Hai cây Bồ Đề thụ chống đỡ Đông Phương lưu ly tịnh
thổ, ngọn lửa xanh vẫn còn đang cháy, nung khô khí tức và ấn kí Dược Sư
Vương Phật để lại, ấn ký dần dần dung nhập vào dòng sông lịch sử. Khí
tức thì như hóa thành thực chất, bị lửa đốt co lại, ngưng tụ thành một
hạt châu màu xanh lam lưu ly. So với Xá Lợi tử trước đó, trong hạt châu
lần này không có những tầng phật ảnh và cây bồ đề khô héo, nó sáng ngời
trong vắt, như chuyên chở hư ảo, không hề có tạp chất ba quang.
Nguyệt Quang Bồ Tát xòe tay, hạt châu xanh lam bay quanh một vòng,
rồi rơi vào tay bồ tát, ánh sáng xanh lam sáng rỡ, hết sức mộng ảo.
“Phối hợp với trận pháp tương ứng, vật này có thể đưa các ngươi bình
an trở về.” Nguyệt Quang Bồ Tát cười nhẹ, đưa phật châu cho Mạnh Kỳ.
Khi Dược Sư Vương Phật niết bàn trùng sinh, nhảy ra dòng sông thời
gian và vận mệnh, bồ tát đã hiểu ra phật ngôn, hiểu ra thêm nhiều
chuyện, biết được lai lịch thật sự của mấy người Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ mừng rỡ, cung kính nhận lấy phật châu.
Nguyệt Quang Bồ Tát nói tiếp: “Cái này chỉ có thể giúp các ngươi bình an trở về, nhưng nếu lịch sử bị thay đổi quá lớn, như vậy vẫn sẽ khó
thoát khỏi kết cục gặp phải ảo ảnh trong mơ, nên phải xử lý cho tốt hết
mọi việc rồi mới được trở về, hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói, Thanh Đế
vốn chỉ đưa một mình ngươi tới là đủ, những Pháp Thân còn lại e là do
bút tích của đại nhân vật khác, chưa hoàn thành mục đích của người đó,
ngươi nghĩ các ngươi về được sao?”
“Bồ Tát nói có lý.” Mạnh Kỳ thở hắt ra.
Tầm mắt thay đổi, có những việc trước mù mịt thì nay đã nhìn thấy rõ ràng!
Hèn gì hắn vẫn luôn không hiểu vì sao Đại Trí thánh tăng lại bày trò
đối phó mình, không chỉ vận dụng Lục Tự Chân Ngôn phù thiếp, lại còn tế
ra tuyệt thế pháp bảo của Di Lặc Phật Tổ, túi Hậu Thiên.
Ở tương lai, hắn đã từ chối ý tốt của Di Lặc gởi tới thông qua Giới
Đổ hòa thượng, nhưng Di Lặc không phải Bỉ Ngạn giả, lúc này ông ta không có khả năng biết được việc này. Còn nữa, lúc hắn mới đến, ngay cả một
hòa thượng thời trung cổ còn chưa gặp ai, không có thù oán gì với Di
Lặc, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ đối phó hắn?
Hôm nay nghĩ lại, mình là bị Thanh Đế đưa tới, “Gánh vác” nhiệm vụ
đánh thức phật môn chi thân trong quá khứ của ông ta. Nếu hắn bị Di Lặc
thông qua Đại Trí thánh tăng bắt, mang đi tịnh thổ, nghe Di Lặc “Giảng
kinh thuyết pháp”, đợi đến khi thời gian hao hết, tự hành trở về, thì ý
đồ của Thanh Đế xem như thất bại, sau này sẽ lại phải bày mưu lần nữa.
Chung quy lịch sử tuy rằng không biến đổi, nhưng cơ hội nhảy ra khỏi
dòng sông thời gian cũng sẽ không nhiều, nói không chừng còn liên lụy
tới cái ‘điểm nút’.
Cho nên, Di Lặc nhìn như là vô duyên vô cớ đối phó mình, thực ra là
đối phó với Thanh Đế, ngăn cản con đường đi lên Bỉ Ngạn của Thanh Đế!
Mà Di Lặc không phải Bỉ Ngạn giả, nhiều lắm chỉ là Tạo Hóa, ông ta
không có khả năng biết được chuyện Thanh Đế trong tương lai, cho nên,
sau lưng ông ta nhất định có Bỉ Ngạn đại năng chỉ điểm, còn đó là đại
năng Bỉ Ngạn nào thì, kết hợp những sự tích có liên quan tới Di Lặc được sách cổ ghi lại, Mạnh Kỳ nghi ngờ chính là A Di Đà Phật, được xưng là
‘đất trời diệt ta bất diệt, vũ trụ hủy ta không hủy’ viên mãn Báo Thân
tịnh thổ, thành đạo từ nhiều kỷ nguyên trước, một Bỉ Ngạn giả vô cùng cổ xưa và cường đại!
Là người này đang ngăn cản Thanh Đế chứng đạo!
Có Bỉ Ngạn giả ở đằng sau ra tay, mà mình lại tránh được hai lớp trấn áp của Lục Tự Chân Ngôn phù và túi Hậu Thiên, thuận lợi phát hiện lời
nhắn lại của “Ta là ai, ai là ta” Thuần Dương tử, hiểu ra phải đi tìm
thứ có liên quan tới Thanh Đế, từ đó nghĩ tới Dược Sư Vương Phật, Đông
Phương lưu ly tịnh thổ và Nguyệt Quang Bồ Tát.
Thuận lợi như vậy, hẳn đằng sau lại có thêm bóng dáng của một Bỉ Ngạn nữa!
Bởi vì chỉ có Bỉ Ngạn mới chống nổi Bỉ Ngạn!
Hắn tránh được Lục Tự Chân Ngôn phù và túi Hậu Thiên không phải do
hắn tỉnh táo, hay có công pháp phù hợp, mà là hắn vừa “Vừa vặn” đột phá
tới Địa tiên!
Mà chuyện hắn thành tựu Địa tiên, chính là vì “Ma Sư” Hàn Quảng hỗ trợ trong Thiên Đình di tích!
Y nói cái gì là giúp mình càng thêm nổi bật, để giúp che dấu con
đường làm Thiên Đế cho y, để y khỏi bị làm cái đích cho mọi người chỉ
trích, nghe rất giống thật, không giống giả vờ, nhưng nói lời thật và
nói tất cả đều là lời thật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, y đã lấy
cái lý do đó để giúp hắn thành tựu Địa tiên, giúp Thanh Đế trên con
đường chứng đạo!
Ma Sư không hổ là Ma Sư, nếu tin hết vào lời y, vậy có ngày sẽ bị lừa chết mà không biết vì sao, nhưng nếu hoàn toàn không tin, thì cũng chết không nhắm mắt!
Bản thân Hàn Quảng mới là Thiên tiên, cho dù có thủ đoạn cao cường
tới mấy, cũng không thể ngồi được lên bàn cờ của các Bỉ Ngạn, mà vẫn chỉ là quân cờ mà thôi. Vậy y là quân cờ của ai? Là ai muốn giúp cho Thanh
Đế?
Quang Âm đao? Thần binh cấp Bỉ Ngạn mang theo di chí còn tàn lưu của Thiên Đế?
Nếu như thế, Thiên Đế cũng không quá đáng sợ đi? Mạnh Kỳ nhíu mày, không, không có khả năng.
Hàn Quảng vẫn đang là Luân Hồi giả, chưa từng chém đứt mối liên hệ
với Phong Thần bảng, chẳng lẽ là được Lục Áp chỉ điểm? Từ chuyện Lục Áp
bảo hắn tới Dao Trì lấy mảnh vỡ hạch tâm của Hạo Thiên kính và đi tìm
Thanh Đế, thì ông ta là người có khả năng. Nhưng Lục Áp còn chưa đăng
lâm Bỉ Ngạn, cho dù đã là Bỉ Ngạn, thì cũng đang ở trong trạng thái bị
trấn áp, lấy cái gì mà đấu lại được A Di Đà Phật?
Nghĩ mãi không ra, Mạnh Kỳ chuyển sang góc nhìn khác. Vốn dĩ hắn là
định tới chỗ để bí tàng Chân Võ phái, sau đó mới tới lăng Thuần Dương tử và chỗ để bí tàng Tẩy Kiếm các, cơ bản không hề có ý định đi tới Ngọc
Hoàng sơn, mà nếu không tới đó, sẽ không vào Thiên Đình di tích, không
gặp phải “Ma Sư” Hàn Quảng, không có chuyện một đêm năm năm, trở thành
Địa tiên.
Sở dĩ hắn quyết định đi tới Ngọc Hoàng sơn, là vì “Số Thánh” Vương Đạo Lâm dẫn đường.
A, là lão thần côn!
Vương gia truyền thừa từ thời Thượng Cổ, biết rất nhiều bí mật, có
liên hệ với một đại năng Bỉ Ngạn nào đó là chuyện rất bình thường, đương nhiên, cũng có khả năng là ông cũng tỉnh tỉnh mê mê bị người ta dắt
mũi...... Đến chỗ này, thì Mạnh Kỳ không nghĩ tiếp được nữa, vì những Bỉ Ngạn có khả năng là quá nhiều.
“Đại năng Bỉ Ngạn ra tay, đều chú ý tới nhân quả, y khiến ngươi làm
việc, cho dù bản thân ngươi không phải là cố ý giúp y, thì y cũng vẫn sẽ có giúp cho ngươi có được ích lợi gì đó, ngươi có thể suy đoán từ hướng này.” Nguyệt Quang Bồ Tát gợi ý.
Có vẻ bồ tát cũng rất ngạc nhiên về chuyện có đại nhân vật lại muốn giúp đỡ Thanh Đế.
“Ích lợi?” Mạnh Kỳ trầm ngâm. Hắn tới trung cổ, gây ra khá nhiều tai
họa, ích lợi đạt được cũng không ít. Hắn đã đổi được “Tru Tiên kiếm
kinh” và “Tuyệt Tiên kiếm kinh” bản hoàn chỉnh, một đêm năm năm, thành
tựu Địa tiên, và, và đại thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”!
Mạnh Kỳ giật thót!
“Tru Tiên kiếm kinh” và “Tuyệt Tiên kiếm kinh” là hắn lấy đồ của bản
thân đổi lấy, không thể tính là ích lợi. Thành tựu Địa tiên là chuyện
đương nhiên, dù đúng là điểm lợi thật, nhưng cũng chỉ có thể nói là
thuận tiện, không có liên quan gì tới nhân quả.
Nhưng Nhất Khí Hóa Tam Thanh là đại thần thông của Đạo Đức Thiên Tôn; trong tay hắn cũng đang có bản [Đạo Đức kinh] do Đạo Đức Thiên Tôn tự
tay viết, chuyện hóa thân thành lão Đam, truyền đạo Phong Thần, thoát
khỏi Ma Phật có đều phần nhờ vào nó; Thanh Đế có đạo môn chi thân Thái
Ất Thiên Tôn, hóa thân Thuần Dương tử càng là môn hạ của Đạo Đức; Lục
đại tiên sinh có mảnh vỡ Kim Cương trạc; Tẩy Kiếm các lĩnh ngộ Thái
Thượng Đạo Thể cũng chính là lý niệm “Thái Thượng” của vị này...
Tuy không có chứng cứ chắc chắn, nhưng Mạnh Kỳ đã có thể đưa ra một
kết luận, rằng người muốn hỗ trợ Thanh Đế bước ra được một bước quan
trọng trên con đường chứng đạo kia chính là Đạo Đức Thiên Tôn, một trong những Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất!
Quả nhiên, chỉ có Bỉ Ngạn giả mới có thể chống lại Bỉ Ngạn giả!
Đây là cổ xưa đánh cờ với cổ xưa nha!
Muốn trở thành Bỉ Ngạn, không được ít nhất một Bỉ Ngạn hỗ trợ là không có khả năng!
“Những người còn lại là được Đạo Đức Thiên Tôn đưa tới Trung Cổ, một
là dùng mấy người Cổ Nhĩ Đa mở lăng Thuần Dương tử, khiến hắn phát hiện
ra Thuần Dương tử là Thanh Đế hóa thân, có lời dẫn ‘Ta là ai, ai là ta’, nghĩ tới Đông Phương lưu ly tịnh thổ, vừa giúp che mắt A Di Đà Phật và
những Bỉ Ngạn khác, vừa giúp tìm được kiếp trước, lưu lại một cái ấn ký, sau này vô cùng hữu dụng, quả là tính toán quá giỏi!” Mạnh Kỳ thầm
khen.
“Xem ra thí chủ đã hiểu ra rồi.” Nguyệt Quang Bồ Tát mỉm cười.
Mạnh Kỳ chỉ chỉ vào nhẫn trữ vật của mình: “Hẳn là vị kia.”
“Thì ra là vị kia.” Nguyệt Quang Bồ Tát khẽ thở ra, nụ cười càng
rộng, khôi hài nói, “Có lẽ khi thí chủ trở lại tương lai, chúng ta sẽ
còn gặp lại.”
Này, đây là ý chỉ Thanh Đế sẽ xoay chuyển lịch sử, chống được lực tu
chỉnh, khiến bồ tát sống sót qua được Ma Phật chi loạn? Mạnh Kỳ lại sửng sốt.
Đương nhiên, với trí tuệ của Thanh Đế, nhất định sẽ chọn cách nào ít
làm thay đổi lịch sử nhất, ví dụ như phá vỡ một ít tịnh thổ, giúp Nguyệt Quang Bồ Tát chém ra phân thân hoặc dùng một thân phận khác chết thay,
còn bản thân núp ở trong hỗn độn bên trong tịnh thổ, cho tới khi đại
kiếp tới mới hiện thế.
Về phần Thanh Đế có phải đã thành tựu Bỉ Ngạn hay không, thì Mạnh Kỳ
nghĩ là chưa tới, trạng thái của ông ta rất kỳ quái, những người tự mở
đạo lộ rất khó dùng thường thức để cân nhắc, không thể dùng việc phân
chia cảnh giới bình thường để đo lường được.
Hẳn là ông ta có năng lực Bỉ Ngạn, nhưng còn cần phải đánh thức câu
thông và dung hợp với các phân thân trong quá khứ, tìm lại được đầy đủ
‘bản thân’, thì cuối cùng mới thành tựu được Bỉ Ngạn, hôm nay mới chỉ là một bước tiến quan trọng trên con đường đó thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT