Diệp Bối Bối đang chăm chú đọc sách thì Cao Viễn Minh bước tới đặt trước mặt nó một li trà sữa vui vẻ nói:
" Uống đi, lộc lá trời ban "
Nói xong, anh tiến gần phía nó ngồi xuống bên cạnh nó chống một tay nghiêng người nhìn nó.
" Em không uống đâu, có độc hả? Hôm nay tự nhiên mua nước cho em? " - Diệp Bối Bối trả lời anh nhưng vẫn chăm chú vào cuốn sách.
" Không phải hôm nay thôi đâu. Ngày nào anh cũng sẽ mang nước cho em, bù lại mấy năm trời chúng ta không thể ở gần bên nhau. Thấy sao? Chân thành quá ý chứ? " - Cao Viễn Minh vừa nói vừa tự vỗ ngực mình nói.
" Anh bị hâm à? Hôm nay sao lại sến sẩm thế này? " - Diệp Bối Bối lúc này mới rời ánh mắt khỏi cuốn sách mà bật cười nhìn anh.
" Sao? Thấy thành ý không? Anh đang chuộc lỗi thay Tiểu Vũ đấy. Hôm em tới để xin cho Thành Thành làm việc ở chỗ anh bị tên nhóc kia lôi đi là anh biết ngay sẽ có chuyện. Ban đầu vốn cứ nghĩ nó đang cố tình làm cho Đinh Nhã Kì hiểu lầm thế mà không ngờ mục đích lại để ra điều kiện với em? " - Cao Viễn Minh dò xét nhìn nó.
" Điều kiện gì chứ? À là anh muốn chuộc lỗi cho người anh em của anh chứ không phải vì anh quan tâm em hả? " - Diệp Bối Bối làm lơ rồi trêu anh sau đó đưa li trà sữa lên làm một ngụm - " Mát quá "
" Tên nhóc kia phá phách, em đừng để ý. Còn tình cảm của anh, lẽ nào em còn không rõ? " - Cao Viễn Minh vuốt lọn tóc xỏa xuống trước mặt Diệp Bối Bối rồi cười nhẹ nhìn nó.
" Tình cảm huynh đệ sao? " - Diệp Bối Bối lại bật cười nhưng nụ cười này lại làm cho Cao Viễn Minh phải úp mặt xuống bàn than thở:
" Tiểu Bối, em có thể quên ngày hôm đó đi được không? " - Cao Viễn Minh khổ sở nói.
~~ Hồi Tưởng ~~
Tại khách sạn năm sao sang trọng, Cao Thị đã tổ chức một bữa tiệc tiếp đãi đối tác, bạn bè và thông cáo giới truyền thông về đứa con trai thất lạc của chủ tịch Cao Thị. Đó chỉ là tiêu đề mà Cao Thị mua chuộc báo chí, thực chất cậu con trai đầu của ông không phải là con trai của vợ ông mà là con trai của người thư kí trước đây của ông. Khi sảy ra chuyện, vợ ông đã đuổi bà đi, chủ tịch Diệp không muốn bị tai tiếng nên đều thuận ý với mọi quyết định của vợ. Tuy nhiên suốt bao nhiêu năm trời, vợ ông chỉ sinh được hai đứa con gái, mỗi lần có thai lại bị sẩy thai, không thể sinh cho ông một người con trai kế thừa sản nghiệp dẫn dắt công ti vì vậy bà mới đồng ý cho ông nhận lại đứa con trai mà ông vứt bỏ.
Cao Viễn Minh lúng túng nhìn khung cảnh tráng lệ xung quanh. Hôm nay cậu chỉ được tới đây một mình, mẹ cậu đã được đưa về biệt thự Cao Thị nhưng không được tới đây dự bữa tiệc ngày hôm nay. Tuy cậu đã mười ba tuổi nhưng đây là lần đầu cậu tới đây lại bị lạc mất quản gia nên đi ra phía sau của khách sạn. Vừa lúc lại có một đám người khoảng chạc tuổi cậu, có người bé hơn tuổi cậu nhưng chắc chắn đều là thiếu gia con nhà giàu, ăn mặc rất sang trọng. Vừa nhìn thấy cậu đang lúng túng ngó nghiêng, nhìn mọi thứ đều thấy lạ lẫm, sợ sệt thì nhìn nhau nhếch mép rồi tiến đến phía cậu làm cậu sợ hãi thụt lùi về phía sau.
" Mày là con trai của tập đoàn nào? Tại sao nhìn lạ như thế hả? " - Một người bước hẳn lên phía trước đẩy hẳn cậu ngã xuống rồi đút tay vào túi nói.
Cả đám nhìn thấy cậu co rúm trên sàn thì bật cười chế giễu.
Đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc dày búp bê bay thẳng đến đám người đang phá lên cười. Tất cả đều dừng lại quay đầu nhìn hung thủ. Một cô nhóc khoảng chừng mười tuổi cà nhắc bước tới, bởi vì cô nhóc đang đi dày búp bê đế cao mà một chiếc đã yên vị ở phía đám đông bên kia.
" Tiểu Bối, sao lại là em thế? " - Một cậu nhóc nhặt chiếc dày của Diệp Bối Bối đứng dậy khổ sở quay sang nhìn Diệp Bối Bối.
" Các anh lại bắt nạt người ta sao? Em sẽ mách các bác đấy. " - Diệp Bối Bối chống nạnh hất mặt nhìn đám người bên kia.
" Tiểu Bối, bọn anh chỉ trêu đùa một chút thôi mà " - Một cậu nhóc khác lại lên tiếng.
Diệp Bối Bối cúi người xuống gỡ chiếc dày búp bê còn lại rồi đi tới đá vào đám người đang nhìn nó.
" Các anh còn chưa đi hả? Đi mau. Còn chưa đi này, chưa đi này " - Vừa nói Diệp Bối Bối vừa đá vào đám người cười nhạo Cao Viễn Minh vừa nãy.
" Này, đủ rồi. Tiểu Bối "
" Con gái gì sao lại hung dữ như vậy? "
" Cô nhóc này là đại tiểu thư của tập đoàn Diệp Thị đây sao? "
Đám người kia lao xao rồi tản đi. Diệp Bối Bối nhìn đám thiếu gia chạy loạn thì hả hê cười rồi nhặt hai chiếc dày đi vào rồi bước đến gần Cao Viễn Minh đỡ tay Cao Viễn Minh đứng dậy.
" Anh là con cái nhà ai đấy? Trông anh lạ quá. " - Diệp Bối Bối phủi phủi bụi cho Cao Viễn Minh rồi nói.
" Sao ở đây ai cũng hỏi như vậy nhỉ? " - Cao Viễn Minh sợ hãi nói lí nhí trong miệng.
" Bởi vì ở đây mọi người đều là người kinh doanh hợp tác làm ăn với nhau nên đều quen mặt nhau. Anh trông lạ như vậy nên mọi người mới hỏi thế thôi " - Diệp Bối Bối thân thiện cười với cậu rồi nói.
" Thiếu gia, thiếu gia.. sao cậu lại ở đây, làm tôi tìm cậu mãi " - Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự bước vội tới gần hai người.
" Hóa ra anh là nhân vật chính ngày hôm nay sao? " - Diệp Bối Bối nhận ra quản gia của nhà Cao Thị liền nhìn sang Cao Viễn Minh tinh nghịch cười.
" Anh tên Cao Viễn Minh, còn em? " - Cao Viễn Minh gãi gãi đầu cười trừ rồi nói.
" Còn em là Diệp Bối Bối. Thôi em phải đi rồi, tạm biệt anh " - Diệp Bối Bối cười tươi nhìn Cao Viễn Minh rồi cúi đầu chào quản gia nhà cậu - " Cháu chào bác ạ "
" Khoan đã Tiểu Bối, làm sao anh có thể gặp lại em? " - Cao Viễn Minh vội bước lên phía trước Diệp Bối Bối nói.
" Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nhiều mà " - Diệp Bối Bối cười tươi nhìn anh
" Chúng ta... kết bạn nhé " - Cao Viễn Minh ngại ngùng đưa tay ra trước mặt Diệp Bối Bối
" Chúng ta làm huynh đệ sẽ tốt hơn. " - Diệp Bối Bối tinh nghịch cười trêu anh
" Vậy tiểu đệ có thể bảo vệ huynh không? " - Cao Viễn Minh cũng bật cười, cậu có vẻ thoải mái hơn một chút vì Diệp Bối Bối khá vui vẻ.
" Chỉ cần đại huynh cần, tiểu đệ sẽ có mặt " - Diệp Bối Bối bắt lấy tay Cao Viễn Minh rồi cả hai anh em bật cười nhìn nhau.
" Thôi, em phải đi tìm ba rồi. Tạm biệt anh " - Diệp Bối Bối nói rồi vẫy vẫy tay tạm biệt Cao Viễn Minh rồi quay đi. Cao Viễn Minh cười nhẹ nhìn theo Diệp Bối Bối nói:
" Em ấy thật khác biệt "
" Cô ấy là con gái của chủ tịch Diệp ạ. Là đối tác làm ăn của gia đình mình "
" Thế ạ " - Cao Viễn Minh gật gù rồi đi theo quản gia vào bên trong chuẩn bị cho bữa tiệc.
~~ Kết thúc hồi tưởng ~~
Diệp Bối Bối bật cười đưa tay vò vò đầu tóc Cao Viễn Minh nói:
" Đại huynh không cần phải xấu hổ "
" Thế Tiểu đệ còn muốn bảo vệ đại huynh không? " - Cao Viễn Minh lúc này mới ngẩng đầu lên cười gian nhìn nó.
" Quân tử nhất ngôn " - Diệp Bối Bối gõ nhẹ đầu Cao Viễn Minh rồi nói - " Thôi, đi ra chỗ khác cho em học. "
Nói đoạn Diệp Bối Bối lại mở sách ra tiếp tục đọc.
" Hừm. Cái đầu óc này. " - Cao Viễn Minh gõ nhẹ đầu Diệp Bối Bối rồi nói tiếp - " Quân tử mất khôn ý. Từ bây giờ đại huynh sẽ bảo vệ tiểu đệ, tiểu đệ nhớ chưa? "
" Vâng. Tiểu đệ nhớ rồi " - Diệp Bối Bối nhíu mày rồi bật cười - " Thôi đi ra cho em học "
" Đại huynh học cùng tiểu đệ nhé? " - Cao Viễn Minh nói rồi kéo sách Tiểu Bối lại cùng xem. - " Mà này, uống đi. Chảy hết đá rồi "
Cao Viễn Minh đưa li trà sữa đút cho Diệp Bối Bối. Diệp Bối Bối xem Cao Viễn Minh như anh trai nên thoải mái uống li trà sữa mà Cao Viễn Minh đưa cho. Hai gia đình Diệp thị và Cao thị thân thiết với nhau nên Diệp Bối Bối và Cao Viễn Minh cũng thân thiết với nhau.
Triệu Thiên Vũ vừa bước vào cửa lớp nhìn thấy Cao Viễn Minh và Diệp Bối Bối thân thiết với nhau thì trong lòng cảm thấy khó chịu quay người đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT