Bánh xe vừa lăn, ở trước mui xe đột ngột xuất hiện một người đứng chắn đầu xe lại. Tài xế xe vội vàng thắng gấp lại, Vương Khánh Thiên ngẩng đầu nhìn thấy ở trước mui xe hắn, chỉ cách khoảng vài bước chân, Khả Ngân đứng ngay phía trước, trên tay là một viên đá lớn. Gã kinh ngạc trợn mắt.
- Cô ta...
Choang một tiếng, Khả Ngân trực tiếp đem viên đá lớn một cước ném mạnh vào kính xe phía trước. Cửa kính bằng meca không vỡ được, nhưng ở nơi viên đá vừa đập vào hiện lên một vết nứt loang lổ nhìn tới dọa người. Vương Khánh Thiên vừa rồi theo phản xạ giơ tay lên chắn ngang mặt, đến lúc này mới hạ tay xuống không khỏi bàng hoàng nhìn người con gái kia đang đứng ở đầu xe.
Khả Ngân hoàn toàn bình tĩnh, ở trong ánh mắt của cô không phải là loại thù hận giống như của Vương Dịch Phong mà là một ánh mắt căm ghét. Giống như ánh mắt của một đứa trẻ bị kẻ khác ức hiếp đang điên cuồng phản kháng, chỉ là trong ánh mắt của người ấy tràn đầy vẻ hoang dã. Cách thể hiện sự ghét bỏ của cô cũng thật ấu trĩ, ấu trĩ nhưng lại khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Nó không cầu kỳ, không chứa quá nhiều suy nghĩ mà là cách đơn giản nhất mà một con người hoang dã thường dùng. Khả Ngân ngẩng đầu nhìn thẳng gã, một ngón tay giơ lên không kiêng nể chỉ vào mặt gã.
- Tôi cảnh cáo anh, đây sẽ chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng cho anh thôi.
Một cảnh vệ ở chỗ Vương Dịch Phong chạy tới, nhìn thấy hành động của Khả Ngân sợ làm Vương Khánh Thiên tức giận cho nên vội túm lấy cô quát tháo.
- Con nhãi này, mày làm cái gì thế hả?
Gã cảnh vệ ôm lấy cổ Khả Ngân kéo cô ra xa khỏi chiếc xe, cô cúi đầu một nhát cắn mạnh vào tay gã. Gã cảnh vệ hét lên một tiếng vội buông cô ra, nhìn dấu răng còn lưu lại trên bắp tay mình, giận dữ.
- Mẹ kiếp! Dám cắn tao à?
Gã giơ tay tát Khả Ngân một cái, Vương Dịch Phong nhân lúc bọn cảnh vệ xung quanh không để ý đã vùng ra khỏi bọn chúng, xông tới chỗ Khả Ngân gạt gã kia ra, trực tiếp đấm vào mặt gã một cước khiến gã loạng choạng lùi lại sau.
Bị đấm một cước, gã cảnh vệ hung hăng muốn xông tới đánh nhau một trận, Vương Dịch Phong nhanh tay kéo Khả Ngân về phía sau lưng mình trừng trừng nhìn gã.
- Dừng lại.
Gã cảnh vệ đang định xông tới, liền nghe được một tiếng của Vương Khánh Thiên ở trong xe nói vọng ra, nắm đấm trên tay chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn Vương Khánh Thiên.
- Tổng giám đốc?
Cửa kính xe không thể nhìn từ ngoài vào được cho nên không thể nhìn thấy được biểu hiện trên mặt Vương Khánh Thiên, chẳng biết được gã đang nghĩ gì.
- Thả họ ra.
Mấy cảnh vệ đứng đó kinh ngạc, Vương Khánh Thiên chỉ nói một câu rồi lệnh cho tài xế lái xe đi. Mấy cảnh vệ kia chờ cho bóng xe gã khuất hẳn rồi mới thả Vương Dịch Phong và Khả Ngân ra.
....
Đường giao lộ phía nam chạy khoảng một cây số nữa sẽ tới được khu vực ngoại ô, Vương Dịch Phong dừng xe ở bên đường. Hiện tại đang là gần giữa trưa, ánh nắng bên ngoài gay gắt, nhiệt độ cũng lên khá cao. Khả Ngân ngồi ở phía sau, nhìn một nửa đầu vai hắn lộ ra sau vai ghế, chẳng biết phải nói gì. Vương Dịch Phong đã im lặng ngồi như vậy thật lâu, không gian trở nên ngột ngạt tới kỳ quái. Cô mấy lần định mở lời trước để nói gì đó nhưng lại nghĩ có lẽ nên để Vương Dịch Phong có được những phút yên lặng riêng, nên lại thôi.
- Sao cô làm vậy?
Vương Dịch Phong đột ngột hỏi khiến Khả Ngân sực tỉnh ngẩng đầu nhìn, ở nơi này vẫn chẳng thể nhìn được khuôn mặt hắn. Khả Ngân vẫn còn mơ hồ, vô thức hỏi lại.
- Chuyện gì?
Vương Dịch Phong im lặng, Khả Ngân ngẫm nghĩ một chút mới để ý tới chuyện vừa rồi, cô quay mặt đi nhìn ra bên ngoài.
- Ghét hắn thì làm vậy thôi.
Vương Dịch Phong liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt của Khả Ngân có gì đó rất thản nhiên. Hắn cười khẩy một tiếng.
- Tại sao ghét hắn? Hắn phản bội tôi, phản bội Vương gia. Đâu phải là phản bội cô?
Khả Ngân bỗng nhiên quay đầu, ở trong tầm mắt vẫn chỉ là một nửa đầu vai của Vương Dịch Phong, giữa những hoang mang hỏi.
- Tôi... không phải là một phần của Vương gia sao?
Vương Dịch Phong lại đột ngột im lặng, không gian một lần nữa quay trở lại trạng thái yên tĩnh. Tuy hai người bọn họ đã kết hôn nhưng Vương Dịch Phong chưa bao giờ coi Khả Ngân là vợ, cũng như chưa bao giờ coi cô là một phần của Vương gia. Hiện tại bị Khả Ngân hỏi một câu như vậy hắn không tránh khỏi trầm mặc.
Vương Dịch Phong im lặng một hồi lâu, sau đó mới cất tiếng.
- Khả Ngân, cô bây giờ không cần giả ngốc đâu. Cô biết tình hình hiện tại của Vương gia mà? Nó sắp sụp đổ rồi.
Khả Ngân mím môi, bất giác người như muốn rũ xuống, không phải cô không nhận ra chuyện này. Chỉ là chẳng hiểu sao lại trốn tránh không muốn nhắc đến, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Khả Ngân không mặn không nhạt buông một tiếng.
- Thế thì sao chứ?
Vương Dịch Phong đã không còn kiên nhẫn được nữa, hắn quay đầu trực tiếp nhìn thẳng vào Khả Ngân.
- Không phải mục đích ban đầu của cô là gia sản của Vương gia sao? Cô quản cả chuyện thù hận giữa nhà tôi để làm gì? Cô bao đồng như vậy, hành động nông nổi như vậy hắn làm cô bị thương thì sao?
Khả Ngân bỗng nhiên quay đầu, ở một khoảnh khắc bắt được con ngươi màu hắc sắc của Vương Dịch Phong, ngờ vực hỏi.
- Anh là... đang lo tôi bị thương sao?
Vương Dịch Phong bỗng nhiên lảng tránh khỏi ánh nhìn của Khả Ngân, hắn quay đầu ậm ừ.
- Chỉ vì tôi không muốn mang nợ cô thôi, nếu cô vì tôi mà bị thương tôi chắc chắn sẽ ân hận.
Hắn nói xong, quay người ngồi trở lại ở trên ghế của mình, ở trong tầm mắt của Khả Ngân vẫn là một nửa bờ vai kia. Giống như khi mỗi đêm mở mắt nhìn sang giường đối diện, chỉ thấy được một nửa bờ vai của Vương Dịch Phong sau lớp chăn hướng về phía mình. Ừ thì hắn nói không muốn cô bị thương, cũng chỉ vì không muốn cô dây dưa một chút ân tình nào cả. Giống như khoảng cách khi chạm tới hắn, cô lúc nào cũng sẽ ở phía sau, chẳng thể nào cũng hắn sóng bước.
Bất giác cúi đầu nhìn những ngón tay mình đang nắm chặt lại đặt ở trên đùi, Khả Ngân rũ mi, trong tim chính mình cứ như vậy từng hồi thêm hụt hẫng. Vương Dịch Phong cũng đã nhắc nhở cô về việc sụp đổ của Vương gia, cô không phải là không nghĩ tới mà là cố chấp không nghĩ tới. Cứ nghĩ tới mục đích ban đầu là gia sản của hắn cho nên khi Vương gia sụp đổ thì cuộc hôn nhân này cũng sẽ chấm dứt thôi, cô cứ như vậy mà rời khỏi hắn.
Thế nhưng khi đối diện với điều này chính bản thân lại không muốn rời khỏi. Ở một nửa bờ vai của người đàn ông kia cô không cách nào cùng sóng bước, hắn luôn vội vã bước về phía trước mà chẳng bao giờ cho cô cơ hội để đi cùng. Ngay cả khi hắn gặp phải khó khăn, cô cố gắng muốn tới gần thì lại bị hắn lạnh nhạt đẩy ra, ngay cả muốn cùng hắn đồng hành, cô cũng bị từ chối.
Lẽ nào, cho đến cuối cùng Vương Dịch Phong mãi vẫn không thể chấp nhận để cô cùng bước chung một con đường với hắn được sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT