Sau một hồi lâu chán chê chơi game, cô thở dài nghĩ ngợi trong lòng vì quá chán, lén nhìn sang phía anh. Thoạt nhìn có vẻ rất mê mẩn chơi, đối với cô thì lại không có hứng thú. Vì sợ anh không vui khi nhắc đến đam mỹ nên mới bỏ vài giờ ra chiều lòng anh.

Chơi được một lúc nữa, vẫn là tỉ số chênh lệch anh là 10 còn cô vẫn không thắng được dù 1 lần. Cô mới nũng nịu quay sang, không thích chơi nữa.

- A Dương, chúng ta xuống lầu ăn gì đó đi! Đừng chơi nữa...

- Cô muốn ăn gì?

Anh vẫn có chút luyến tiếc không chịu rời mắt khỏi máy, nhìn cái khuôn mặt thỏa mãn khi chơi game cũng khiến cô không tài nào nói thêm câu gì hết. Cô không muốn anh thất vọng khi nói rằng cô không muốn chơi game chán ngáy này nữa. Đối với cô là cực kì chán nhưng với anh thì khác.

Một lúc lâu, cô mới đứng dậy nói.

- Tôi đi lấy đồ ăn đem lên, anh ở yên đây nhé!

- Ừ...

Anh chỉ trả lời qua loa. Vẫn cặm cụi bấm bộ máy điều khiển chơi trò khác. Với anh, anh rất thích game. Nhưng vì gia cảnh nên nén lại, lúc trước cấp 2 đã có lần bỏ học vì vậy mà anh bị dưới điểm kém. Chuyện đó khiến anh trách bản thân mình sao quá ham chơi, bỏ lỡ việc học nên hạn chế ít chơi. Nhưng bây giờ, lại có thể thong thả. Thật quả quá tuyệt vời.

Bên phía người kia thì quả thật không vui chút nào, cô vừa bước ra đã mang dáng vẻ trầm tư ít biểu lộ cảm xúc như trước. Phân vân nghĩ ngợi làm cách nào để bắt anh với anh trai cô gần nhau, một người chỉ biết tới công việc lâu lâu lại nổi máu tà dâm lên còn một người thì ít nói, ôn nhu lại rất thích chơi game.

Nhưng cũng vì thế mà ngày hôm nay cô mới biết được, thứ anh mê đó lại là thứ cô chán ghét nhất. Không biết anh còn để lộ thông tin gì ra không, sở trường của anh ta là gì nhỉ??.

Một ý tưởng lóe lên trên đầu. Cô gọi điện cho anh trai bảo về sớm khi tan ca vì có chuyện vui sắp đến.

Một lúc lâu, cô pha thêm ly trà đào lên và cả đồ ăn vặt lên cho anh. Lúc mở cửa ra, cô mở to cặp mắt khi nghe thấy tiếng đàn dương cầm phát ra bên trong, vì phòng cô là cách âm nên những âm thanh trong phòng không thể vọng ra được. Vội đặt đồ ăn xuống bàn rồi chạy sang phòng phía trong. Phòng này rất ít ai vào được, sao anh dám cả gan bước chân tới nơi đây?.

Khi thấy cô, anh mới dừng đánh bản nhạc được đặt trên kia cây đàn. Mỉm cười nhìn cô.

- Sao đi lâu thế?

- Ai cho anh vào?

Cô không quan tâm lời nói của anh mà lạnh nhạt hỏi lại, ánh mắt trở nên sắt bén nhất. Khuôn mặt không còn vui vẻ như trước nãy. Anh mới nói giọng nhẹ nhàng trìu mến.

- Xin lỗi, vì do chơi chán quá nên mới đi xung quanh phòng không ngờ lại có phòng nhạc cụ trong đây...Tôi xin lỗi..._Anh gãi đầu cười trừ.

Cô thở mạnh một cái, ánh mắt trở nên u sầu. Chỉ nói hai câu nhưng lại khiến lòng quặn đau.

- Ra ngoài!

- Y Y, tôi thật sự...

Anh chưa nói xong, cô đã gầm lên như một con sói hoang.

- Đã bảo là ra ngoài!

Anh thấy thế thì đứng nhanh rồi bỏ ra không nói lời nào. Lần này, do tự tiện đã làm cô giận thật sự rồi. Anh phải làm sao đây, nhưng...tại sao cô lại bực tức như vậy. Khi đi lướt qua cô, anh vội liếc nhìn ánh mắt kia. Bỗng bất giác tròn to đôi mắt, ánh mắt căm phẫn hóa thành giọt lệ ngôi sao long lanh rơi thẳng xuống đôi má hồng hào kia.

Nhưng anh không hiểu vì sao cô lại khóc, vội kéo cổ tay về phía anh. Ánh mắt lo lắng dành cho cô.

- Y Y, cô sao vậy?

Vội gạt nước mắt rơi xuống, cô chỉ biết nhìn sang chỗ khác.

- Không có gì!

- Không có gì sao lại khóc?_Anh nghiêm túc hỏi han.

Cô chỉ thở một cái trong tâm trạng không còn phấn chấn như trước nữa. Bây giờ, anh muốn cô nói để cho anh biết được chuyện gì trong lòng cô, anh muốn cô chia sẻ cùng anh vì cô và anh là bạn. Anh mới kéo cô lại ngồi trên chiếc giường kia.

- Y Y, nói gì đi. Nếu có tâm trạng buồn cô đã từng nói với tôi rằng sẽ chia sẻ cho tôi mà!

- ...Thật sự anh muốn nghe?

- Phải? Chúng ta là bạn mà..._Anh nhìn cô.

Cô mỉm cười vui vì bây giờ đã xem như một người bạn thật sự.

Cô mới nói trong tâm trạng thất thần. Không khỏi buồn bã sầu bi.

- Anh có biết tại sao tôi rất tức giận khi anh dám bước chân vào đó không?

- Không, tại sao?

- Vì nơi đó là nơi cấm địa, chỉ có những người thân thiết nhất với tôi mới có tư cách bước vào. Ngay cả anh trai tôi bao nhiêu năm nay cũng không nhấc chân đến, anh là kẻ đầu tiên đó!. Nói thật thì, lúc nhỏ tôi rất thích chơi đàn. Tôi đã từng đoạt giải nhất khi thi ở trường nhưng khi đến lúc tôi đem khoe thành tích với ba thì ông dẫn một người phụ nữ lạ mặt đứng trước mặt tôi và bảo gọi mẹ!

Anh nghe thế thì ngạc nhiên.

- Đến đó thì cô làm gì?

- Tôi không chịu, dù có chết cũng không bao giờ gọi ả đàn bà lăng loàn kia bằng mẹ!. Khi lúc ba tôi cưới bà ta về làm vợ, trong một cuộc điện thoại vô tình của bà với một người nào đó. Tôi đã biết được sự thật trớ trêu...

- Là sự thật gì?

Cô dùng ánh mắt điên cuồng vừa căm phẫn lại vừa đau lòng, u uất nổi đau khó phai. Một lời nói ra như nhát dao đâm vào mạch máu.

- Bà ta là kẻ chủ mưu giết chết mẹ của tôi! Bà ta đã phái người đâm chết mẹ tôi khi bà ấy đi qua đường...Lúc ấy tôi 12 tuổi, khi nghe thế...Tôi đã rất điên người, dùng nước nóng hất vào người bà ta chửi bà ta với những lời nói không dành cho con nít. Lúc ấy ba tôi đã nhìn thấy, và đánh tôi bán sống bán chết, từ đó cấm túc ước mơ của tôi. Gửi tôi và trường giáo dưỡng, đập nát phòng nhạc cụ và cách li tôi với thế giới xung quanh!

- ...

- Lúc ấy tôi như kẻ không còn trên cõi đời này nữa. Mấy năm sau, ông bà ta ra ngoài Mỹ định cư. Giao lại công ty và tập đoàn lớn cho anh trai tôi đứng tên, nhưng người nắm giữ tiền bạc lại là tôi!. Tôi thề khi bà ta trở về đây, tôi sẽ vạch trần bộ mặt bà ta ra! Còn phòng đạo cụ đó là do anh trai tôi thuê người đến xây, có tất cả những loại nhạc cụ mắc tiền nhưng bây giờ tôi ít có sử dụng chúng nữa. Tôi đặt ra quy tắc cho mình rằng hễ không phải người thân nhất không được bước dù nữa bước!

Anh nghe thế thì hiểu ra, hóa ra là như thế. Không ngờ cũng có một ngày, Y Y tiểu thư như cô lại căm phẫn như vậy. Lại có quá khứ đau thương như vậy. Anh nghe mà con bực thay giùm cô.

- Vậy tôi cứ tưởng do tôi thuộc tầng lớp thấp hèn nên không thể vào căn phòng mắc tiền như thế chứ...

Cô nghe thế thì kéo vai anh, nói lời ôn tồn.

- Sao lại nghĩ vậy? Dù cho anh là kẻ nghèo, kẻ bị xã hội xa lánh. Anh vẫn là bạn của tôi, vẫn là người tôi tôn trọng nhất!

- Cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi!_Anh mỉm cười thân thiện.

Lần đầu tiên, cô thấy anh mở lòng như vậy. Khác so với biểu hiện trước đây, chỉ có trầm tính và ít nói. Lâu lâu lại bị cô làm cho tức điên người với những câu nói biến thái kia. Cô gạt bỏ nỗi buồn kia rồi nói trong vui vẻ phấn khích.

- Thôi, đi ăn một chút đi. Tôi thấy đói rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play