Diệp
Ngọc Kỳ là luân hồi giả, là “Đấu Mẫu nguyên quân” của Tiên Tích, nên Lục đại tiên sinh cũng đã biết tới luân hồi từ sớm, sau này còn mượn dùng
tượng gỗ một kiếm chém vỡ hư không, kiếm nhập luân hồi, nên hai người
chỉ nghe là đã hiểu ý Mạnh Kỳ muốn nói. Cả hai ngẩn ra, không nói gì
nữa, nhìn Mạnh Kỳ rời khỏi Họa Mi sơn trang.
Thiên hạ rộng lớn,
cũng chỉ có mấy người nói mình tăng cảnh giới là liền có thể tăng lên
cảnh giới... Diệp Ngọc Kỳ thu hồi ánh mắt, trong nét mặt lạnh nhạt trầm
tĩnh xuất hiện nét cảm khái. Cô xuất thân không kém, thiên phú không
thiếu, còn có tỷ phu chỉ điểm, luân hồi gia thân, cảnh giới và thực lực
đều thuộc hàng nổi bật trong người cùng thế hệ, trở thành Tông Sư từ rất sớm, nhưng cô chưa bao giờ dám nói một tấm Luân Hồi phù đổi một năm
thời gian là có thể đột phá một cảnh giới, trừ phi cô đã chạm tới cánh
cửa kia.
Nên nhìn thấy Tô Mạnh như vậy, nghĩ lại bản thân, dù cô
được gọi là “Hàn Băng tiên tử”, thì tâm hồ cũng khó tránh khỏi có chút
dập dờn bồng bềnh, chứng Pháp Thân là một bước quan trọng trên con đường tu luyện võ đạo, thời gian để tính mỗi lần là mười năm, không thấy ngay cả một kẻ nghịch thiên như Tô Vô Danh cũng phải như vậy hay sao? Một
hai tấm Luân Hồi phù đối với cô chỉ là như muối bỏ biển.
Cô chìm
trong suy nghĩ, thật lâu không nói, Lục đại tiên sinh cảm khái: “Đại thế đã tới, tà ma loạn thế, nhưng anh tài cũng xuất hiện lớp lớp, lão phu
sẽ lên phía bắc một chuyến.”
“Tỷ phu lên phía bắc?” Diệp Ngọc Kỳ hồi thần.
Lục đại tiên sinh mỉm cười truyền âm: “Cổ Nhĩ Đa thành Địa Tiên, khiến tà
ma chín đạo tạm thời dừng nội chiến, lão phu phải tới đó một chuyến,
kiểm tra Thiên Tru phủ, để người đời biết được chính đạo cũng không phải không có Địa Tiên, làm dao động lòng tin của tà đạo, khiến chúng lại
nghi kị đối kháng với nhau, tới lúc ấy, dù Thiên Tru phủ có thức tỉnh
tới cấp độ nào thì chúng ta cũng có phần nắm chắc.”
Cố thủ chờ đợi không bằng chủ động ra tay, nhất là khi liên minh Kim trướng còn chưa hoàn toàn xác định!
“Nếu Thiên Tru phủ thức tỉnh đến cấp độ Thiên Tiên, sẽ rất nguy hiểm...”
Diệp Ngọc Kỳ nhăn mày liễu. “Tỷ phu, hay là mời Xung Hòa đạo nhân cùng
đi với huynh. Trước khi về trang muội đã gặp ông ấy, ông ấy cũng đã
chứng được Địa Tiên.”
“Như thế rất tốt.” Lục đại tiên sinh gật
đầu. Đây là chính tà chi tranh, không phải võ đạo khiêu chiến, bằng
không ông nhất định sẽ một người một kiếm ước đấu Cổ Nhĩ Đa.
......
Tiên Tích.
“Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu Nương chưa bao giờ quên cái vụ giao dịch sáu
ngàn thiện công với Mạnh Kỳ, mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm “Đại Đạo
chi thụ”, miệng thì than thở: “Sao ngươi lại may mắn lấy được vật tốt
như thế cơ chứ, lại còn chẳng phải chỉ có một hai món...”
Sau khi cô bước qua nấc thang trời thứ nhất, thực lực đã tăng lên nhanh chóng,
nhờ cảm ngộ “Đạo Truyền Hoàn Vũ” đã mang tới thu hoạch rất lớn, nên mới
tiếp tục bóp bụng đau đớn bỏ ra sáu ngàn thiện công để tới cảm ngộ lần
nữa.
“Cơ duyên xảo hợp, cơ duyên xảo hợp thôi.” Mạnh Kỳ “Khiêm tốn” Nói.
Cù Cửu Nương đầu nâng lên, phượng mắt vừa ngắm: “Thiên Tôn nói ngươi số mệnh tràn đầy, tiếc thật...”
Tiếc là số mệnh như thế lại không dành cho cô!
Cô nhìn Mạnh Kỳ, cười ẩn ý: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chính
là nhờ ta dẫn ngươi vào Tiên Tích đó, giảm giá bớt được không?”
Mạnh Kỳ lật tay, trong tay xuất hiện một tấm phù triện màu đen, hắc hắc
cười: “Sáu ngàn thiện công của ngươi đã biến thành nó rồi, còn giảm giá
gì được nữa.”
Phá Không phù, hậu nhân phỏng chế từ Phá Không cổ phù, có thể sử dụng để trốn chạy một lần, giá trị bảy ngàn ba trăm thiện công.
Nếu muốn vào Phong Thần ma luyện, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn vật để bỏ chạy giữ mạng.
-- hắn người mang Bát Cửu, không sợ bị trói, lại có Côn Luân đạo bào,
không cần đổi thứ khác cùng công dụng, nên mới lấy sáu ngàn thiện công
của Cù Cửu Nương thêm Nhập Ảnh kiếm đổi được bốn ngàn thiện công đổi một tấm Phá Không phù và thời gian một năm.
Cù Cửu Nương ngẩn ngơ, ôi, cô quá đau lòng. Cô khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm ngộ.
Một lúc sau, Mạnh Kỳ thu hồi Đại Đạo chi thụ, khởi động Luân Hồi phù.
“Trở lại Phong Thần thế giới, gắn liền với thời gian một năm linh hai tháng, có thể chọn vị trí truyền tống ở bất cứ nơi nào.”
Tiếng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang vọng hư không.
......
Trần quốc, Thượng Doanh, ngoại ô.
Điền Quát mặc bào rộng, áo choàng bay bay, đi dọc theo đường núi mà lên, hai bên cây cối xanh tươi, chim hót líu lo, phong cảnh đẹp đẽ.
Đây là nghĩa trang của vương thất Trần quốc, Trần vương cũng được táng ở chỗ này, đào sâu vào trong lòng núi, hết sức xa hoa.
“Vương thượng nhất tâm tiết táng tiết dùng, sau khi chết lại được đại táng xa
hoa, quả thật là châm chọc.” Điền Quát nhìn lên trên núi, cười cảm khái.
Châm chọc nhất là kẻ đại táng rầm rộ cho vương thượng lại chính là đám quý
tộc đã từng phản bội giết chết ông ấy. đám người đó sợ bị mang cái tiếng ‘thí quân’, nên bày ra đủ mọi kế sách bẩn thỉu, đổ hết tội lỗi cho Mặc
gia, tiếc là người ta ánh mắt sáng như tuyết, thầm đã biết cả, chỉ trỏ
cho nhau.
Gió thoảng qua, đưa tới mùi hoa thơm ngát, Điền Quát
dọc theo đường vòng, vòng qua vách núi, nhìn thấy khu vực bằng phẳng
phía trước, là lăng mộ của Trần vương.
Phía trước lăng có một nam tử mặc đồ đen, đội mũ cao, hông đeo trường kiếm, áo bào rộng, cũng
thuần một màu đen, tay cầm bình rượu, đang rót trước mộ phần.
Bốn phía không có chim hót, không có gió thổi, chỉ có một tiếng thì thầm:
“Ta đã nói ta sẽ trở về.”
Điền Quát giật mình, vui sướng không tin nổi bật thốt: “Cự tử!”
Mạnh Kỳ ném chén rượu xuống đất, xoay người: “Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Một câu hỏi ấm áp, thân tình, hơn hai năm lo lắng đề phòng, đủ loại nguy
hiểm đều trào dâng trong lòng Điền Quát, đã là Ngoại Cảnh nhưng y lại
chẳng khác gì thằng bé con, nghẹn ngào: “Ta, ta rất khỏe, nhưng Mặc gia ở đất Trần đã chết rất nhiều.”
Người cầm quyền đất Trần vô cùng
kiêng kị với Mặc gia, chưa bao giờ dừng việc lùng bắt và đả kích. Nếu
không phải Mặc gia tổ chức nghiêm mật, được dân chúng tin tưởng, lại
được số ít quý tộc như Điền Quát che giấu, thì đã sớm bị nhổ tận gốc.
Tuy nhiên, trong Mặc gia vì có nhiều nội gian, nên đã có rất nhiều Mặc
gia bị bắt, chết thảm.
“Bọn họ đều là Mặc giả chân chính, tổn hại bản thân nhưng lợi cho thiên hạ.” Mạnh Kỳ đi về phía Điền Quát, ngữ khí ôn hòa, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, nay đất Trần tình trạng như
thế nào?”
Điền Quát hít vào một hơi, cố ngăn chặn cảm xúc mãnh
liệt: “Thuế cửa khẩu huỷ bỏ, thương nhân lui tới rất thường xuyên,
phường thị, tửu lâu, khách sạn đều phát triển, không ít dân chúng được
lợi, mấy nhà quý tộc cầm giữ quốc chính, chọn lựa nhân tài đều nhìn vào
xuất thân, nên những người có tài năng đều bị xói mòn qua nước khác, bọn người này còn xa hoa dâm dật, thà là tốn tiền để hưởng thụ cá nhân, chứ không chịu bỏ tiền ra để bồi dưỡng nhân tài.”
“Nhờ vào sách lược của cự tử, Trần quốc trong thời gian ngắn đã trở nên mạnh mẽ, nhưng bọn chúng lại vì thế mà nổi dã tâm, thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc
chung quanh, Đường quốc đã có bất mãn.”
“Một năm gần đây, những
tiểu quốc khác đều bắt chước Trần quốc, thi nhau bỏ thuế cửa khẩu, số
lượng thương nhân tới nước ta đã bắt đầu suy giảm.”
Mạnh Kỳ bước
chậm đi trước, cảm khái: “Ta vì Trần vương hiến ra ba sách lược, không
kém, thủ nghĩa, có lợi, mà bọn họ chỉ biết có lợi, không thấy thủ nghĩa
và không kém, thực khó giữ được lâu dài, chưa từng nghe con nít cầm vàng đi ra phố mà lại bình yên chẳng bị cái gì.”
“Những tiểu quốc kia bỏ thuế cửa khẩu, ‘Có lợi’ cũng trở nên bạc nhược mà thôi.” Điền Quát
rất có kiến thức, cười khổ, “Vương thượng chăm lo việc nước, để đổi lấy
Trần quốc tiêu vong hay sao?”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Thủ nghĩa, có lợi chính là để đổi lấy thời gian, bọn họ lẫn lộn đầu đuôi, làm sai
ngược cả, ánh mắt thiển cận.”
Hắn chỉ ra xa: “Nếu đủ thời gian,
Mặc gia sẽ nghiên cứu thuật khôi lỗi, thuật dùng thảo mộc, giúp đỡ nhân
dân càng thêm giàu có, họ sẽ có tài nguyên để tập võ luyện quyền, người
tập võ tăng lên, lại có bề trên hỗ trợ, đề bạt và cung cấp tài nguyên,
thì cường giả sẽ tăng lên ào ạt, đây là kết quả mà phải hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả một trăm năm mới nhìn thấy, bọn họ không nhìn ra
xa được tới như vậy.”
Nói tới đây, Mạnh Kỳ cảm khái: “Không mưu vạn thế giả, không đủ mưu nhất thời.”
Không mưu vạn thế giả, không đủ mưu nhất thời... Điền Quát vội lôi giấy bút ra, ghi lại câu nói tuyệt hay này.
“Ngươi làm gì thế?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Điền Quát mặt đầy nhiệt tình: “Lời của cự tử như châu ngọc, thâm hàm đại
đạo, phải ghi lại, để ngày đêm nghiền ngẫm, còn chỉ bảo cho những Mặc
giả khác!”
Mạnh Kỳ khoái chí, khóe miệng run rẩy, hỏi:
“Ngươi có muốn cứu Trần quốc hay không?”
“Xin lắng tai nghe!” Tay Điền Quát run lên, thiếu chút nữa thì rơi cả giấy bút.
Mạnh Kỳ cười cười: “Chuyện đầu tiên chính là để Điền gia cầm quyền, một nhà độc đạo!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT