Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Tô Hiển Nhiên kinh ngạc, mặc dù bọn họ biết Tô Hiển Nhiên hiện tại so với trước kia rất nhiều, nhưng ai cũng biết rõ, rất ít người phụ nữ chấp nhận chồng mình ra ngoài đi làm, giống như Tô Hiển Nhiên lúc trước, đi làm không ra đi làm, mặc dù có tiền nhưng cũng không đủ ăn, còn nói chi là tiết kiệm, có ngày Tô Hiển Nhiên bỏ đói chính mình và cả hai người bọn họ, Nhậm Thừa Vinh được thả, không ở trong cái lồng nữa, thì cũng có nói chuyện là sẽ đi làm, nhưng kết quả bị Tô Hiển Nhiên hung hăng trừng phạt.

Tô Hiển Nhiên nhìn thấy hai anh chồng cứ nhìn cô chằm chằm mày hơi hơi nhíu lại gầm nhẹ.

" ChỒng!!!!!" cái quái gì thế? Rõ ràng cô đang hỏi nghiêm túc mà họ cứ nhìn chằm chằm cô là sao?

" Khụ. " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh không khỏi ho khan một tiếng, chính họ tự biết chính mình đang quá phận, cũng biết rõ bản thân đang dần có thói quen được Tô Hiển Nhiên mặc kệ mà không chú trọng đến lễ nghi, hiện tại lại mắc sai lầm như vậy thật sự không nhìn được.

Đỗ Đức Trí thu lại vẻ mặt thất thố kinh ngạc của chính anh, nhìn về phía Tô Hiển Nhiên nói.

" Nhiên Nhiên thật sự cho hai anh đi làm? "

Tô Hiển Nhiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ " có gì đâu mà không cho, chính cô cũng không thể đi làm để nuôi họ hoài được, mặc dù nữ quyền, không đi làm cũng có trợ cấp nhưng cô muốn ăn sung mặc sướng, thèm trai thì thèm nhưng không lú lẫn đến nỗi cứ nuôi trai. "

Nhậm Thừa Vinh nhướng mày thăm dò.

" Nhiên Nhiên là không sợ hai anh bỏ trốn, hay ra ngoài... " nói một chút liền dừng lại, chính ai cũng có thể đoán ra câu nói phía sau của Nhậm Thừa Vinh là có ý gì.

Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nhìn như không nhìn hai anh chồng của cô.

Cô thấy rõ hai người chồng của cô rất soái, rất khí phách, nhìn thôi cũng nhìn ra không phải dạng tầm thường, nói cô không lo mất chồng là không đúng, nhưng nói cô muốn nuôi không hai anh chồng cao to mạnh khỏe như vậy là không thể.

Tô Hiển Nhiên lại ánh mắt lại nói.

" Tùy duyên! Muốn ở liền ở, còn không thì cứ rời đi, nhưng hai anh biết đó... " môi cô câu lên cười như không cười.

" Ngoại tình là một trọng tội, nếu muốn rời đi các anh ít nhất phải nói em nghe, có người trong lòng cũng phải nói ra, chúng ta sẽ ly hôn trong hòa bình, chứ đừng có ngồi núi này trông núi nọ... em không có phải hiền lành như vậy đâu! "

Cô đúng thật không thích cái thế giới này, càng không thích cách họ nhìn nhận đàn ông như vậy cũng như đánh đập hành hạ đàn ông... cô muốn lấy lại công bằng cho những người đàn ông xấu số, lúc đi ra ngoài cô tình nhìn thấy đó, nhưng cô tuyệt đối không nhẹ tay với hai người đàn ông đang dưới danh nghĩ " CHỒNG " của cô đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play