Nhìn hai anh chồng vô cùng, vô cùng là đẹp trai trước mặt này, Tô Hiển Nhiên bắt đầu tính toán, làm sao có thể ăn sạch hai anh chồng.
Cô thật sự không có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu hay phòng the, càng không có kinh nghiệm trong chuyện quyến rũ đàn ông.
Cái tư tưởng để dành đến đêm động phòng mới khui bao làm cô ế đến thảm thương, nên hiện tại cô nào đâu cần kiêng dè gì mấy chuyện đó nữa chứ! Cứ ăn trước rồi tính.
Nhưng... ông trời thương xót cho cô cũng quá thương đi, cho cô sống lại, cho cô có hai anh chồng đẹp trai nhưng lại để cô chỉ nhìn mà không thể ăn.
Cô năm nay đã hai mươi tuổi... đã hai mươi rồi chứ ít gì, uống thuốc TVS kia một thời gian dài như vậy cũng không biết có gây ảnh hưởng gì không? Chỉ mong mọi việc sẽ tốt, nhưng trước khi lo đến chuyện này, thì cô vẫn nên lo chuyện khác trước cái đã.
Phải làm gì buộc chặt tâm đàn ông, hai anh chồng đều đẹp trai, đều xinh lung linh đều cao to và vạm vỡ hơn nữa...
Aaaaa... thứ nên to cũng rất to nha.
Nhưng... cô phải làm gì đây!?
Tô Hiển Nhiên nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
" Hai anh chồng muốn làm không? " ừ thì có muốn lăn giường thì nên hỏi người có khoai.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cả hai đỏ mặt mím môi nhịn cười, cả hai chỉ muốn cười to thành tiếng.
Hiện tại buông bỏ hết mọi suy nghĩ lo lắng đề phòng, nhìn kỹ Tô Hiển Nhiên họ thật sự thấy được cô đích thật rất hồn nhiên a.
Cũng không biết nghĩ chuyện gì cả hai anh chồng liền tiến lên ôm cô vào lòng.
Tô Hiển Nhiên hai mắt trừng to, trong sách có viết " chưa phát dục, chưa phát tình không được quan hệ, sẽ ảnh hưởng rất lớn cho sau này... nguy cơ vô sinh cao hơn so với uống thuốc TVS. "
Tô Hiển Nhiên vội vàng đẩy hai người ra la lên.
" Không... không được, hai anh có gì cần phải từ... từ... " cho dù cô thèm khát hai anh chồng thật nhưng cô không muốn vì sự ham muốn thích thú nhất thời ảnh hưởng đến sau này nha, hiện tại không muốn có con nhưng nếu hai anh cam tâm tình nguyện thì cô chắc chắn chấp nhận vì hai anh mà sinh con a.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh hai tay họ trống trơn nhíu mày kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên khó hiểu.
Tô Hiển Nhiên hai tay ôm chặt ngực chính mình, lùi ra sau vài bước nói.
" Em... em chưa... chưa phát... phát tình... không... không thể... ơ... không thể lăn giường... được. "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thật sự hết làm mặt lạnh nổi, mà bật cười thành tiếng.
" Haha..."
" Hahaha... "
Nhậm Thừa Vinh tiến lên ôm Tô Hiển Nhiên đặt xuống sofa nói.
" Rốt cuộc trong đầu em là đang nghĩ gì vậy hả Vợ? "
Một tiếng " Vợ " ngọt sớt, làm Tô Hiển Nhiên mặt dày vô sỉ đứng trên thương trường chục năm đỏ mặt xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT