Về phần cậu, cậu nhanh nhẹn trở về nhà. Mấy ngày nay cậu luôn bị hắn ám ảnh tâm trí, những hình ảnh đêm hôm đó cứ lượn lờ trong đầu óc của cậu. Làm cậu mất ăn mất ngủ mấy đêm liền, thật sự việc kết bạn với hắn cậu lại không ngờ chỉ có một ngày đã xảy ra những chuyện tồi tệ như thế này. Lần sau rút kinh nghiệm, cậu sẽ lựa chọn bạn mà chơi, thà rằng chọn mấy thằng bạn có người yêu thì tốt hơn. Mắc công lại bị gay như hắn thì khổ:v.Cậu thề với lòng mình nếu gặp lại hắn thì cậu sẽ giết ngay và luôn.
Một ngày, sau khi cậu đã tan học rồi đi thẳng đến thư viện xem sách tham khảo thay vì về nhà. Nó luôn là thói quen của cậu, mà cậu cũng muốn mượn quyển sách nâng cao. Vừa mới bước vào đã thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia. Chẳng ai khác mà là cô, cậu không thèm để ý đến những người không liên quan đến cuộc đời mình rồi bỏ sang chỗ khác tránh khỏi cô.
Lần này cô không thèm xem truyện nữa mà ngồi viết tài liệu báo cáo cho thầy cô, đang viết ngon lành thì có linh cảm nào đó kéo cô ngước lên và gặp được cậu đang tìm kiếm sách, đó không biết là vô tình gặp cậu hay là có duyên nhỉ??.
Cô cười nham hiểm thu dọn nhanh nhẹn đóng tài liệu rối não kia vào túi balo rồi tiến lại đến bên cậu, vẫy tay thân thiện như quen biết từ rất lâu. Kèm theo giọng nói quen thuộc.
- Anh đến đây để tham khảo sách à??
Cậu không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của cô mà tìm kiếm sách mà mình muốn. Cô bĩu môi, liếc mắt đến những bộ sách mà cậu đang cầm trên tay, khoảng mấy cuốn rất dày. Cô chặc lưỡi nói năng khen ngợi.
- Con nhà người ta đúng là chưa bao giờ làm mình thất vọng!.
Nói xong, cô giật một quyển trên tay cậu xem nó có tựa đề là gì.
- Gì đây, sách nâng cao trình độ chuyên môn về ngành y?? Hóa ra anh học y à?, tôi nghe nói con trai ngành y đẹp lắm, quả thật rất đúng! Mà đẹp nhất là khi chân của mấy anh ấy gác lên trên vai một người đàn ông nằm trên!
Cô không sĩ diện tiếp tục nói mấy câu biến thái mà cô thích. Cậu chỉ nhíu mày không vui, lấy lại quyển sách trên tay cô. Cô ăn được sự " bơ " toàn tập đến từ cậu. Không sao! Vì cô quen rồi, anh trai cô cũng bơ cô miết, cô vẫn nói một mình như con dở hơi.
- Này, đêm đó!...Có phải anh thích đến run người hay không??Thật sự thì tôi rất phóng khoáng về chuyện " làm tình " giữa con trai và con trai!. Anh đừng ngại, tôi thấy anh và anh trai tôi hợp nhau đấy!
Cậu giờ kiếm đầy đủ sách rồi mới quay sang nói. Ánh mắt lạnh lùng gắt gỏng cô.
- Cô đừng có nói những câu nói tục tĩu không dành cho con gái. Với lại, tôi và hắn không còn gì nữa! Anh hai cô là loại người đáng được kinh tởm đó!
Cô bất ngờ khi cậu lại dám nói hắn là người như thế. Vì trước gì chẳng có kẻ nào lại dám nói xấu một đại thiếu gia đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn nhất giới Thượng Hải. Kết cục của người đó, chỉ có nằm mồ chôn. Thế mà tên này dám nói thế, lại còn nói với em gái hắn nữa cơ chứ!
Cô kéo vai cậu, khuôn mặt ngạc nhiên.
- Bộ anh chưa biết danh phận của anh tôi à? Anh nên rút lại những gì anh nói đi! Thạc Nhất Dương!
Cậu cười khinh nhìn cô, khuôn mặt vẫn chẳng mảy may nghĩ đến lời cô vừa nói.
- Anh cô cũng chỉ là một người buôn bán cổ phiếu! Có gì đâu mà phải rút lại lời vậy?
- Buôn bán cổ phiếu??_Hú hồn nói.
Cô bật cười nói lại lời nói của cậu như con dở hơi. Không ngờ, ông anh đáng kính của cô trình độ dụ trai vẫn chẳng thể nào tiến triển lên được. Trình độ vẫn còn thua xa cô!. Mà nếu muốn cá cắn câu thì phải nói rằng mình là bác sĩ hay giám đốc chứ? Ai đời lại đi bảo mình làm cổ phiếu? Cái nghề lên xuống thất thường chứ?. Đúng là ngốc thật!
Cậu chỉ lắc đầu rồi bỏ đi trước con người không bình thường kia. Đi đến chỗ ông chủ thư viện, cậu mỉm cười nói.
- Chú Quan ơi, đây là đơn xin mượn sách của cháu!
- Ồ, cháu cứ mượn đi! Ta và cháu cũng quen nhau lâu rồi, đâu cần phải đưa đơn làm gì??
- Dạ không! Luật của thư viện cháu phải tuân theo ạ!_Cậu vẫn nghiêm túc.
Cô đứng đằng sau chỉ gật đầu hài lòng. Xem ra con người này rất biết tuân thủ những điều luật đây, chắc là một người nghiêm túc trong cuộc sống. Cậu rời khỏi cửa hàng, cô vẫn lẽo đẽo theo. Nói lớn cho mọi người chú ý.
- Này này, sao lạnh lùng thế tình một đêm?
- Tình một đêm cái gì?_Cậu quát.
Người dân đi đường ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn kì thị. Cậu cười gượng rồi bước lại gần cô.
- Này, tôi nó cho cô biết! Đừng có mà đi theo tôi! Cô muốn cái gì đây??
Cô đưa hai ngón trỏ lên rồi làm hành động ngại ngùng, chất giọng chanh chua của cô phát ra trong cổ họng nhỏ.
- Thật ra thì, tôi muốn anh và anh trai tôi yêu nhau!
- Cô điên à?? Nếu anh trai cô muốn làm tình với gã đàn ông nào ấy thì đưa về cho anh ta đi, đừng có lôi tôi vào chuyện điên rồ này nữa!_Cậu cố nói.
- Thạc Nhất Dương, anh đúng là người cứng đầu mà tôi biết đó!_Cô khó chịu trong người.
Cậu chỉ ghé sát vào tai cô thì thầm một điều gì đó khiến cho cô tránh xa cậu một nhịp. Cậu nhếch môi mỉm cười. Cô sợ run người rồi chỉ thẳng vào mặt anh, đôi mắt sợ sệt nhìn thẳng vào con người kia.
- ...Anh...anh đúng là, đồ biến thái!...Tôi không ngờ anh lại là đồ như vậy...Huhu...
- Nếu cô sợ tôi rồi, thì đừng có kiếm tôi nữa! Mà cũng đừng có đưa tôi vào cuộc đời thằng anh bệnh hoạn của cô!
Cô ôm mặt khóc lóc. Cậu chỉ đứng đó xem trò mà cô diễn, cứ tưởng cô sợ thật. Khi đã thấy chán, cô cười ha hả, nói với anh.
- Hahaha, anh nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao?? Đồ ngốc, chỉ câu nói " Tôi bị dương tính" thì tôi sẽ tin sao? Anh nghĩ tôi là loại người gì mà dễ tin lời của một thằng ngu như anh nói? Màn nói dối ngu muội mà tôi từng biết!
- Cô!_Cậu không muốn nói nữa.
Cậu dùng ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào mắt cô, khuôn mặt chẳng còn như trước nữa. Lạnh lẽo vô cùng, nói giọng kiên quyết...
- Tôi là trai thẳng, nếu muốn cho anh cô hạnh phúc thì kêu anh ta đi kiếm mấy tên trai bao kia đi! Đéo có rảnh để nói chuyện với cô nữa! Hay là cô chỉ kiếm cớ đó để được gần gủi với tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT