Cô- từ oan gia trở thành bạn bè thân thiết của anh những lúc anh cần đến và giúp đỡ. Tuy bản tính kiêu ngạo, thích làm trò nhưng lại tốt tính vô cùng. Ngày hôm đó, cô với anh cùng nhau đọc sách trong vui vẻ. Anh cảm thấy bớt đi phần nào ghét và thấy cô thật vô duyên, nếu không có cô chắc những chú mèo kia phải ở nơi hoang vu và chịu rét bởi tiết trời vào đêm rồi.

Những ngày ấy, cô và anh săn sóc những chú mèo như chính đứa con của mình. Cô có thể cảm nhận được sự hạnh phúc khi ôm những chú mèo vào lòng, cô nói với anh.

- Tôi thấy vui lắm, khi ôm những chú mèo này...Tôi có cảm giác như đang ôm chính người mẹ của mình vậy!

- ...Mẹ của cô?_Anh tò mò.

Cô dùng đôi mắt buồn bã, giọng nói nhỏ lại rồi khàn đặc đi vì đau đớn thể xác lẫn tinh thần khi nhắc lại chuyện cũ đã qua. Câu chuyện chỉ có người trong Đoàn gia biết, người ngoài cũng không bao giờ biết biệt thự Đoàn gia này có một cái chết đau đớn như thế nào. Sẵn đây cô muốn nói cho anh biết luôn, để có thể bỏ đi mất những thứ xấu xí về cô trong đầu. Cô muốn cái suy nghĩ tốt về cô!.

- Mẹ tôi mất từ lúc chúng tôi còn nhỏ, khi đó anh tôi mới vỏn vẹn dưới 7 tuổi, còn tôi thì chỉ mới 4 tuổi, mẹ tôi rất yêu thương anh và tôi lúc nào cũng đối xử tốt với người hầu nói chung mẹ tôi là người đàn bà phúc hậu, nhưng trớ trêu thay khi đang đi trên đường thì mẹ tôi bị chiếc xe nhỏ lao vào và mất mạng ngay tại chỗ...Lúc đó, tôi đã hỏi anh hai rằng " Sao mẹ đi lâu thế??". Anh tôi chỉ bảo "...Mẹ của chúng ta đang ở trên thiên đường phù hộ và che chở cho chúng ta...".

Anh nghe cô kể cũng chỉ biết buồn bã, tiếc thương cho một người. Ai cũng có một quá khứ buồn, nhưng nếu biết gạt đi và sống vui vẻ thì mới chính là đã trưởng thành đi. Nhờ đó mà anh mới biết, một người luôn cố tỏ ra vui vẻ, xảo quyệt như cô cũng có một nỗi buồn trong lòng. Bây giờ anh mới mở lòng với cô nhiều hơn, không kì thị cô như trước nữa.

- Đừng buồn nữa, mẹ cô chắc chắn giờ rất hài lòng. Vì anh trai cô và cô giờ đã được vào trường đại học, ai cũng có ước mơ riêng!

Cô mỉm cười nhẹ, gật đầu. Quay sang nói với anh.

- Cảm ơn đã an ủi, tiểu mỹ thụ!

- Tiểu mỹ thụ?_Anh nhíu mày không vui.

Cô lại giở chứng lên, bệnh cũ lại tái phát. Anh mới đẩy vai cô vừa đẩy vừa nói.

- Này, cô cho tôi biết hủ nữ là gì vậy?. Sao cô cứ nói tôi là tiểu mỹ thụ thế?

- Hủ nữ được dùng để gọi một người con gái thích thể loại nam với năm yêu nhau như tôi vậy đó, còn tiểu mỹ thụ là chỉ người nam nằm dưới, còn lão công chỉ người nam nằm trên. Vậy anh nằm dưới nên tôi mới gọi là tiểu mỹ thụ!

Khi nhắc tới đam mỹ, mắt cô lại sáng lên, long lanh lồng lộn mà nói với anh. Tuy có sở thích như vậy nhưng cô không phải là không mê trai đẹp, lại càng không phải là les.

- Tôi không thích đàn ông, cô cũng bớt biến thái đi!_Anh nhíu mày.

- Nhưng mà, tôi đã thấy anh trai tôi " thượng " anh mà!_Cô chu mỏ nói.

Cô lại nhắc lại chuyện không hay khiến anh khó chịu, anh không thích cô nhắc tới gã anh khốn nạn của cô, nghe lại chuyện cũ mà tức không tài nào đỡ nổi. Lần đó coi như là ám ảnh anh tới lúc về già.

- Cô đừng nhắc nữa, coi như là xui xẻo nhất đời của tôi!. Tôi thề là nếu mà gặp anh ta lần nữa, tôi sẽ đâm chết anh ta!_Anh tự nhủ rằng.

Cô không tin, ánh mắt có chút nham hiểm.

- Anh nhớ nhé, tôi tin anh!. Anh chưa nghe câu ghét của nào trời lại trao của đó sao? Cứ ghét anh tôi đi, rồi cuối cùng...anh lại quỳ dưới chân anh trai tôi mà khóc lóc đòi ở bên cạnh!

- Bộ cô là nhà tiên tri à?_Anh nhếch môi cười khinh.

- Cứ chờ đó đi!_Cô nói giọng kiên quyết, không hề xạo sự.

................................................................

Đoàn Sinh bước về nhà với bộ dạng mệt mỏi, hôm nay hắn lại uống rượu say mềm. Trên người nồng nặc những mùi rượu, có cả dấu hôn trên cổ. Mấy người hầu chỉ đứng cuối chào không nói gì, lại càng không dám nhìn thẳng mặt hắn. Vì trong lúc hắn say, rất đáng sợ. Ánh mắt cho tới vẻ mặt đều lạnh lùng và bí hiểm. Riêng chỉ có một người đứng khoanh tay nhìn, chả tỏ vẻ sợ sệt. Không ai khác là em gái thân yêu của hắn. Hắn bước đi loạng choạng như muốn ngã nhào về phía cô, bản tính vốn ghét mùi rượu nên lượn sang một bên tránh hắn.

Thấy cô như vậy, hắn bảo.

- Em làm gì đấy?

- Tránh anh đó, sao lúc nào anh cũng say xỉn hết vậy??

- Việc đó là của anh, em quan tâm làm gì?_Hắn lạnh nhạt nói to.

- Vì em là em gái anh cho nên mọi thứ em cần phải biết!_Cô vỗ vai hắn.

Hắn bật cười với đứa em gái đanh đá hết phần thiên hạ này, tuy có chút bướng bỉnh nhưng lại lo cho hắn rất nhiều. Chỉ sợ hắn ói tiền cho những ả đàn bà kia hốt đi. Nếu tài khoản công ty mất đi một khoản nào thì hắn có ngày chết với cô. Cô không quản lý chuyện công ty, nhưng những thông tin chính xác về tiền hay những văn bản kí kết với công ty khác cô đều biết rõ hơn ai hết. Nói chung, tất cả những thứ xung quanh Đoàn gia đều là của cô và anh trai cô!.

Hắn cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ nên bước đi lên phòng không thèm nói chuyện với cô nữa. Đi ngang qua nhau, cô cảm thấy mùi hương là lạ trên người hắn cùng với dấu hôn đỏ khắp cổ. Đoán không lầm là của một ả nào đó. Cô kéo tay hắn lại không cho đi, cô phải hỏi rõ chuyện này.

- Dấu hôn của ai đấy?

- ...Em hỏi gì nữa đây, em đừng có hỏi nữa được không, anh muốn ngủ!

- Nói đi, là của ai?_Lời nói cô bỗng nhiên trở nên to hơn và lạnh lùng hơn nhiều.

- Mệt em quá, của Trình An đó!

Hắn nói xong rồi giật tay cô ra, đi nhanh lên phòng đóng sầm cửa lại. Cô đứng đó, khuôn mặt lộ vẻ không vui. Ánh mắt trở nên gai góc như muốn giết người, muốn giết cái cô ả tên Trình An gì đó, hay thật dám dụ dỗ anh cô. Phen này, cô không trị tận gốc mấy ả đàn bà kia cô không cam lòng làm xong nhiệm vụ. Mỉm cười nói một mình.

- Đình An, coi thử...cô còn ở công ty bao lâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play