Ngồi trên chiếc xe BMW, Tần Lam Như vẫn còn xúc động vì nhớ lại người bạn quá cố, lại không khỏi bồi hồi vì sắp gặp lại đứa con út đã mấy năm không gặp. Bà rất nhớ đứa con này nhưng vì sao cho dù chỉ là một lần, bà cũng không bay sang thăm hắn?
Bước chân vào cửa chính, người làm đã đứng hai hàng chào đón bà. Bà nhìn từng gương mặt ở đây cười đôn hậu nói:
" Được rồi, mọi người làm tiếp công việc của mình đi "
" Vâng, thưa bà chủ! " - Hai hàng người cùng đồng thanh, đây là lần đầu họ gặp bà, nhìn gương mặt phúc hậu của bà ai cũng thoải mái trong lòng. Con trai của bà một người thì điềm đạm, ấm áp, một người thì lãnh đạm, ít nói! Nếu bà cũng giống như Triệu Thiên Vũ thì chắc bọn họ khó sống rồi đây!
" Tiểu Vũ đâu? " - Đợi cho hai hàng người đi hết, Tần Lam Như quay sang nhìn Triệu Thiên Minh nóng lòng nói. Triệu Thiên Minh còn chưa biết trả lời bà thế nào, anh vẫn còn dấu bà việc Triệu Thiên Vũ gần đây đang sống ở bên ngoài thì có tiếng nói của ai đó vang lên:
" A Bác gái, bác đã về rồi, con nhớ bác quá " - Khổng Nguyệt San từ ngoài vườn chạy vào ôm chầm lấy bà làm bà bật cười vuốt ve đầu tóc cô.
" Tiểu Nguyệt, ta cũng nhớ cháu rất nhiều. Sao rồi? Gặp được Tiểu Vũ, cháu vui chứ? " - Tần Lam Như đôn hậu nhìn Khổng Nguyệt San.
" Bác gái, bác phải làm chủ chuyện này cho con " - Đang vui vẻ thì Khổng Nguyệt San vội buông nhẹ bà ra ngước đầu nhìn bà dứt khoát nói!
Tần Lam Như còn chưa kịp hiểu một chất giọng quen thuộc mà đã lâu bà không nghe thấy, vang lên từ phía cầu thang bên kia.
" Mẹ "
" Tiểu Vũ " - Bà xúc động nói rồi bước nhanh về phía chàng trai đang chậm rãi bước về phía bà.
Tần Lam Như ôm chặt Triệu Thiên Vũ vào lòng, mi mắt đã ươn ướt, bà nghẹn ngào nói không nên lời.
Triệu Thiên Vũ cũng vòng tay ôm lấy bà, hắn cũng rất vui khi gặp lại bà nhưng bên cạnh niềm vui là sự sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt bà. Từ nhỏ, bà đều tỏ ra yêu thương hai anh em hắn, ai cũng nhìn thấy bà rõ ràng cưng chiều hắn hơn nhưng thật ra chính là luôn thiên vị cho anh hai. Điều đó hắn chưa bao giờ lí giải được!
Giống như hồi nhỏ, có một lần Triệu Thiên Vũ tranh giành con robot chạy bằng điều khiển với Triệu Thiên Minh, bà đã chạy vội tới cầm lấy con robot đưa cho Triệu Thiên Minh rồi phúc hậu quỳ xuống trước mặt hắn nựng má hắn:
" Tiểu Vũ, được rồi, để anh hai chơi cái đó đi. Mẹ đưa Tiểu Vũ đi mua những cái khác đẹp hơn, to hơn, Tiểu Vũ thích không? "
Tất nhiên Triệu Thiên Vũ rất vui vẻ ôm chầm lấy cổ bà sau đó nắm chặt tay bà, hắn được lựa chọn rất nhiều món đồ đẹp hơn, tốt hơn... nhưng càng lớn hắn càng nhận ra, bà sẵn sàng cho hắn những thứ tốt đẹp khác để giành lại cho anh hai những thứ anh cần. Và thực ra hắn chẳng cần những cái mới, cái tốt ấy...!
Trong kí ức của Triệu Thiên Vũ còn có nhiều nhiều nữa sự khó hiểu về người mà hắn vẫn luôn gọi là mẹ!
Người phụ nữ mặc chiếc ao dạ làm bằng da, tóc búi cao lên sang trọng quý phái, làn da bà trắng hồng đầy sức sống, nếu không nói chắc người khác cũng không nghĩ bà đã ngoài 50.
" Mẹ đi xa có mệt không? " - Triệu Thiên Vũ lên tiếng hỏi han.
" không mệt, không mệt! Gặp được các con mẹ không còn thấy mệt nữa " - Tần Lam Như buông nhẹ Triệu Thiên Vũ ra rồi ngắm nhìn Triệu Thiên Vũ một lần nữa, trong hai đứa con Triệu Thiên Vũ là người giống ba nhất vì thế rất nhiều lần bà không thể ghét đứa con này...!
" Được rồi, mẹ không cần phải xúc động quá lên như thế chứ? Vừa nãy gặp con mẹ có khóc đâu, bây giờ gặp được Tiểu Vũ lại như thế này " - Triệu Thiên Minh vui vẻ bước tới lau đi giọt nước mắt của bà rồi quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ - " Anh hai ganh tị với em rồi đấy "
Đáp lại câu nói ấy, Triệu Thiên Vũ chỉ nở một nụ cười nhẹ.
" Bác gái, bác phải làm chủ cho con. Tiểu Vũ, anh ấy có người khác ở bên ngoài, còn dọn nhà ra ở riêng để gần nhà với cô ta nữa " - Đến lúc này Khổng Nguyệt San không thể chờ đợi thêm liền bước lên chỉ vào người hắn " tố cáo ". Đúng là trẻ con!!!!
" Sao? Tiểu Vũ, con đang ở bên ngoài ư? " - Tần Lam Như quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ lo lắng nói
" Không có gì! Mẹ, không phải mẹ bay từ Mỹ qua đây chỉ để hỏi con về việc này chứ? " - Triệu Thiên Vũ cười nhẹ rồi một tay ôm người bà đi về phía ghế sofa bên cạnh.
" Tất nhiên! Lần này mẹ về là muốn làm chủ cho anh hai con " - Tần Lam Như vui vẻ nói quên luôn chuyện của Khổng Nguyệt San. Khổng Nguyệt San biết ngay hắn sẽ chuyển hướng câu chuyện mà! Cô đành lủi thủi đi theo, Triệu Thiên Vũ rất giỏi trong việc điều khiển người khác! Hừ!
***
Chiếc BMW vừa dừng trước cổng biệt thự, Diệp Bối Bối ngoảnh đầu lên nhìn sang ghế lái phụ nói:
" Tới rồi, nếu chị rảnh có thể vào thăm nhà "
" Lúc nhỏ đã có một lần tôi tới đây, thực rất tò mò bây giờ nó như thế nào " - Mộc Quế Chi trả lời.
Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi quay sang mở cửa ô tô bước ra. Lần lượt Trần Lâm và Mộc Quế Chi cũng đi ra theo nó.
Diệp Bối Bối vừa mở được cổng, vừa nhìn ra toan mời Mộc Quế Chi vào thì từ đâu một đám giang hồ xông tới đẩy nó ra một bên ngang nhiên đi vào bên trong. Diệp Bối Bối còn chưa kịp định thần, Mộc Quế Chi và Trần Lâm cũng vẻ mặt tương tự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Các người là ai? Tại sao lại xông vào nhà tôi? " - Diệp Bối Bối nhìn một tên đi đầu nói.
" Tao cho chúng mày nửa ngày để dọn nhà, nhanh chóng cút khỏi đây " - Tên cầm đầu hung hăng nói.
