Chính là khi Nhậm Thừa Vinh đang tự nói trong lòng thì liền bị cắt đứt.
Đỗ Đức Trí không nhanh không chậm nói.
" Không phải đâu! " việc này anh xác định không hề có một hơi thở hay dấu vết gì của những người kia sử dụng dị năng, cho dù mất đi dị năng nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở của những người thuộc tinh cầu anh, nhưng... trong phòng Tô Hiển Nhiên hoàn toàn không hề có.
" Nhưng... " Nhậm Thừa Vinh vốn đang định nói gì đó, thì Đỗ Đức Trí lại cắt ngang lời nói của anh.
" Tôi có thể cảm nhận được dấu vết cũng như hơi thở của người sử dụng thuật đó trên người Nhiên Nhiên nhưng... lúc tôi chạm vào Nhiên Nhiên cũng như nhìn xung quanh thì hoàn toàn không cảm thấy được gì. " hơn nữa, tinh cầu Lavin này còn rất nhiều chuyện bí mật chưa có câu giải đáp, anh tin chắc... anh ở đây mấy năm qua, bên đó hoàn toàn không hề hay biết.
Nhậm Thừa Vinh cúi đầu nhíu chặt mày, nếu không phải người của Đỗ Đức Trí làm thì là ai... không phải người của anh... nhưng Tô Hiển Nhiên là dân thường, mặc dù anh mất đi dị năng nhưng vẫn giống như Đỗ Đức Trí, cảm nhận được những gì mà mắt thường không hề nhìn thấy.
Tô Hiển Nhiên hoàn toàn không có dị năng hay con mắt... con mắt nhìn trước tương lai...
Trong đầu Nhậm Thừa Vinh khẽ động, con mắt nhìn trước tương lai...
Nhậm Thừa Vinh nhìn Đỗ Đức Trí nói.
" Con mắt nhìn trước tương lai. "
" Con mắt nhìn trước tương lại. " Đỗ Đức Trí cũng nhìn Nhậm Thừa Vinh đồng thanh nói.
Nói xong cả hai mở to mắt ra kinh ngạc nhìn nhau, Đỗ Đức Trí lại nói tiếp.
" Không thể nào. "
" Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên không thể có nó... "
Nhậm Thừa Vinh nhíu chặt mày nói.
" Không phải không thể có, mà là có thể em ấy đã động tâm, trong tâm suy nghĩ nên vô tình có nó. "
Nói ra lời này xong, Đỗ Đức Trí mím chặt môi, trong sách cổ có viết.
" Con mắt nhìn trước tương lai chỉ xuất hiện cho người có duyên với nó, nó vừa có ích vừa có hại, không một ai có thể khống chế nó, nó có thể cho ta vui nhưng... tuyệt đối theo cảm xúc của bản thân người đang sở hữu nó mà để họ nhìn thấy chuyện không nên thấy. "
Nhậm Thừa Vinh nhìn Đỗ Đức Trí, trong lòng cười khổ... Tô Hiển Nhiên... thế mà động tâm với Đỗ Đức Trí... còn anh thì sao... trong lòng cô anh ở đâu.
Cảm giác ngực trái co chặt lại, làm Nhậm Thừa Vinh hơi hơi khó thở, lần đầu nếm trải vị đắng cay này, đúng thật không thể nào chịu được.
Đỗ Đức Trí vẫn còn đang mím môi suy nghĩ nhớ lại những gì trong sách viết, anh không chần chừ nói.
" Nhất định phải hủy. " hủy đi con mắt nhìn trước tương lai là một việc làm rất ngu ngốc, nhưng so với có thể nhìn thấy những địch thủ của mình để dễ dàng giành thắng lợi, anh vẫn muốn đem lại bình yên cho Tô Hiển Nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT