Bên ngoài những tầng vách ngăn thời không, trong sương mù thiên cơ như hư như ảo, tinh cầu màu xanh thẳm mà đẹp đẽ, suốt vạn năm không ngừng quay tròn.

Hai thân ảnh thoáng hiện, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang hàng lâm bên ngoài tiểu khu cũ kỹ của nhà hắn, xung quanh hiện ra dòng sông thời gian hư ảo lặng lẽ chảy xuôi.

Hắn kéo tay Cố Tiểu Tang, ngược dòng đi lên, rẽ quang âm, trở về quá khứ, tới thời điểm hắn vừa “Xuyên việt” tới Chân Thật giới không bao lâu, hàng xóm xung quanh nhà vẫn còn là tráng niên.

Cố Tiểu Tang nhắm mắt cảm ngộ sự biến hóa của thời gian, cảm thụ được sự duy nhất của lịch sử quá khứ. Cô mở mắt, nhìn quanh.

“Phong cách ăn mặc ở nơi này thực là mới lạ.” Cô mỉm cười, trang phục trên người thay đổi, hóa thành một chiếc đầm màu trắng rộng rãi, mềm mại bay bay, hoa văn đơn giản, tươi mát thanh khiết.

Nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn, nhăn mũi, mím môi, sờ sờ bên hông nói: “Chỗ này rộng quá, cứ như mang thai mấy tháng......”

Không biết cô rút từ đâu ra một sợi dây lưng màu nhạt, cột qua eo làm thắt lưng, vừa để siết eo, vừa làm trang trí, khí chất càng thêm thướt tha linh động, cộng với mái tóc thả dài, đen óng như thác nước, che khuất nửa bên mặt và đôi tai, khiến dung mạo trở nên như ẩn như hiện.

Nhìn thấy Tiểu Tang chỉ mất có mấy hơi đã nắm bắt kịp thẩm mỹ của địa cầu thời kì này, Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng xấu hổ, bởi vì hắn đang mặc áo sơmi ca rô, quần jean, giày bệt trắng vô cùng tiêu chuẩn, bao nhiêu năm như một ngày, không có một chút tiến bộ nào.

Cố Tiểu Tang nhấc chân, hóa giày thành một đôi xăng đan cao gót màu trắng hồng, lộ ra đôi cẳng chân vừa thon vừa thẳng vừa trắng. Cô quay qua nhìn Mạnh Kỳ, mím môi, mỉm cười, ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, mà chẳng nói lời nào.

“Có vấn đề gì?” Mạnh Kỳ ra vẻ bình tĩnh ung dung.

Cố Tiểu Tang cười tủm tỉm: “Đâu có gì. Chỉ là cuối cùng cũng đã hiểu vì sao trước khi chàng tới Thiên Đình vẫn là thân đồng tử.”

Phốc, Mạnh Kỳ suýt nữa sặc, may mà là Bỉ Ngạn có khả năng tự chủ cường đại, chững chạc đường hoàng nói: “Ai cũng có giai đoạn cái gì cũng không hiểu.”

Cố Tiểu Tang vươn tay ra, giúp hắn sửa lại cổ áo, đổi áo sơmi ca rô của hắn thành sơ mi ôm màu xanh đen, quần jean đổi thành quần kaki, giày bệt trắng đổi thành giày da đen. Cả người trở nên rực rỡ hẳn lên.

“Thế này mới coi như tạm được.” Cô vỗ vỗ tay, lùi lại một bước, ngắm nghía hắn.

Ba quang rút đi, hai người từ trong dòng sông thời gian đi ra, chính thức bước vào đoạn lịch sử này, lập tức được bao nhiêu là con mắt nhìn ngó. Dù già hay trẻ, nam hay nữ, ai cũng không kềm được quay qua nhìn Cố Tiểu Tang, cảm thán với dung nhan và khí chất của cô, thấy cô đẹp chẳng khác gì tiên trong tranh, có người còn ngắm tới mức nhập thần, tông cả vào cây bên đường.

Thấy vậy, Cố Tiểu Tang ngoài mặt thì vẫn bình thản như không, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười vui vẻ.

Ở nơi Độ Thế bảo phiệt của một vị Bỉ Ngạn nào đó, nơi sự tồn tại của Kim Hoàng chỉ còn là mỏng manh, lại còn đang cùng tướng công về nhà, cô tạm thời bỏ sang bên những gánh nặng và mưu đồ trong lòng, cho phép mình trở nên thoải mái, tự tại hơn.

Mạnh Kỳ không để ý ánh mắt mọi người nhìn ngó, lấy Vạn Giới Thông Thức phù đã được ngụy trang thành di động ra, gọi về nhà.

“Nói, có chuyện gì? Giờ này gọi điện thoại về nhà, thiếu tiền xài hả?” Mẹ hắn bình tĩnh hỏi, đầy vẻ ‘hiểu con không ai bằng mẹ’.

Mạnh Kỳ ho khan một tiếng: “Dạ không. Là bạn gái con hôm nay đi công tác ở gần đây, con định tiện đường đưa cô ấy về nhà ra mắt bố mẹ.”

“Cái gì?” Tiếng mẹ hắn lập tức cất cao tám độ, “Nhãi con, gặp người lớn là coi như chính thức rồi đó, làm sao như kiểu tiện đường được, coi con gái nhà người ta là cái gì hả?! Mà khoan, con có bạn gái hồi nào?”

“Cũng được một thời gian rồi, nhưng hồi đó còn chưa tới mức đi gặp người lớn, sợ còn có thay đổi nên con không nói.” Mạnh Kỳ giải thích.

Cố Tiểu Tang đưa ngón tay xoắn xoắn lọn tóc, nhàn nhã mỉm cười nghe hắn bịa chuyện.

“Woa, con trai lớn rồi, biết chơi trò đánh mai phục rồi nhỉ!” Giọng mẹ hắn vừa trào phúng vừa vui mừng, “Chừng nào các con về? Cô bé kia tên gì?”

“Cố Tiểu Tang, mẹ gọi Tiểu Tang là được, bọn con sắp về tới rồi.” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng đáp.

Cũng chỉ có những lúc thế này, hắn mới cảm nhận được rõ rệt sự tồn tại của bản thân, hắn rất sợ một ngày kia trở thành Bỉ Ngạn giả sẽ bị giống Kim Hoàng, hoàn toàn mất đi tính cách của một con người.

“Sắp? Nhãi con, sao mày không nói sớm!” Mẹ hắn giận tới mức nghiến răng, “Mau dẫn con bé đi đâu đó loanh quanh chơi đi, mẹ còn phải chạy lẹ ra ngoài mua đồ ăn, không thể làm qua loa được!”

Nói xong, bà gác điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Mạnh Kỳ nhìn theo dáng mẹ đi xa, xòe tay nói với Cố Tiểu Tang: “Mẹ ta là vậy đó. Chúng ta đi loanh quanh một chút đi, tiện thể mua ít đồ làm lễ gặp mặt.”

Hắn sớm đã chuẩn bị ít đồ tốt như cành của đại thanh căn, linh chi nhân sâm vân vân, những thứ tiên vật mà người thường sử dụng được, nhưng dù sao cũng vẫn phải kèm thêm ít đồ bình thường, nếu không thì có vẻ đột ngột quá.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi.” Cố Tiểu Tang đưa tay lên, trong tay xuất hiện một đống thuốc lá, rượu, đồ bảo vệ sức khoẻ, mỉm cười, “Vừa rồi lúc chàng gọi điện thoại, thiếp đã phân ý niệm đi tới cửa hàng gần đây mua đồ, họ còn giảm cho thiếp 5%.”

Cô có vẻ thích ứng rất nhanh với cuộc sống nơi này, còn tiền từ đâu ra ư, đương nhiên là hư không tạo vật!

Mạnh Kỳ nhận lấy đống quà, nhìn cái xích đu cũ kĩ trong tiểu khu, mỉm cười: “Chúng ta ra đó ngồi chờ đi, hồi xưa vi phu từng mơ ước có một ngày dẫn bạn gái về, cùng ngồi với nhau trên cái xích đu kia.”

Hai người chậm rãi đi qua, Cố Tiểu Tang ngồi lên xích đu, Mạnh Kỳ đứng bên cạnh, nói chuyện tào lao với cô. Ánh nắng chiều dần buông, rải xuống màu ráng đỏ, phủ một lớp ánh sáng lên hai người.

Có mấy thanh niên đi ngang qua, thấy vậy đều dừng lại, lôi di động ra, lén lén chụp mấy tấm.

“Còn đẹp hơn mấy ngôi sao kia nhiều!”

“Tao cho 15 điểm trên 10!”

“Nếu hồi đó có bạn học thế này, tao học thuộc [ Lạc Thần phú ] đâu có gian nan như vậy......”

Bọn họ khe khẽ nói chuyện với nhau, nhìn ảnh chụp, tự nhiên có cảm giác có cái gì đó rất chướng mắt.

“Về xóa cái người nam kia đi là được......” Thanh niên chụp ảnh làu bàu.

Tới khi bọn họ về nhà, bắt đầu chỉnh sửa ảnh, mới phát hiện làm kiểu nào cũng không xóa hình của Mạnh Kỳ đi được, ai nấy vã mồ hôi lạnh, cảm thấy mình đã gặp phải chuyện không bình thường.

Ngồi một hồi, Mạnh Kỳ nhận được điện thoại của mẹ, ý bảo hắn có thể dẫn con dâu về được rồi.

Đi lên lầu, ấn chuông, cửa nhà nhanh chóng mở ra như đã đang chờ sẵn. Mẹ hắn cười tủm tỉm đứng trong cửa, đang định nói chuyện thì sững sờ, bị dung nhan và khí chất của Cố Tiểu Tang làm cho hết hồn, không nói ra lời.

Cố Tiểu Tang cười đến là hiền hòa, ngoan ngoãn chào trước:

“Chào bác gái.”

“À, tốt, tốt.” Mẹ hắn lấy lại tinh thần, choáng váng đưa hai người vào nhà, len lén nhìn Mạnh Kỳ, môi mấp máy định hỏi hắn.

Thằng con ngố nhà mình làm sao dụ được một con bé vừa xinh đẹp vừa có khí chất vừa có giáo dục thế này?

Chẳng lẽ cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn là có vấn đề?

Nhưng một cô gái như vậy, vạn dặm may ra mới có một, bây giờ xã hội lại có rất nhiều dụ dỗ và cạm bẫy, thằng Mạnh Kỳ ngố nhà bà đâu có chỗ nào xuất sắc, làm sao giữ được nó?!

Mọi người ngồi xuống, Mạnh Kỳ giới thiệu hai bên với nhau. Mẹ hắn rõ ràng là có vẻ khách sáo, vì cô gái trước mặt chẳng khác gì tiên nữ trên trời, trong khi đó, Cố Tiểu Tang luôn giữ nụ cười nhẹ, vô cùng tận chức tận trách sắm vai một cô gái văn tĩnh dịu dàng.

Không thể không nói, yêu nữ thật sự là muốn giả cái gì là ra cái đó, rất là được mẹ của Mạnh Kỳ yêu thích.

Thừa dịp Mạnh Kỳ vào nhà bếp rót nước, mẹ hắn tìm cớ, lẻn vào thì thầm với hắn: “Nhãi con, nói thật cho mẹ, một con bé như vậy làm sao để ý con được hả?”

“Mẹ, con trai mẹ rất có nội hàm mà, hơn nữa sau này lại còn được thăng chức tăng lương, trở thành CEO, đứng vào hàng đầu thiên hạ đó. Tiểu Tang có mắt nhìn ra anh hùng thôi.” Mạnh Kỳ mỉm cười.

Mẹ hắn bị sự không đứng đắn của hắn chọc tức, đành phải chuyển đề tài: “Tiểu Tang bao nhiêu tuổi? Mẹ thấy nó chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi thôi.”

“Cô ấy mặt non, sắp tốt nghiệp đại học rồi.” Mạnh Kỳ mở mắt nói dối.

Mẹ hắn gật đầu: “Nó người ở đâu? Gia đình làm nghề gì?”

“Cô ấy ở trong thành phố, cha chết sớm, mẹ là giám đốc một công ty xuyên quốc gia.” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, đáp. La giáo xem như là một công ty xuyên quốc gia nhỉ? Trên địa cầu cũng có nơi thờ Vô Sinh lão mẫu mà.

Mẹ hắn hết hồn: “Con trai, cô gái tốt như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sau này nếu xảy ra kết quả gì, con cũng nên biết thế là đủ, bình tĩnh chấp nhận.”

Theo bà thấy, với điều kiện của Cố Tiểu Tang, hai đứa không thể nào bên nhau lâu dài được, bây giờ chắc là con bé đang bị c*t trét che mắt, sau này tỉnh táo lại, hai đứa cơ bản là không có khả năng.

Tuy là đem thằng con nhà bà ra so với c*t thì không hay lắm, nhưng mà bà cảm thấy hai đứa lệch nhau nhiều vậy, phải so sánh vậy mới thấy phù hợp.

“Quan hệ của cô ấy với mẹ mình rất kém, thủy hỏa bất dung, hai mẹ con đã từ nhau, nghe nói vì có liên quan tới cái chết của cha cô ấy.” Mạnh Kỳ nửa thật nửa giả nói, dù sao cũng không thể nói cô gái văn tĩnh nhu thuận này thật ra là tâm ngoan thủ lạt, trên tay không biết đã hại bao nhiêu mạng người......

“Tội nghiệp con bé, con phải đối xử tốt với nó nha.” Mẹ hắn trầm ngâm, rời khỏi phòng bếp, gọi điện thoại cho cha hắn, bảo ông về nhà ăn cơm.

Mạnh Tiểu Kỳ bản thật đang ở trong phòng thuê ở một thành phố khác đột nhiên giật mình, hắt xì hơi, có cảm giác có chuyện không hay đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play