" Ông già, con trai của ông nợ chúng tôi 10 tỷ, nếu không có tiền thì siết nhà, vậy thôi! Có gì không hiểu? " - Tên cầm đầu lại nói.
" 10 tỷ? " - Diệp Bối Bối nhắc lại như không tin vào mắt mình được.
" Xem đi " - một tên đàn em đưa xuống cho nó một tờ giấy - " Trên đây có dấu vân tay của Trần Lập Thành. Còn có cái này nữa, thủ tục bán nhà cũng có dấu vân tay của thằng nhóc kia "
Tờ giấy in rất rõ chữ, mọi thứ đều hoàn hảo như một sự sắp đặt!
" Nói láo, chúng mày là quân ăn cướp. Thành Thành không bao giờ lại đi nợ một số tiền lớn như thế... ưm " - Trần Lâm kích động nói, lồng ngực ông như muốn vỡ tung ra, ông ôm lấy ngực khụy xuống.
" Bác Lâm, bác.. " - Cả Diệp Bối Bối và Mộc Quế Chi vội đỡ lấy Trần Lâm, nhìn sắc mặt ông không ổn chút nào!
" Thành Thành không bao giờ dám bán nhà như thế, hơn nữa người đứng chủ căn nhà này cũng không phải là Thành Thành, hoàn toàn không có cái quyền đấy! Các người lừa lọc cũng phải biết chọn đối tượng chứ? " - Diệp Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn đám người giang hồ nhếch mép.
" Được thôi " - Tên cầm đầu có vẻ tự tin nói rồi đưa chiếc điện thoại cho Diệp Bối Bối xem. Bên trong là video Thành Thành đang hôn mê nằm trên giường, còn Mộc Quế Hương sợ hãi ôm chặt lấy người Trần Lập Thành không ngừng khóc thét:
" Các người muốn làm gì? Các người tránh ra "
Xung quanh là một đám giang hồ đang bao vây lấy hai đứa!
Diệp Bối Bối và Mộc Quế Chi nhìn nhau không nói gì. Cả hai đều hiểu bọn chúng đang gây áp lực cho Diệp Bối Bối!
" Nếu mày không thay bọn chúng trả, tốt thôi! Bắt ông già này về cho tao, bao giờ có tiền trả tao sẽ thả người " - Tên cầm đầu nói rồi ra lệnh cho đàn em.
" Các người làm gì vậy? Dừng tay lại " - Mộc Quế Chi ôm chặt lấy Trần Lâm đang bất tỉnh, giằng co cùng đám người giang hồ.
" Được rồi, cho tôi nửa ngày " - Diệp Bối Bối lên tiếng.
" Cô điên rồi sao? Bọn chúng rõ ràng lừa bịp " - Mộc Quế Chi nhíu mày.
" Bây giờ phải đưa bác Lâm đến bệnh viện đã " - Diệp Bối Bối nói với Mộc Quế Chi.
" Giấy tờ nhà đâu? " - Tên cầm đầu đắc ý nói - " Sau khi có được giấy tờ nhà, cả thằng nhóc kia và ông già này đều sẽ được bình yên "
" Chị giúp tôi đưa bác ấy vào bệnh viện trước " - Diệp Bối Bối gật đầu với Mộc Quế Chi, bây giờ an nguy của hai người này là quan trọng nhất đối với nó. Mộc Quế Chi cũng hiểu được sự nguy kịch của Trần Lâm, vội gọi tài xế của mình nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện. Còn Diệp Bối Bối, có phải đã trải qua quá nhiều biến cố rồi không mà nó lại trở nên bình tĩnh thấy lạ! Nhưng sẽ sớm thôi, nó phải nhanh chóng lấy lại mọi thứ, phải nhanh chóng thì mới có thể tìm thấy ba! Diệp Bối Bối nhếch mép, hai chữ số phận, rốt cuộc ai là kẻ đứng sau làm ra những chuyện này? Những biến cố trong cuộc đời nó thật vừa vặn. Vừa vặn và hoàn hảo như một sự sắp đặt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT