Tay trái Tà Quân chắp sau lưng, tay phải phủi phủi y phục phía trước: "Đương nhiên, nếu
không lão quỷ đi đâu mà tìm di vật Thánh Tôn?"
Y từ tốn kể: "Năm xưa Thánh Tôn cắt tóc làm tăng, từng có một gã tiểu sa di phục thị, sau khi ông viên tịch ngưng tụ ra Tinh Thạch kỳ lạ,
tiểu sa di kia ngẫu nhiên kết giao với một vị hảo hữu đến từ thảo
nguyên, nên kể việc này như là kỳ văn cho đối phương nghe."
Khó trách Thiếu chủ Giáng tộc biết được nơi Ma Tôn hạ lạc... Mạnh Kỳ giật mình, không nói được lời nào mà nhìn Tà Quân.
Tà Quân vẫn bộ dáng nhàn nhã từ tốn kể chuyện, không giống cảnh thân ở đầm rồng hang hổ hoàng cung, mà an nhàn tự tại như ở nhà: "Lão quỷ hôn
mê chỉ là nhất thời chịu không nổi lượng Tinh Nguyên khổng lồ nhập vào
cơ thể, không lâu lắm đã thức tỉnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy hôn mê tốt
hơn, thứ nhất có thể nhìn được biểu hiện của mấy đứa con trai, nhìn rõ
ràng diện mục thật của bọn hắn, trong cuộc tranh chấp ngôi vị hoàng đế
dẫn mấy vị Đại Tông Sư vào kinh thành, thứ hai có thể lộ tin tức di vật
Thánh Tôn khiến đám Đại Tông Sư tự động nhập cục."
"Cho nên, đêm đó Ba Đồ bị đuổi giết thật ra là Thiếu chủ Giáng tộc tự thân tiết lộ hành tung sao?" Nghe mục đích dẫn Đại Tông Sư nhập cục,
Mạnh Kỳ như hiểu mà hỏi.
Nếu nói trên cái thế giới này chuyện gì có thể khiến mấy vị Đại Tông
Sư bỏ cả tính mạng mình ra để đặt cược thì di vật Ma Tôn hiển nhiên đứng hàng đầu, so với thứ này thì ngôi vị hoàng đế không còn là chuyện trọng yếu trong lòng các Đại Tông Sư. Dù sao họ kẹt tại cảnh giới trước mắt
đã rất lâu, khoảng cách đến đột phá chỉ có một bước nhưng làm thế nào
cũng tiến không nổi, nhu cầu tham khảo và trợ giúp ngoại lực rất cấp
bách.
Tà Quân nhìn Mạnh Kỳ nửa cười nửa không: "Đúng, nếu như không phải
ngươi làm rối, đánh lui Liệt Đao, dọa lui Như Ý Tăng và Quỷ Vương, mang
Ba Đồ lẫn Trưởng Tôn Cảnh đi thì chỉ e đám Đại Tông Sư Vương Đức Nhượng, Ba Mộc Nhĩ bên ngoài đã sớm tụ tập ở Viên Giác Tự, tranh đoạt di vật
Thánh Tôn rồi."
"Theo mỗ dò xét được, tại Viên Giác Tự đã chôn không biết bao nhiêu
cân hỏa dược, chỉ cần đám Đại Tông Sư đi vào, lập tức sẽ có tử sĩ bật
kíp nổ. “Ầm” một tiếng, toàn bộ thịt nát xương tan."
Mạnh Kỳ cũng không chút hoang mang, gật nhẹ: "Khó trách trước khi Hữu tướng đuổi tới không lâu, Thiếu chủ Giáng tộc đã tự rời khỏi chỗ ẩn
thân."
Vù, thanh âm gió thổi qua nhánh cây trở nên vô cùng rõ ràng, khiến
người ta có thể rõ ràng cảm giác được gió lớn và mãnh liệt tới mức
nào.
"Vương Đức Nhượng không ngờ Ba Đồ sẽ bị các ngươi cướp đi, cũng không ngờ Lục Quan chọn làm cô thần, dẫn Ba Đồ tới trước mặt của hắn mà không phải là đầu nhập vào một vị hoàng tử nào đó. Cho nên lão cố ý kéo dài
thời gian, phái người báo cho Thiếu chủ Giáng tộc, nếu không phải hắn có thực lực Đại Tông Sư thì chuyện khẩn yếu như thế, tại sao không vội
vàng đuổi theo ngay, đăng môn chế phục rồi hẵng nói, mà lại dẫn Lục
Quan, Ba Đồ chậm chạp lòng vòng mãi tới?" Tà Quân hơi giễu cợt.
Đúng vậy, nếu hắn là Hữu tướng thì ắt sẽ đi tìm Thiếu chủ Giáng tộc
ngay, nhưng hiện tại lão ta đâm lao phải theo lao rồi. Nếu lão ta không tới Viên Giác Tự, mấy vị Đại Tông Sư khác kinh nghiệm phong phú cỡ nào, cái mũi thính nhạy biết ngay có quỷ, nhất định sẽ phái thủ hạ đi dò
xét. Phải chính bản thân lão tới Viên Giác Tự thì tử sĩ bên ngoài sẽ
biết có nên châm kíp nổ hay không.
Mạnh Kỳ không buông lỏng đao kiếm đề phòng, cảm khái thốt lên: "Không thể tưởng được Hoàng đế lại kiêng kỵ đám Đại Tông Sư như vậy. Hận không thể giết cho thống khoái."
"Với tư cách thiên hạ chi chủ, ai mà bằng lòng với việc Đại Tông Sư
có thực lực gần như Thần Ma? Bọn hắn nếu liều mạng thì rất có thể sẽ
giết chết Hoàng đế giữa trùng trùng điệp điệp vòng bảo hộ."
Tà Quân vẫn để tay trái phía sau lưng, tay phải đưa lên ngang ngực.
"Cho nên một khi tìm được cơ hội, lão quỷ sẽ không bỏ qua, kể cả lão
chưa hấp thụ xong Thánh Tôn Xá Lợi cũng sẽ xuất ra làm mồi dụ. Dù sao
hắn đã già yếu rồi, thực lực có đề cao tới đâu đi chăng nữa thì dung nạp hấp thu Tinh Nguyên cũng có hạn. Hắc, nếu không trấn áp Vương Đức
Nhượng thì rất có thể sẽ xảy ra bạo loạn, lão quỷ hận không thể lừa lão
ta tới Viên Giác Tự chịu chết."
"Hắn là một Hoàng đế hợp cách." Mạnh Kỳ thở dài nhận xét.
"Đúng, lãnh khốc vô tình, ý chí sắt đá, yêu ngôi vị hoàng đế lẫn
quyền lực còn hơn Tần phi, còn hơn nhi nữ." Tà Quân hiếm khi tỏ vẻ đồng
ý.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, không khí trở nên rất ẩm ướt, có phần áp lực.
Mạnh Kỳ tận lực hỏi: "Cho dù ông ta đã thực sự hôn mê đi chăng nữa,
văn có hữu tướng, võ có Chinh Tây Tướng Quân, bên trong có đại nội tổng
quản, năng lực khống chế đối với triều đình, đối với hoàng cung vẫn rất
mạnh, tại sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử? Lão ta âm thầm phái
Chinh Tây Tướng Quân tiếp xúc với Lục Hóa Sinh là quyết tâm muốn hòa đàm sao?"
Chuyện giả bộ hôn mê vốn không thể gạt được đại nội tổng quản, dù sao Hoàng đế không phải thần tiên, cũng phải ăn uống, phải có tâm phúc lo
liệu.
"Nếu cái giá phải trả không quá cao, lão quỷ khẳng định nguyện ý hoà
đàm, sau khi giết chết Đại Tông Sư, diệt trừ đi mấy đứa nhi tử không an
phận, lại chỉnh đốn binh mã, trọng an tây bắc. Nếu lúc đó thật sự đàm
phán không được, hắn chỉ cần gọi Lục Quan vào kinh thành đề phòng là có thể ổn định lòng quân Tây Bắc." Tà Quân chậm rãi nói, tựa hồ đã nhìn
thấu tâm tư lão Hoàng đế.
Mạnh Kỳ khẽ vuốt cằm, nếu lão Hoàng đế chưa chết, Nhiệm vụ chính
tuyến cần hoàn thành là nghĩ biện pháp phá hoại hoà đàm giữa lão Hoàng
đế và con cờ Thiếu chủ Giáng tộc, tìm hiểu nội tình Tây Lỗ, chắc chắn
không thiếu biện pháp để biến giả hòa đàm với Tây Lỗ thành hòa đàm thật.
Tà Quân khẽ cười một tiếng: "Hắn cho rằng đã nắm được hết thảy nhưng
đoán sai nhân tâm, là Hoàng Đế nên tất cả mọi người đều cho rằng vụ hôn
mê này chẳng khác đã chết. Mà hắn thực sự chết rồi còn gì.
Nếu muốn giả hôn mê, chắc chắn vẫn có những dấu vết lộ ra như sức ăn, như bài tiết. Đám tiểu hoạn quan và thị vệ cho rằng Hoàng Đế trúng gió
hôn mê, tân hoàng sắp thượng vị nên đương nhiên sẽ cố công ra sức tỏ
lòng trung thành, truyền tin tức cho Thái Tử và Thất hoàng tử khiến
chúng phán đoán lão quỷ đương giả bộ chết để bày bố cục."
Nếu Hoàng Đế đột nhiên hôn mê, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử sẽ có hi
vọng, tình huống bình thường ai cũng nghĩ tân hoàng là Thái Tử hoặc Thất hoàng tử.
"Khó trách lúc ta tới bái phỏng Thái Tử, Thái Tử đóng cửa không gặp,
nghiêm giữ bổn phận." Mạnh Kỳ chợt hiểu, sau đó nhíu mày, "Chắc Thất
hoàng tử cũng biết. Thế thì tại sao lại gặp ta? Còn nói cái gì mà tranh
đoạt địa vị không thể lùi được?"
Vóc người Tà Quân tương đối cao, khí chất nho nhã tà dị ẩn hiện, rất thản nhiên đáp: "Lúc đó, lão quỷ đã chết."
"Vì thế Thất hoàng tử không kiêng nể gì cả, còn Thái Tử không biết
chuyện mới đóng cửa từ chối tiếp khách sao?" Mạnh Kỳ cảm thấy không
đúng, chuyện không phải như vậy.
Tà Quân cười cười: "Thái Tử giả vờ bản thân không biết lão quỷ đã
chết, còn Thất hoàng tử đang làm bộ không biết lão quỷ giả hôn mê."
Đều là diễn viên giỏi cả... Mạnh Kỳ oán thầm, đột nhiên hiểu ý tứ trong lời Tà Quân: "Giết Hoàng Đế chính là Thái Tử ư?"
"Có thể coi như do hắn sắp đặt, hắc, việc này chỉ có mấy người biết
thôi. Cả Vương Đức Nhượng cũng hiểu lão quỷ quá mức tham lam, vì hấp thụ Tinh Nguyên quá nhiều mà chết bất đắc kỳ tử, cho nên lão bí mật không
phát tang, bảo Thái tử lôi kéo Chinh Tây Tướng Quân, tranh thủ thời gian lôi kéo những người khác, để hắn chuẩn bị cho thật tốt. Không phát thì
thôi, một khi phát ra thế sét đánh lôi đình, khiến ba hoàng tử khác
không có sức phản kháng, để tránh kinh sư rung chuyển, thiên hạ rung
chuyển." Tà Quân kể việc này cứ như y tự thân trải qua vậy.
Mạnh Kỳ không chút nghi vấn nào nữa, hữu tướng Vương Đức Nhượng là
Đại Nho đương thời, bên ngoài lại có Tây Lỗ binh Trần Bùi Hà, chắc chắn
mong mỏi rằng thời kỳ ngôi vị hoàng đế quá độ vững vàng không hỗn loạn. Ở tình huống bình thường, Đại Nho lựa chọn chính thống quả thực không cần giải thích, mà vì Thái tử chịu chèn ép trường kỳ, thực lực trong tay
quan văn và quan võ không thể áp chế mấy vị hoàng tử còn lại. Trong đám
Đại Tông Sư, Tứ hoàng tử có Kiếm Hoàng, Tam hoàng tử có Ma Hậu, cũng
không rơi vào thế hạ phong.
Nếu tùy tiện tuyên bố Thái tử kế vị, các vị hoàng tử khác rất có thể
không phục, dẫn tới phản loạn, dẫn tới phân liệt, khiến kinh sư lẫn
thiên hạ rung chuyển, tạo thời cơ cho Tây Lỗ thừa dịp.
Bởi vậy hữu tướng giấu tin lão Hoàng đế chết, kìm chuyện phát tang
lại, chỉ thông tri cho mỗi Thái tử để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, lôi kéo thế lực trung lập. Dùng thế sét đánh lôi đình chế phục ba vị hoàng tử
khác, nhanh chóng giải quyết chuyện đấu tranh ngôi vị hoàng đế.
"Có sắp đặt? Vậy ai giết Hoàng đế?" Mạnh Kỳ hỏi lại vấn đề này.
Khí trời bên ngoài tựa hồ càng ngày càng bị nén lại, âm thanh giao thủ ở Điện Cần Chính xen lẫn trong tiếng gió lớn vọng tới.
Tà Quân khoan thai tự đắc mà đáp: "Tả tướng Lữ Lệnh."
"Gian tướng này?" Đây là người làm Lục Quan bị giáng chức nhiều năm.
"Với tư cách đứng đầu Chính Sự Đường, trên thực chất là ngang với Tể
tướng, hắn có quyền nghỉ đêm trong cung cấm, cũng có quyền thăm nom lão
quỷ." Tà Quân dường như chẳng muốn giấu diếm chuyện gì. "Lữ Lệnh giỏi
phỏng đoán tâm tư, rất được lão quỷ tín nhiệm. Khi Lục Quan vào kinh
thành, hắn nhạy cảm phát giác bản thân có khả năng đã thất sủng.
Đến lúc Thái tử bí mật nói cho hắn biết lão quỷ giả hôn mê, hắn chắc
chắn điều suy đoán này. Với tư cách kẻ tâm phúc mà chuyện thế này cũng
bị dấu diếm, ngoại trừ nói rõ lão quỷ muốn bỏ hắn chẳng còn cách giải
thích khác. Hắc hắc, nếu hoà đàm thành công, cắt đất nhục quốc, Thái tử
và hắn là người phải chịu tội, nếu như hoà đàm thất bại, Lục Quan lên
tướng, cũng phải có người chịu trách nhiệm trước thế cục thối nát Tây
Bắc, gánh trách nhiệm Lục Quan bị giáng chức năm xưa. Hiển nhiên, không
thể nào là hoàng thượng anh minh thần võ sai, chỉ có thể là gian tướng
khi quân dấu diếm bề trên."
Tà Quân dung nhan gầy gò, lúc tuổi còn trẻ nhất định là vị mỹ nam tử, y thông tuệ nắm rõ mọi thứ: "Sau khi hiểu ra điểm này, Lữ Lệnh nhanh
chóng về phe Thái tử. Mà hắn làm thừa tướng nhiều năm, có thể xuất nhập
cấm cung nên lôi kéo không ít nội thần và thị vệ. Những hoạn quan và thị vệ biết tân hoàng kế vị sắp tới, tự nhiên đầu phục hắn thôi, giúp hắn
dò hỏi sự tình Tử Cực Các, giúp hắn chú ý tin tình báo trong Hoàng
thành.
Khi bọn hắn biết rõ ràng lão Hoàng đế chỉ giả hôn mê, đâm lao phải
theo lao, chỉ có thể đi theo con đường tăm tối của Lữ Lệnh. Lữ Lệnh kết
hợp đủ loại manh mối đoán được tình huống lão Hoàng đế bèn tìm một thứ
đan dược gia tốc hấp thu Chân Nguyên, đối với thân thể có lợi không hại, không hề độc tính, khiến hoạn quan bỏ vào đồ ăn của lão quỷ, vì vậy lão quỷ thu nạp Tinh Nguyên quá nhanh, chết bất đắc kỳ tử vong mệnh."
Mạnh Kỳ như có điều suy nghĩ, hỏi tiếp: "Chuyện cơ mật như thế, vì sao ngươi lại biết, cứ như tự mình trải qua vậy?"
"Bởi vì Lữ Lệnh nói cho mỗ, cũng là hắn đưa mỗ tiềm nhập vào đây." Tà Quân cười rồi thở dài một hơi. "Nếu vì ngoại địch, ngày sau Thái tử sẽ
giết hắn diệt khẩu. Cho dù hắn loan ra ngoài, Vương Đức Nhượng cũng sẽ
cho là hắn cùng đồ mạt lộ, nói năng càn bậy, khi đó có lẽ không có
hoàng tử khác nữa, Vương Đức Nhượng không tin Thái tử cũng phải tin. Cho nên, Lữ Lệnh cáo tri việc này cho mỗ là muốn tìm một đường giữ mạng."
Mạnh Kỳ tiếc nuối hỏi tiếp: "Báo cho ngươi thì có tác dụng gì?"
"Giờ này khắc này, Thất hoàng tử có lẽ đã ra khỏi kinh thành, chạy
về phía Đông Nam, phát động thế lực nhiều năm tích góp từng tí một ở
triều đình lẫn trong quân, liệt thổ phạt nghịch." Tà Quân như đang nói
một chuyện chẳng có gì quan trọng.
Lập tức Mạnh Kỳ hiểu ý tứ chân chính trong lời nói của Thất hoàng tử. Tại kinh thành, khi hữu tướng đảo hướng ủng hộ Thái tử thì hắn đã không còn cơ hội. Đường sống của hắn, hi vọng của hắn ở bên ngoài kinh thành: "Thì ra người sau lưng Thất hoàng tử là ngươi."
Tà Quân gật đầu cười: "Là ta, nhưng ta chưa nói cho hắn biết lão quỷ
bị Thái tử xui khiến Lữ Lệnh giết chết, chỉ khiến hắn tìm cớ thảo
nghịch."
"Ngươi muốn thiên hạ đại loạn?" Mạnh Kỳ thoáng cái đã biết tâm tư Tà Quân.
Tà Quân tự ngạo mà nói: "Nếu dựa vào mưu nghịch để lên ngôi thì căn
cơ bất ổn, Thánh Môn vĩnh viễn bị Nho, Đạo, Phật áp chế. Chỉ có tự quân
khởi nghĩa, tịch quyển thiên hạ, mới có thể khiến Thánh Môn trở thành
chính thống, mỗ đã ở Đông Nam chuẩn bị 'hỏa chủng’ cho Thất hoàng tử sử
dụng."
Thương giang tử lí diện xuất chính quyền*... không biết tại sao Mạnh
Kỳ nghĩ tới những lời này, Tà Quân quả nhiên tâm tàng hào hùng.
*Ý là chính quyền từ trong bạo lực
Hắn thở dài: "Có thể thiên hạ sinh linh vì vậy mà đồ thán."
"Chết có ý nghĩa, chết có dư hương*." Tà Quân lãnh khốc vô tình nói.
*ý là có để lại tiếng tăm
Y chợt cười cười: "Ngươi biết mỗ tại sao phải nhiều lời thế, nói hết cho ngươi biết nhiều như vậy?"
Không chờ Mạnh Kỳ trả lời, tay trái từ phía sau xuất ra, nâng một
miếng Tinh Thạch thâm trầm, bên trong phảng phất có cục gì đó như cao su vô hình, nhưng lại chỉ còn non nửa thôi.
Y cười hắc hắc, biểu lộ lại trở nên lãnh khốc:
"Bởi vì mỗ muốn kéo dài thời gian."
Ông ta thu hồi Tinh Thạch, khí thế liên tiếp kéo lên, thậm chí cho người cảm giác giống vài phần Ma Hậu.
"Tuy còn chưa triệt để thu nạp, nhưng giết ngươi vậy là đủ rồi!"
Ầm ầm!
Bên ngoài tia chớp xẹt qua, tiếng sấm vang lên.
Mặc dù không biết vì sao y có thể lấy được Ma Tôn Xá Lợi, cũng
không hiểu tại sao y phải gấp gáp thu nạp Tinh Nguyên như thế, Mạnh Kỳ
lại không hề hoảng hốt, hỏi ngược lại: "Ngươi biết tại sao ta phải nghe
ngươi nói nhảm lâu như vậy không?"
Không đợi Tà Quân trả lời, Mạnh Kỳ cười đến lộ ra hai hàng răng trắng:
"Bởi vì ta cũng muốn kéo dài thời gian!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT