Tô Hiển Nhiên được hai anh chồng hôn, hai mắt cười đến híp lại vui vẻ, nói chuyện một lúc lâu cũng đã khuya, Tô Hiển Nhiên ngủ hẳn trên vai của Đỗ Đức Trí mà không đề phòng gì.
Nhậm Thừa Vinh xoa nhẹ đầu Tô Hiển Nhiên nói.
" Cứ dễ ngủ thế này mà không đề phòng gì làm sao dám cho Nhiên Nhiên đi làm đây! " lúc trước không lo lắng, nhưng hiện tại nhìn người mà bản thân anh muốn bên cạnh chăm sóc cả một đời dễ dàng ngủ như vậy anh lại thấy thật lo lắng, nếu như đi làm nằm đâu ngủ đó thì làm sao an toàn được.
Đỗ Đức Trí chỉ cúi đầu nhìn người đang yêu giấc trên vai anh không nói gì, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, một lúc lâu môi mới mấp máy nói với Nhậm Thừa Vinh.
" Trong sách có viết, trong thời kỳ phát tình không được ra khỏi nhà. " lúc nói, mắt anh cứ nhìn chằm chằm người trên vai.
Ánh mắt tràn ngập nhu tình cùng với ôn nhu hiếm thấy.
Những lời nói anh rất cụ thể, chính là nếu đi bệnh viện về, xác thực Tô Hiển Nhiên sắp đến kỳ phát tình thì Tô Hiển Nhiên phải ở nhà một thời gian dài, không thể đi ra ngoài được.
Nhậm Thừa Vinh thở hắc ra một hơi, trong lòng không khỏi rối rắm.
Phát tình...
Thật sự từ khi đến tinh cầu này anh mới biết phụ nữ sẽ phát tình để chứng minh bản thân đã thật sự trưởng thành, chính là dù ra sao anh vẫn không thể hình dung được việc phát tình này sẽ ra sao.
Ở đây mấy năm trời, tuy rằng bị nhốt nhưng chưa bao giờ thấy được việc này, nhưng không thấy không có nghĩa là không biết, anh vẫn hay tra cứu mạng, và khi Tô Hiển Nhiên tỉnh lại anh càng tìm hiểu kỹ hơn về việc này.
Nhưng... hiện tại... nhìn người trước mặt có nguy cơ phát tình làm anh cứ lo lắng.
Không đúng, nói chính xác là nửa lo lắng nửa là vui mừng, vui mừng... à ừ thì vui mừng vì Tô Hiển Nhiên sẽ thuộc về anh và Trí còn lo lắng vì sợ dọa Tô Hiển Nhiên.
Nhậm Thừa Vinh ngắm gương mặt ngủ say của Tô Hiển Nhiên một lúc không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ trên má cô, Đỗ Đức Trí nhíu mày, nói.
" Để Nhiên Nhiên ngủ. " tuy tính độc chiếm của người đàn ông nào cũng cao như nhau, anh cũng không thích người trong lòng anh bị người khác hôn, nhưng do ở chung mấy năm, cho dù có không muốn chia sẻ thì cũng thấy thật bình thường, Nhiên Nhiên là của cả hai anh, chỉ của riêng hai anh thôi.
Nhậm Thừa Vinh đỏ mặt xấu hổ, anh không nghĩ bản thân lại mất khống chế như vậy.
Đỗ Đức Trí không nói gì mà ôm Tô Hiển Nhiên lên trên phòng ngủ của cô, để cô nằm xuống đắp chăn kín cho cô.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại mà từ khi Tô Hiển Nhiên tỉnh lại không từng đụng đến reo chuông.
" Reng... Reng... Reng... " tiếng chuông tuy không lớn nhưng ở trong phòng nên vẫn sẽ bị làm ồn, chính là may mắn Nhậm Thừa Vinh đi nhanh đến cầm máy đem ra ngoài nghe.
Khi vừa nhấn nút chấp nhận thì liền vang lên giọng con trai.
" Nhiên Nhiên. " trong giọng nói không kiềm chế được tia vui sướng và kinh ngạc trong đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT