Lưu Ly quang chuyển, tịnh thổ mênh mông, đưa mắt
nhìn lại, hư không như bị những đóa Bà La hoa phủ đầy, nhưng chúng đều
điêu linh, màu vàng ảm đạm.
Tuy nói Huyền Bi chứng được “Địa Tạng Bồ Tát Kim Thân”, hôm nay cũng
đã có được quả vị “Đại Bồ Tát”, nhưng cảnh giới vẫn còn thua kém về mặt
bản chất với một Địa Tạng Bồ Tát thật sự, nên khi nhìn thấy Phật quốc
kia bay tới, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra gợn sóng.
-- bởi vì âm tào địa phủ đã bị Chân Không gia hương đồng hóa, La
Phong Hắc Ngục lại không thể tiến vào, nên ông đã bị giữ chân ở cửa ải
Truyền Thuyết suốt trăm năm, ngày xưa Địa Tạng Bồ Tát chính là một trong tứ đại Bồ Tát cao nhất của Phật môn, ngang hàng với Văn Thù Bồ Tát,
Quan Âm Bồ Tát, chỉ kém Di Lặc mà thôi, cách Truyền Thuyết và Tạo Hóa
hai đại cảnh giới.
Huyền Bi hiện ra kim thân, bước lên sen vàng, đi vào vùng tịnh thổ tĩnh mịch kia.
Nghe nói Địa Tạng Bồ Tát từ sau Linh sơn chi chiến đã mất tích không
thấy, có người nói Bồ Tát đã vẫn lạc trong Vạn Phật đại trận, cũng có
người nói người đã chạy thoát, tị thế không ra, không ngờ hôm nay lại
nhìn thấy Phật quốc tịnh thổ của người...... Huyền Bi đi trên vùng đất
hoang vu, không còn sự sống, những ngôi chùa, hoa sen, thủy tinh, Bà La, Bồ Đề thụ, Công Đức trì... ngày xưa, cái đã phong hóa, cái đã không
còn.
Ở giữa tịnh thổ, không hề nhìn thấy Tu Di sơn, chỉ nhìn thấy một cái
đài sen vàng mười hai phẩm, cánh cánh rầm rộ, lưu chuyển vi quang, phảng phất như đúc bằng lưu ly, bên trên có một Bồ Tát trang nghiêm, từ bi
ngồi đó, hai tay đều cầm liên hoa và bảo châu, xung quanh là rất nhiều
Phật môn chi tướng khác nhau, đối ứng với độ hóa chư thiên vạn giới,
Luân Hồi Lục Đạo, hợp xưng là Địa Tạng Thập Vương thân.
Đáng tiếc là, Bồ Tát này sinh cơ đoạn tuyệt đã lâu, bên ngoài thân vẫn còn những tia tử ý và hắc khí ô uế, đầy cảm giác đọa lạc.
Nhìn thấy cảnh ấy, cộng với tin tức về Linh Sơn được nghe Mạnh Kỳ kể
lại, Huyền Bi đã phần nào đoán ra được sự tình. Địa Tạng Bồ Tát quả thật đã vẫn lạc trong đại trận nghịch chuyển của Ma Phật A Nan năm đó, nhưng vì người vẫn đại diện cho Phật môn chủ trì mười tám tầng Địa Ngục và
Luân Hồi Lục Đạo, về mặt này có tích lũy quá dày, nên sau khi các Bỉ
Ngạn giao thủ, di thể Kim Thân đã được ai đó mang trở về tịnh thổ nơi
người sáng lập trong hư không.
Huyền Bi chắp tay, hành đại lễ:
“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát, tiểu tăng được người truyền thừa, sẽ
kế tục di chí của người, nguyện này không thành, không thấy Như Lai.”
Giọng nói trầm thấp, mà cuồn cuộn vang vọng, với cảnh giới hiện giờ
của Huyền Bi, một nguyện vọng như vậy không thể coi là giả dối, đã có
thể xúc động được đại đạo, được hưởng hồi báo. Những đốm sáng vàng rơi
xuống, tầm tã như mưa, giúp ông chỉ trong phút chốc đã quán thông được
tâm nguyện Địa Tạng Bồ Tát lưu lại ở vạn giới, nhìn thấy Địa Ngục chúng
sinh đau khổ giãy dụa.
Cùng lúc đó, di thể kim thân của Địa Tạng Bồ Tát chảy xuống hai hàng
huyết lệ, hai bàn tay đang cầm liên hoa và bảo châu kết thành một cái ấn kí cổ quái. Một đốm sáng đen hiện ra, đầy tử ý, nhưng bên trong lại ẩn
chứa sinh cơ mạnh mẽ, khiến tỏa ra một chút ánh sáng trắng thuần như có
như không.
Sinh Tử nguyên điểm?
Huyền Bi chớp mắt, vội ngồi xếp bằng, vận chuyển sinh tử lưu chuyển
chi ý của Ma Kha Phục Ma quyền, cảm ứng sự ảo diệu của nguyên điểm.
Không biết qua bao lâu, cái “Điểm” đó rung mạnh, bay ra một vật vừa
đen thui vừa có tia sáng trắng, rơi vào lòng bàn tay Huyền Bi.
Đó là một cái bảo luân đầy sương mù màu huyết hoàng nhàn nhạt, trong
đen tàng trắng, trong tử ẩn sinh, như biểu hiện bí mật của chư thiên.
Cảm giác lạnh lẽo, rét lạnh, yên tĩnh, thống khổ, tử ý, và sự sống, mạnh mẽ, sinh sôi, cuồng nhiệt đối lập đều cùng ập tới.
Huyền Bi cầm Chư Thiên Sinh Tử luân, nhìn Địa Tạng Bồ Tát Kim Thân
tỏa ra lưu ly tịnh hỏa, hoả táng tử ý và ma khí, di thể từ từ tan rã.
Ánh lửa bốc tới tận trời, không ngừng biến ảo, cuối cùng để lại một
hạt xá lợi trong vắt như lưu ly, cất giấu sinh và tử, đen và trắng, phản xạ ra rất nhiều hư ảnh, là những quyển kinh văn cổ xưa:
[ Phật thuyết Địa Tạng Bồ Tát kinh ] [ Địa Tạng Bồ Tát bản nguyện công đức kinh ]......
Huyền Bi không hiểu, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, là Bỉ Ngạn giả
nào ở phía sau màn đặt cờ, A Di Đà Phật, hay là Bồ Đề Cổ Phật?
Ông khẽ vẫy tay, xá lợi của Địa Tạng Bồ Tát bay tới, rơi vào lòng bàn tay ông. Vừa chạm vào da, cả tịnh thổ đều bỗng nhiên rực sáng ánh sáng
vàng.
Những ngôi chùa được tẩy đi trần ai, Công Đức trì lại trào ra tịnh
thủy, Bồ Đề thụ một lần nữa đâm chồi mọc lá, những đóa Bà La hoa lại xán lạn nở rộ, mọi thứ lại toả sáng sinh cơ.
Tịnh thổ bay xuống, cùng Phật quốc của Huyền Bi dung hòa vào với
nhau, chỉ trong chớp mắt đã hợp nhất, khiến nó trở nên vô biên, có thể
dung nạp vô tận oan hồn ác quỷ.
Huyền Bi quay lại giữa tịnh thổ, nắm Địa Tạng xá lợi và Chư Thiên Sinh Tử luân, chìm vào trong cảm ngộ.
Bất kể sau lưng chuyện này có mưu đồ gì, ít nhất cũng đã đáp ứng chuẩn xác tâm nguyện của ông!
Kiếp này chỉ có một nguyện này!
............
Trong Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ thu hồi viên quang, nhưng xung quanh vẫn
như bị bóng tối bao trùm, ngay cả dòng sông thời gian chảy qua nơi này
cũng không ngoại lệ, bị hỗn độn Vô Cực cuộn lại một chút biến số, giấu
đi một ít tương lai!
Đây là giấu diếm Thiên Cơ và tương lai chi đạo chỉ Vô Cực ấn mới có.
Kim Hoàng chính là dựa vào thứ này mới giấu được những khả năng bản
thân bị phản bội, mãi tới thời điểm cuối cùng mới mở ra những tương lai
hoàn toàn mới!
Những Bỉ Ngạn khác, đương nhiên cũng có pháp môn riêng.
Mạnh Kỳ mắt khép hờ, Cố Tiểu Tang ở đâu không ai nhìn thấy.
............
Mây đen buông xuống đỉnh, cuồng phong gào thét, sóng cao trăm trượng, những tia chớp ngoằn ngoèo khắp nơi, chiếu sáng bóng tối.
Loại thời tiết cực đoan này, đừng nói hải thuyền không dám ra khơi di chuyển, ngay cả Ngoại Cảnh cường giả cũng chẳng muốn phi độn, lỡ không
cẩn thận gặp phải sét đánh thì mệt.
Ở một hoang đảo, mấy võ giả trốn trong sơn động, nhìn mưa to ào ào
rơi xuống, vẻ mặt chẳng hề kinh hoảng, ngược lại còn có mấy phần thản
nhiên nhàn nhã.
“Các ngươi nói lần này Nhân Hoàng ở Trường Môn đảo lại lập Đại Chu,
có Bỉ Ngạn đại nhân vật nào hàng lâm tới hay không?” Một nam tử lông mi
khá thưa hỏi.
Một nam tử mặt mày khá đoan chính lắc đầu bật cười: “Bỉ Ngạn đại nhân vật cao cao tại thượng, trở tay là hủy diệt cả Chân Thật giới, làm sao
có khả năng vì một việc nhỏ như lại lập Đại Chu mà hàng lâm, trừ phi
Nhân Hoàng lại vào trung thổ, phá hủy Chân Không gia hương và Phật quốc
dưới đất, nhất thống giới này, khiến nhân đạo lại trở nên cường
thịnh......”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng bất kể như thế nào, Nhân Hoàng
lại lập Đại Chu, trọng hưng nhân đạo, tất sẽ có rất nhiều tiên nhân tới
nương tựa, chúng ta tới đó, hẳn sẽ có cơ hội ngộ được tiên duyên, đầu
nhập vào làm môn hạ một vị tiên thần nào đó.”
Bọn họ đều võ giả Đông Hải, đi du lịch mới quen biết nhau, vẫn muốn
tìm cơ hội bái vào môn phái của một tiên nhân nào đó, cầu đạo trường
sinh. Tiếc là đã đi qua rất nhiều hòn đảo động phủ, đều bị cự tuyệt từ
ngoài cửa, chưa gặp được tiên duyên, nay nghe Cao Lãm ở Trường Môn đảo
lại lập Đại Chu, nên muốn đi qua thử vận khí.
Một thiếu nữ mặc áo hồng nói với nam tử vừa mới lên tiếng: “Đàm đại
ca, lúc ngươi sinh ra hồng quang đầy phòng, người mang dị trạng, chỉ là
không vào được tiên gia, thiếu đi ma luyện nên mới bị phí hoài tới nay.
Lần này đi Trường Môn đảo, ngươi nhất định sẽ được đền bù như mong
muốn.”
Đàm Bình vừa chua xót vừa kiêu ngạo, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa động, xuyên qua màn mưa nhìn mặt biển sóng cuộn ầm ào.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nghiêm túc, nhìn thấy một đạo nhân trẻ tuổi
mặc thủy hợp phục, đầu đội phiến vân quan ngồi xếp bằng ở trong cuộn
sóng, dù mặt biển có cuồn cuộn dữ dội như thế nào cũng không chút sứt
mẻ.
Tiên nhân?
Ở trong này gặp một vị tiên nhân?
Tiên duyên của mình tới?
Đàm Bình nuốt nước bọt, thân hóa độn quang, trong mưa to phi độn qua.
Hắn đi tới bờ biển, thấy vị đạo nhân kia còn ở đó, mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn hắn.
“Vãn bối Đàm Bình, bái kiến tiên trưởng.” Hắn cung kính hành lễ, không biết đây là tiên trưởng của động nào đảo nào.
Hắn nghe thấy một giọng nói réo rắt trầm trầm: “Bần đạo có một cái
gối đầu, có thể làm điên đảo thời gian, ảo diệu vô cùng, hôm nay ngươi
và ta có duyên, ta muốn mượn ngươi dùng một chút, nhưng việc này có liên quan tới vận mệnh của ngươi, nên bần đạo không bắt buộc ngươi, tự ngươi ra quyết định.”
Đàm Bình nghe mà sửng sốt, không chút do do dự, trảm đinh tiệt thiết nói:
“Vãn bối nguyện ý!”
Vừa dứt lời, hắn thấy một đạo quang mang màu đỏ vàng quẳng tới, rơi
vào trong lòng, là một cái gối đầu có màu huyền hoàng, bên trên có hai
chữ triện:
“Hoàng Lương!”
Đàm Bình ngẩng đầu, phía trước sóng biển cuồn cuộn, không còn nhìn thấy đạo nhân trẻ tuổi.
Tiên thần của động phủ nào nhỉ?
Lúc này, đồng bạn của hắn đều chạy tới, ồn ào hỏi han, Đàm Bình giải
thích xong, người nào trong lòng cũng tò mò, muốn quay lại sơn động định thử dùng “gối Hoàng Lương.”
Đàm Bình cũng ngứa ngáy khó nhịn, chạy về sơn động, nằm xuống, gối đầu lên gối Hoàng Lương, chìm vào ngủ say.
Ánh sáng lóe lên, Đàm Bình mạnh tỉnh lại, thấy Gối Hoàng Lương vẫn ở
sau đầu, nhưng xung quanh không còn là sơn động, mà là một gian phòng
thanh nhã, bên ngoài có âm thanh ồn ào.
Hắn nghiêng tai nghe, có tiếng hô vọng:
“Thánh Hoàng tế thiên, chư tà lui tán!”
Thánh Hoàng?
Thánh Hoàng Khải?
Giấc mộng Hoàng Lương của mình là trở về thời quá khứ?
Đàm Bình há hốc mồm, mình lại về tới quá khứ, đây chính là kỳ ngộ mà tiền nhân cũng không có ghi chép á!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT