Tịch Dao đã cảm thấy có điều gì kỳ lạ ở đây, nàng quay mặt nói chuyện với trưởng đoàn thương buôn.
"Ta muốn đi dạo kinh thành Ấn Độ một lúc, các người cứ đi tìm phòng trọ trước đi, ta sẽ về trước giờ ăn tối."
Dứt lời Tịch Dao nhảy xuống ngựa, đoàn thương nhân thì quẹo vào một con hẻm nhỏ trong đó có nhà trọ mà họ thường dừng chân, Tịch Dao bước đến chỗ của những nam-nữ nhân đang khóc lóc kia, tỏ lòng hỏi thăm.
"Xin hỏi các vị tại sao lại ở đây mà khóc lóc như thế?"
Một người phụ nữ trong đó nước mắt nước mũi đầm đìa nói trong ấm ức.
"Kinh thành này bao đời nay đều có một luật lệ, cứ mỗi lần có nhật thực thì sẽ chọn ra các cô gái chưa chồng trong kinh thành để đi tế sống cho thần linh, lần này có 7 đứa bị đem đi, một trong số chúng là con gái của chúng tôi, chúng tôi dù có đồng ý hay không thì bọn họ vẫn đem bọn chúng đi, trời ơi con tôi."
Tịch Dao cau mày lại khi nghe đến hai từ "tế sống" Tịch Dao không thể làm ngơ được việc này, ngày xưa có rất là nhiều các tục lệ rùng rợ đáng sợ, một trong số đó chính là tế sống, đôi khi là ném xuống sông hồ biển các kiểu, đôi khi là giết đi lấy tim, nói tóm lại đó là một thủ tục rùng rợn đáng sợ và cũng rất lạc hậu và cổ hữu, không ai nghiêm cấm họ tế thần cúng bái nhưng lấy mạng của nhiều thiếu nữ để làm việc ấy là không thể được.
Tịch Dao hỏi thăm địa điểm tổ chức thì mới biết là ở đền thờ Ewaio kế bên bờ sông Hằng và lúc nhật thực xảy ra cũng là lúc lễ tế bắt đầu, Tịch Dao lập tức leo lên ngựa chạy thật nhanh đến đó, nàng vừa phi ngựa vừa nhìn sắc trời đã bắt đầu tối sầm lại nàng đã nhìn thấy được mặt trăng kế bên mặt trời rồi, theo như nàng tính toán thì chỉ còn khoảng 5 phút nữa nhật thực toàn phần sẽ diễn ra.
Tịch Dao phóng ngựa nhanh hết tốc lực không lâu sau trước mắt nàng đã là một cái đền thờ làm bằng đất nung, hiện giờ bên trong đền thờ có rất nhiều thầy tu cũng như các vị quan khác nhau của triều Ấn, họ cùng nhau quỳ xuống trước một tượng thờ làm bằng vàng nguyên chất, tượng khắc hình một vị nữ thần theo nàng có lẽ là nữ thần mặt trăng của người Ấn, còn các cô gái được đem đến để tế thần kia thì vẫn đang múa dù cho có sợ hãi như thế nào đi nữa, Tịch Dao đang không biết làm thế nào để trà trộn vào trong đền thờ thì bất ngờ có vài cô gái khác có lẽ là nữ tế của đền thờ đem trái cây, hoa quả, rượu thịt, nói tóm lại là rất nhiều đồ cúng để lên bàn thờ nữ thần, Tịch Dao nhanh tay núp vào trong một góc khuất tiện tay bắt lấy một nữ tế, nàng đánh thuốc mê cho cô gái kia bất tỉnh sau đó trao đổi y phục với nữ tế kia vừa thay y phục Tịch Dao đã cảm thấy sắc trời chuyển tối nhật thực sẽ sớm bắt đầu.
Thay xong y phục Tịch Dao cầm lấy đĩa hoa quả đem đến bàn tế trong lúc ấy Tịch Dao vừa lấy ra trong không gian một cái bộ đàm di động và một miếng băng hai mặt khi bước tới bàn tế, Tịch Dao nhanh tay dán miếng băng keo xuống dưới mặt bàn rồi dán bộ đàm di động lên trên, xong việc nàng rời khỏi để tránh sự nghi ngờ, khi nàng vừa rời khỏi bàn cúng một vị đại sư tầm 60 tuổi cầm pháp trượng đứng dậy trước mặt bức tượng kia nói to.
"Thưa nữ thần mặt trăng tối cao, như những lần nhật thực trước chúng con năm nay cũng xin hiến tế những cô gái trẻ này về miền của những vị thần để thần phục và hầu hạ cho người, mong người nhận lấy những lễ vật này mà buông bỏ sự tức giận trong người, giống như mọi lần trước tha cho đức vua Harsha Vardhana* vĩ đại của chúng con."
Dứt lời đám thầy tu và quan thần đều đồng loạt cúi đầu xuống xác đất để tỏ lòng thành kính, Tịch Dao núp vào trong một góc khuất nghe bọn họ cầu nguyện vậy mà cười gượng, thì vốn nhật thực có làm hại ai đâu mà tha với thứ, bỗng lúc này bầu trời gần như tối hoàn toàn, Tịch Dao ngước mắt lên nhìn bầu trời thì thấy nhật thực đã chính thức hiện ra, các thầy cúng bắt đầu tụng chú, các cô gái tế thần kia thì dừng nhảy múa lại họ đứng thành một hàng trước cửa sau của đền thờ, mặt đối mặt với sông Hằng chảy cực siết, khi tiếng tụng chú kết thúc, vị đại sư lúc nãy nói to.
"Nào các nữ nhân kia hãy nhảy xuống dòng sông, chuẩn bị trở về miền của những vị thần đi nào!"
Lời của vị đại sư kia vừa nói, đã có một nhóm binh sĩ bước tới chỗ các cô gái mục đích là ép họ nhảy xuống đó, lúc này Tịch Dao tay cầm bộ đàm có liên hệ với bộ đàm nàng để dưới mặt bàn kia, hét to vào cái bộ đàm.
"Dừng lại hết cho ta!"
Tất cả những người có mặt ở đây đều hết hồn, vị đại sư kia thì lại tỏ ra bực mình nói lớn.
"Ngươi là kẻ nào, dám ngang nhiên phá hỏng lễ tế thần."
Tịch Dao nói tiếp.
"Ta là ai ư? Ta chính là người mà các ngươi đã và đang cúi bái đó, ta chính là nữ thần của mặt trăng Arthor*."
Tiếng của nàng từ trong bộ đàm vang lên khiến cho những kẻ ở đây sợ hãi, bọn họ cúi đầu thấp xuống đất nói nhỏ với nhau.
"Nữ thần đã hiển linh rồi, người đã hiển linh."
Vị đại sư cao tuổi kia lập tức cúi đầu 30 độ trước mặt tượng nữ thần, ông ta tỏ ra vô cùng hạnh phúc, nhanh chóng hỏi lại.
"Kính thưa nữ thần, lý do gì khiến người hiển linh?"
Nàng lập tức đáp trả giọng cố nâng cao nhất có thể.
"Lý do ư, ta hiển linh là bởi các sự ngu ngốc đến tột cùng của các ngươi, cứ vào một khoảng thời gian nhất định nào đó, mặt trăng của ta sẽ đối xứng và giáp mặt với mặt trời, đây là chuyện đã xảy ra hàng vạn năm rồi, trong khi các ngươi cứ tưởng lại có tai ương cố mà đi cúi bái đủ thứ mà không chịu tìm hiểu nguyên nhân, đây chỉ là sự cần thiết trong hệ điều hành của các vị thần thôi, người phàm các ngươi biết gì mà lần nào cũng đòi cúng tế, từ nay về sau hãy từ bỏ ngay tục lệ này, các ngươi cúng tế cho thần linh cũng chỉ cần lòng thành, đừng để hương tàn khói lạnh là được rồi, bọn ta không cần đến những nữ nhân kia để hầu hạ gì gì đó đâu, nghe rõ hết rồi chứ!"
Từng câu từng chữ Tịch Dao cố gắng nhấn mạnh, đám người đang quỳ dưới kia thì sợ hãi tột cùng, cúi đầu nói lớn.
"Vâng chúng con xin nhớ rõ ạ, xin nữ thần bớt giận."
Nàng thở dài nhẹ nhõm, ông đại sư kia cũng không dám nói gì thêm, nàng nhìn lên trời cao mặt trăng đã dần dần duy chuyển khỏi vị trí, nhật thực sắp kết thúc, lời nàng một lần nữa vang lên kèm theo đó là sự đe dọa.
"Tốt lắm, các ngươi nghe rõ là tốt rồi, ta cũng phải đi rồi, ta hy vọng mình sẽ không phải hiển linh vì vụ này thêm bất kỳ một lần nào nữa."
Dứt lời Tịch Dao cất loa đàm vào lại trong không gian, đám người kia thì còn rất rung sợ, không dám đứng lên, chỉ khi nhật thực thật sự kết thúc bọn họ mới dám ngồi dậy, những cô gái kia mừng rỡ hết sức họ khóc to, nàng nhanh chân leo lên ngựa rời khỏi nơi đó, may cho nàng là bộ đàm hoạt động vô cùng tốt cộng thêm việc những kẻ kia rất kính trọng và nể sợ thần linh nên lần này nàng thành công phi vụ này, Tịch Dao hy vọng sau này đừng có những vụ tế sống này nữa.
- -----------
(*) Arthor*: Tác giả chế ra từ tên của nữ thần mặt trăng Artemis của Hy Lạp.
Harsha Vardhana*: Là vua của Ấn Độ thời cổ xưa, trị vì từ năm 606 - 647 SCN
- -------Hết Chương 41---------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT