vạn hơn bốn ngàn thiện công.“
Hắn ở Thiên Đình thu hoạch được đến nhiều như thế? Không đúng, ở Thiên Đình đâu thể thu hoạch được thiện công!
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư không ngạc nhiên tí nào. Đây hẳn là
lần thu hoạch do cho thuê cảm ngộ Đại Đạo chi thụ lần thứ hai, bởi vì
những thành viên cảm ngộ lần đầu vẫn chưa tiêu hóa xong, nên đợt lần này chỉ có Linh Bảo Thiên Tôn, Đấu Mẫu nguyên quân, Nam Hoa Thiên Tôn và
Trường Sinh Tiên Tôn.
“Ngươi cũng cảm ngộ qua rồi đó...“ Mạnh Kỳ lôi Đại Đạo chi thụ ra, chớp mắt với Triệu Hằng.
Hắn nhờ “Quảng Thành Thiên Tôn”, cho Triệu Hằng cảm ngộ qua một lần.
Triệu Hằng giật mình, thì ra là thành viên của tổ chức, hèn gì lúc trước cảm thấy cái cây xanh nhỏ này nhìn quen mắt!
-- Lúc ở Tây Du, vì chuyện quá đột ngột, y chưa kịp để ý tới cây nhỏ, nhất là sau này nó lại còn có thay đổi.