Trên đường ngựa xe như nước, người đi đường nối gót sát vai, Mạnh Kỳ thong dong mà bước, cứ
như đang đi dạo trong nhà, nhưng những người tới gần hắn đều theo bản
năng tránh sang bên: “Lũng Nam Trương thị xác thật có vấn đề, nhưng mọi
chuyện quả thực cũng có phần trùng hợp.”
“Trùng hợp? Bọn họ giết người diệt khẩu vừa vặn bị chúng ta gặp phải?” Liễu Sinh Minh đi theo sau nửa bước, như một tùy tùng.
Mạnh Kỳ nhìn hoàng cung xa xa, giống như tùy ý nói: “Nếu thật sự là Trương
thị diệt khẩu đại nội tổng quản Phùng Chinh, không cảm thấy bọn họ phạm
phải mấy sai lầm hay sao?”
Liễu Sinh Minh đứng hàng bát đại thần
bộ nhiều năm, kinh nghiệm phá án tuy không nhiều bằng Mạnh Kỳ xem tiểu
thuyết trinh thám và truyện tranh, nhưng cũng không phải là ít: “Vòng
điều tra thứ nhất đã cơ bản nhận định hoàng thượng là vì thải bổ phản
phệ mà chết bất đắc kỳ tử, nếu không phải Tư Mã tổng bộ đầu mất tích,
thế cục khẩn trương, Phùng Chinh sớm đã được phóng thích, cho nên canh
giữ lão không hề nghiêm mật, với địa vị của Lũng Nam Trương thị và Bình
Tân Thôi thị, muốn giết lão có rất nhiều cách, cần gì phải trắng trợn
đưa lão về nhà thẩm vấn, lại còn để bị tổng bộ đầu ngài vừa vặn bắt
được?”
“Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng Trương thị dùng
cách trái ngược, cố ý dùng cái phương thức trăm ngàn chỗ hở này để chứng tỏ mình vô tội. Rõ ràng lúc lòi ra có người lên xe ngựa đào tẩu, Trương Bách Lý đã giật mình, liều lĩnh muốn diệt khẩu mật thám của chúng ta,
cho thấy chuyện này vô cùng quan trọng, kiểu hành động như vậy không
giống phong cách hành sự của họ, trừ phi sự tình vượt ra khỏi suy tính
của họ.”
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Không hổ là Tử Bằng thần bộ. Trương
thị còn lấy ương ngạnh làm cớ, che dấu lý do họ muốn đưa Phùng Chinh về
nhà mình. Họ đưa Phùng Chinh đi chưa tới nửa canh giờ, mỗ đã từ Hoa quý
phi tìm thấy manh mối mà tìm tới, thấy trùng hợp không? Trong nửa canh
giờ đó, thiếu gì cơ hội thần không biết quỷ không hay diệt khẩu và xử lý hết dấu vết, thế mà lại nhè ngay lúc mỗ mới vào cửa thì mới ra tay, ép
Thôi Thanh Vũ phải tự mình ra mặt để che giấu cho, thấy trùng hợp
không?”
Từ thi thể của Phùng Chinh có thể đưa ra kết luận lão chết chính là ngay trước lúc Mạnh Kỳ tới Trương phủ.
“Một cái trùng hợp thì không sao, nhưng hai ba cái trùng hợp thì nhất định
là đã được sắp xếp, ha, Lũng Nam Trương thị suốt ngày đánh nhạn, sáng
nay lại bị nhạn mổ mắt. Bọn họ cũng có một ngày bị hãm hại!” Là một thần bộ trung với hoàng đế, Liễu Sinh Minh không biết đã bao nhiêu lần bị
Lũng Nam Trương thị làm khó, nên bây giờ rất là vui sướng.
Mạnh
Kỳ cười: “Bị hãm hại? Có thể khiến Trương Bách Lý theo bản năng bất chấp mỗ ở ngay đó mà dám dùng Viêm Dương Ám Quang chỉ đòi diệt khẩu người
của mỗ, thì bí mật đó hẳn cũng không thua gì việc làm chết hoàng đế đâu. Kẻ hãm hại họ chỉ muốn giục mỗ vạch trần cái vị khách thần bí kia,
không biết mình đã tạo ra quá nhiều cái gọi là ‘trùng hợp’, làm mỗ nghi
ngờ.”
Liễu Sinh Minh nghĩ nghĩ nói: “Có tổng bộ đầu ngài nhắc
nhở, ty chức cũng nghĩ ra được một chút. Xem ra cái vị khách thần bí kia nếu bị chúng ta tìm được hẳn sẽ mang tới cho Lũng Nam Trương thị và
Bình Tân Thôi thị tai ương ngập đầu, tổn thất nghiêm trọng, nên Trương
Bách Lý mới có biểu hiện như thế.”
“Coi đây là tiền đề. Rất nhiều chuyện vừa xem là hiểu ngay. Vị khách thần bí đó là từ trong sân Trương Vũ đi ra, kẻ muốn thẩm vấn Phùng Chinh hẳn cũng chính là hắn, cho nên
Lũng Nam Trương thị mới mạo hiểm đưa Phùng Chinh về phủ mình, vì nếu đưa vị khách đó vào trong hoàng cung, khả năng nguy hiểm bị phát hiện còn
cao hơn.”
“Mục đích của bọn họ quả thực cũng là khảo vấn, họ cũng muốn biết lý do hoàng thượng chết, nên mãi tới lúc tổng bộ đầu sắp tới
cửa cũng vẫn không ra tay diệt khẩu, sau đó, sau đó… thì Phùng Chinh tự
sát!”
Hãy gọi ta là Tô Nhân Kiệt, Liễu Nguyên Phương...... Mạnh
Kỳ hơi ngẩng đầu, ho khan: “Chuyện này cũng gián tiếp chứng minh Phùng
Chinh xác thật có liên quan tới cái chết của hoàng đế, để một cường giả
mị thuật lẩn vào trong tẩm cung, còn mục đích và lý do thì còn cần phải
điều tra thêm.”
Hắn đã có chút phỏng đoán mơ hồ, nhưng không có ý nói cho Liễu Sinh Minh.
“Không ngờ Phùng Chinh lại là gian tế......” Liễu Sinh Minh cảm thán, “Thời
gian diệt khẩu thực là trùng hợp, nhờ một lời của Hoa quý phi mà dẫn
tới, hèn gì tổng bộ đầu muốn đi tìm cô ta.”
Hai người bước vào
hoàng cung, Mạnh Kỳ trầm mặt, thở dài nói: “Đến phủ đệ Trương thị, phát
hiện Phùng Chinh ‘Bị diệt khẩu’, mỗ mới nhận ra là Hoa quý phi nói dối,
không, không hẳn là nói dối, mà là nói quá sự thật.”
Cho nên mới qua mắt được Nguyên Tâm ấn, bởi vì cảm xúc đó vốn không sai!
“Nói quá?” Liễu Sinh Minh khó hiểu.
“Hoa quý phi nói Mai phi trên giường giống như cục gỗ, ngay cả rên rỉ cũng
không biết, hoàn toàn ngược với lời khai của thái giám cung nữ đêm đó:
Đêm đó Mai phi rên rỉ nhu mị nhập cốt, động tình đến cực điểm, cho nên
mỗ mới phát hiện ra vấn đề, tập trung vào người phụ trách an toàn tẩm
cung, đại nội tổng quản Phùng Chinh.” Mạnh Kỳ đơn giản nói, “Nhưng mà
bây giờ mới nghĩ, một người ngay cả rên rỉ cũng còn không biết, tự nhiên lại trở nên vô cùng am hiểu giường chiếu, làm người ta động tình, đám
cung nữ hầu hạ Mai phi bao lâu nay chẳng lẽ không thấy kì? Nếu không sao lại không hề nói tới chuyện ấy khi bị Lục Phiến môn hỏi?”
Liễu Sinh Minh nhíu mày: “Hoa quý phi nói dối, không, tổng bộ đầu ngài nói là nói quá?”
“Nếu là nói dối, với cảnh giới thất khiếu của Hoa quý phi qua mắt được mỗ
hay sao?” Mạnh Kỳ mắt vẫn nhìn về phía trước, “Hẳn là hoàng đế từng nói
với cô ta, nhưng chỉ bảo là Mai phi trên giường không biết đón ý, không
biết thuận theo, không biết rên rỉ cứng nhắc linh tinh, nhưng mà không
tới mức như cô ta nói. Cô ta làm vậy chỉ là theo bản năng đàn bà, nói
quá sự thật, hạ thấp đối phương, chứ không phải là nói dối.”
Nên lừa được cả Nguyên Tâm ấn!
Nói tới đây, Mạnh Kỳ lại cảm thán: “Sau lưng hẳn là có cao nhân chỉ điểm a.”
Một cao nhân biết cách đối phó với loại công pháp như Nguyên Tâm ấn.
Điều này cũng nhắc nhở hắn rằng, Nguyên Tâm ấn chỉ nắm được suy nghĩ cơ bản
của đối phương, không thể hoàn toàn ỷ lại vào nó, đừng dùng nó để phán
định tình hình, nếu không sẽ bị sai lầm!
Con đường võ đạo, con
đường nhân sinh, công pháp ngoại vật đều chỉ có thể dựa vào chứ không
thể ỷ lại, đây cũng chính là “Đoạn pháp ta” của Phật môn, hiểu ra công
pháp đều không.
Liễu Sinh Minh nhíu mày: “Nhưng vẫn còn có một
cái ‘trùng hợp’ nữa, tại sao Trương Vũ mang Phùng Chinh đi chưa tới nửa
canh giờ là Hoa quý phi tóm được ngay cơ hội để gặp được tổng bộ đầu,
nói ra những lời nói kia? Nếu kéo dài lâu hơn, hẳn Phùng Chinh đã kịp
đưa trả về rồi!”
“Chưa kể nếu tổng bộ đầu ngài đi xử lý chuyện sự vụ ở Chu Y lâu trước, thì ít nhất Trương Vũ mang Phùng Chinh đi phải
mấy canh giờ mới hỏi tới chuyện Mai phi!”
Chẳng lẽ họ điều khiển được Tổng bộ đầu?
“Bọn họ không thể thao túng mỗ, nhưng có thể thao túng Lũng Nam Trương thị!” Mạnh Kỳ nói ra một câu kinh người.
“Cái gì?” Liễu Sinh Minh khiếp sợ.
Mạnh Kỳ cười cười: “Theo ngươi vì sao Lũng Nam Trương thị không sớm không muộn, lại đúng ngày hôm nay thẩm vấn Phùng Chinh?”
“Bởi vì tới trước ngày hôm nay họ chưa từng nghi ngờ Phùng Chinh có vấn đề!”
“Chỉ cần xác nhận mỗ đang tới hoàng cung, kẻ đứng sau lưng Hoa quý phi sẽ
báo tin cho Lũng Nam Trương thị hoặc tên khách thần bí kia, làm y hứng
thú, phái Trương Vũ đi xách Phùng Chinh về, như thế thời gian mới vừa
vặn như vậy.”
Liễu Sinh Minh thở sâu: “Hèn gì......”
Đột nhiên, y biến sắc: “Không xong, Hoa quý phi!”
Hoa quý phi có thể bị diệt khẩu!
Tổng bộ đầu không ngờ chuyện này sao?
Mạnh Kỳ đứng ở cổng cung của Hoa quý phi, cảm khái: “Để mình bị cuốn vào
chuyện này, đã chú định cô ta không thể nào thoát chết được, e là đã
diệt khẩu rồi, không thể cứu kịp nữa!”
Hai thị vệ nghe mà ngơ ngác nhìn theo Tô tổng bộ đầu và Liễu thần bộ xông thẳng tới điện của Hoa quý phi.
“Mở cửa!” Mạnh Kỳ móc lệnh bài Lục Phiến môn tổng bộ đầu.
Hai cung nữ không dám cãi một lời, lập tức mở cửa ra.
Hai cung nữ thét lên một tiếng, suýt nữa ngất xỉu.
Trong phòng, Hoa quý phi treo cổ lên xà nhà, lưỡi thè dài, vô cùng thống khổ, nhưng trên mặt lại là nét cười, tay ôm lấy bụng, như đang trấn an con
mình.
Cùng mẫu thân đi thôi, thế gian này quá nhiều cực khổ quá nhiều ô uế, chỉ có cái chết mới là an bình vĩnh hằng.
“Ai!” Liễu Sinh Minh thở dài, rất là tiếc nuối.
Mạnh Kỳ nhìn thi thể Hoa quý phi, bình tĩnh nói, “Bọn họ sẽ còn đối phó với
tên tân khách thần bí của Lũng Nam Trương thị, nên nhất định sẽ lại ra
tay, mà làm càng nhiều, sẽ để lại dấu vết cũng càng nhiều, cứ từng bước
bám theo sẽ bắt được.”
............
Sau đó, Mạnh Kỳ không
hề đi gặp Tần vương Triệu Cảnh Thế, chỉ nhìn thấy Triệu lão Ngũ, vì Tần
vương đã đi quan ải, chuyện Hoa quý phi nho nhỏ không hề làm ông ta quan tâm.
Đêm sâu tĩnh lặng, Mạnh Kỳ quay trở về Tô phủ, nếu đã đến
Thần đô, thì cũng nên trở về nhà xem một chuyến, nhất là khi trong nhà
vẫn còn Tô Tử Duyệt.
“Nhị thiếu gia......” Thị vệ canh cửa nhìn thấy hắn, hai mắt sáng ngời, cúi người hành đại lễ, “Bái kiến tổng bộ đầu!”
Đây quả là làm cho cả trên dưới Tô gia đều vinh dự!
“Không cần làm kinh động người khác, mỗ đi nghỉ ngơi trước.” Mạnh Kỳ phân phó.
“Vâng, nhị thiếu gia.” Thị vệ dẫn Mạnh Kỳ tới phòng hắn, vừa mở cửa phòng vừa
cười: “Tử Duyệt tiểu thư biết thiếu gia về Thần đô, nên đã cho quét tước nơi này, đổi đệm giường mới.”
Trong lòng ấm áp, Mạnh Kỳ phất tay cho thị vệ rời đi, tiến vào trong phòng, chăn đệm mới tỏa ra một mùi
thơm nhè nhẹ, sảng khoái tinh thần, rất là quen thuộc, không phải Tô Tử
Duyệt.
“Cố Tiểu Tang!” Mạnh Kỳ nheo mắt.
Cô nàng đã tới nơi này!
Đây là ý báo cho hắn biết cô có thể ra vào Tô phủ như vào chỗ không người?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT