Mạnh Kỳ hơi nhướng mi, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy bên cạnh thông đạo, nơi ánh lửa ảm đạm đột nhiên xuất hiện một người mặc nho bào, đầu đội khăn, khuôn mặt gầy gò, mái tóc hoa râm, đúng là Nhàn Ẩn tiên sinh Đoàn Hướng Phi

Sự xuất hiện của hắn cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột, không phải kiểu bất chợt hiện hình mà khiến Mạnh Kỳ cảm thấy vị trí kia lúc trước mình vốn không chú ý đến, cũng như không thể nhận ra sương mù trước mắt thoáng cái liền tan biến

Ba!

Một bức màn ánh sáng màu ngọc bích từ trên thông đạo phủ xuống ngăn cách giữa hai người.

"Ta vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi ta nhưng vẫn không xác định được, không nghĩ đến hóa ra là Nhàn Ẩn tiên sinh đã lâu không gặp" Mạnh Kỳ chợt nói.

Đoàn Hướng Phi chắp hai tay sau lưng, dù đã rơi vào bẫy rập trong thông đạo cũng không chút nao núng, khí chất khoan thai, mỉm cười mở miệng nói: "Chuyện liên quan đến mạng sống của khuyển tử, lão hủ không yên tâm, đành phải một đường đi theo Thân Hầu tiên sinh ngươi, không thể tưởng được ngươi lại là giả."

"Giả không có nghĩa là không thể làm việc." Mạnh Kỳ cũng không kinh ngạc, thở dài nói: "Nói như vậy, người giết Hàn sứ chính là Nhàn Ẩn tiên sinh rồi? Ta không rõ ngươi tại sao phải giết bọn hắn diệt khẩu?"

"Rất đơn giản" Cửa vào thông đạo truyền đến một thanh âm tao nhã, Thôi Hủ một thân áo trắng, tóc cài mộc trâm, không biết đã đứng đó từ lúc nào. Đây chính là nguyên nhân Đoàn Hướng Phi không lập tức rút lui khỏi thông đạo

Thôi Hủ tay cầm kiếm, sắc thái lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt:

"Bởi vì hắn là cung chủ đương nhiệm của Tuyết Thần Cung."

Mạnh Kỳ vỗ tay nói: "Khó trách, khó trách! Huyễn Hình Đại Pháp của Nhàn Ẩn tiên sinh thật thần kỳ, có thể khiến bần tăng một đường bị theo dõi mà không phát giác được gì”

"Chút tài mọn, khiến ngươi chê cười rồi" Đoàn Hướng Phi không phủ nhận "Ta sở dĩ giết chết đám Hàn sứ là vì lúc đó Thôi lão quỷ ở rất gần đó, nếu như đám Hàn sứ bị hắn bắt được, khai ra những gì đã nói với ngươi thì hắn sẽ lần ra thân phận của ta”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Thôi Hủ: "Thôi lão quỷ, ngươi bắt đầu hoài nghi ta từ lúc nào?"

Thôi Hủ cũng không vội mà động thủ, lạnh lùng nói:

"Lúc điều tra chuyện Minh Thành mất tích, các manh mối đều chỉ về hướng Tuyết Thần Cung, ngươi lại không nôn nóng, điều tra qua loa rồi lấy cớ hai cha con quan hệ không hòa thuận mà rời đi, người khác có lẽ sẽ tin nhưng không giấu được ta. Lúc ấy ta đã nghĩ trừ phi ngươi có thể chắc chắn rằng không phải người của Tuyết Thần Cung động tay, nếu không sẽ không hời hợt cho qua như thế, mà ngươi làm cách nào xác định được?

Ta lại liên tưởng đến việc Minh Thành mượn sự việc bản đồ bảo tàng để ngầm liên kết với Khúc Khoản, thêm nữa, hắn lại cố tình giả dạng thành thiếu gia chơi bời để che dấu võ công cao cường. Ta đã ngầm hiểu ra nhưng không có chứng cứ xác thực cho nên dùng tên Thân Hầu giả này để từng bước dẫn ngươi vào bẫy.”

Đoàn Hướng Phi cười khổ nói: "Đúng vậy, chỉ có chủ nhân thực sự của Tuyết Thần Cung mới có thể chắc chắn rằng không phải người của Tuyết Thần Cung ra tay. Ta còn tưởng rằng Minh Thành không chịu nổi tra tấn nên tiết lộ bí mật này cho ngươi”

"Minh Thành hắn quả là một hảo hán, nếu như ngươi không phải là cung chủ Tuyết Thần Cung thì hắn thật xứng đôi với Cẩm Tú” Thôi Hủ thẳng thắn khen ngợi.

"Lúc ấy ta đã hoài nghi là ngươi bắt Minh Thành nhưng sợ bại lộ thân phận nên đành phải tìm cơ hội lánh đi, sau đó ta tìm cách dẫn dụ Thân Hầu điều tra chuyện này. Aizz, nhưng không ngờ được Thập Nhị Tướng Thần lại là do một tay ngươi lập nên. Ván cờ này ta đi sai một nước, thua không oan” Đoàn Hướng Phi thở dài.

"Ngươi cũng là kẻ đa mưu túc trí, nếu không phải Thân Hầu bại lộ quá sớm, uy hiếp cực lớn, thì có lẽ ngươi đã toàn thân trở ra rồi” Thôi Hủ gật đầu khen Đoàn Hướng Phi một câu. Hắn tựa như muốn để lão bằng hữu này trước khi chết được rõ ràng mọi chuyện.

Đoàn Hướng Phi ha ha cười nói: "Cái đó sao có thể so được với mưu tính sâu xa của ngươi. Ngay cả khi ta xui khiến Lạc Thanh tới khiêu chiến cũng không thể dẫn dụ ngươi rời đi”

"Hóa ra Lạc Thanh là do ngươi xui khiến đến, khó trách thời cơ vừa đúng, nếu không phải Chân Định pháp sư có thể uy hiếp được Tông Sư, ta sợ là không dễ dàng thoát thân như vậy, chỉ dựa vào đại ca e là không ngăn được ngươi rời đi." Thôi Hủ liếc Mạnh Kỳ.

Đoàn Hướng Phi bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, chuyện Mão Thỏ bắt cóc Vưu Hoằng Bác khiến ta càng đoán không ra các ngươi chính là Thập Nhị Tướng Thần, bất quá lúc ta rời đi, Lạc Thanh tuy rằng mất đi tiên cơ nhưng cũng đâu đến nỗi bị trọng thương?"

"Sau khi ta ra tay, Lạc Thanh đã gửi thư báo dời lại thời gian quyết đấu đến bảy ngày sau” Thôi Hủ bình đạm như đang bình luận chuyện thời tiết hàng ngày.

Đoàn Hướng Phi thâm ý cười một tiếng: "Lạc Thanh đã khai mở tinh thần bí tàng, còn ngươi thì nguyên khí bí tàng và tinh thần bí tàng sợ là đã khai mở một cái rồi hả?”

"Đúng vậy, là nguyên khí bí tàng, Đoàn huynh, ngươi vẫn được xưng tụng là đã khai mở hai đại bí tàng, xem ra không phải là giả, Huyễn Hình Đại Pháp của ngươi đã viên mãn rồi” Thôi Hủ nhẹ nhàng gật đầu

Đoàn Hướng Phi cười cười: "Ta tu luyện Huyễn Hình Đại Pháp nên khai mở tinh thần bí tàng tương đối đơn giản, ta quả thật đã khai mở hai đại bí tàng: nguyên khí và tinh thần”

"Ngươi đúng là thẳng thắn." Giọng điệu trò chuyện của Thôi Hủ vẫn ôn hòa chậm rãi.

Đoàn Hướng Phi khoan thai cười nói: "Dù sao không phải ngươi chết thì chính là ta vong, thẳng thắn một lần cũng có sao."

"Ngươi không có phần thắng, khắp thông đạo này đều được bố trí các cơ quan có thể bắn ra vô số cường nỏ, mỗi một mũi tên đều tương đương với một kiếm bảy thành công lực của ta. Vốn đại ca cố ý sắp xếp vụ đánh cướp tiêu vật để chôn 300 quả Thiên Lôi Tử ở chỗ này, đáng tiếc vì đối phó Lạc Thanh nên không thể không dùng chuyện này để dẫn dụ Hoằng Bác, cho nên để không khiến ngươi hoài nghi mà đành phải từ bỏ” Thôi Hủ nhàn nhạt nói ra việc bố trí bẫy rập “Nhưng có ta ở đây thì hiệu quả cũng giống như vậy thôi”

Hai lão hồ ly này!

Mạnh Kỳ đứng nghe một hồi liền bĩu môi, hắn cảm thấy bản thân đã trở thành quân cờ để hai người bọn hắn thử nhau rồi.

“Hừ, không quản các ngươi là lão mưu hay có tầm nhìn xa rộng. Ta chỉ biết một điều, bổn công tử không phải là người dễ đối phó như vậy!” Hắn âm thầm nắm chặt bàn tay.

Đang lúc Đoàn Hướng Phi định mở miệng nói gì đó, Mạnh Kỳ đột nhiên lên tiếng cướp lời:

“Nhàn Ẩn tiên sinh, ngài chắc chắn người nằm kia là Đoàn Minh Thành đúng chứ?”

Thôi Hủ, Đoàn Hướng Phi cùng Vưu Đồng Quang đều nhìn hắn một cách khó hiểu như muốn biết tại sao tiểu tử kia lại phải quan tâm đến vấn đề này.

“Là khuyển tử.” Sau một thoáng ngạc nhiên, Đoàn Hướng Phi liền chậm rãi gật đầu.

Mạnh Kỳ nghe vậy lập tức cười đến lộ ra cả hàm răng trắng:

“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, Nhàn Ẩn tiên sinh, mau giao cho ta thù lao của mình.”

Nghe đến đây, ánh mắt của ba người còn lại đều lộ ra cái nhìn đầy mỉa mai. Đến lúc này còn nghĩ đến nhiệm vụ với chả thù lao, ngươi trước còn sống để rời khỏi đây rồi hãy nói sau!

Trong hầm băng hàn khí bốc lên, lần nữa ngưng kết ra văn tự:

“Đã tìm được Đoàn Minh Thành.”

“Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ban thưởng một trăm năm mươi thiện công.”

“Thân ở trong chiến đấu, không cách nào trở về. Sau nửa canh giờ sẽ được tự do thoát ly, có thể tùy thời lựa chọn trở về.”

Tuy thoáng sửng sốt vì tưởng rằng có thể trực tiếp trở về nhưng việc này cũng sớm nằm trong dự liệu của hắn, dù sao tình huống thế này đã được cân nhắc qua. Như vậy cũng tốt, ít nhất chiến đấu xong có thể lập tức trở về, không cần lo lắng vấn đề bị thương hay không, chỉ cần đừng chết là được!

Nghĩ tới đây, toàn thân của hắn lập tức sôi trào chiến ý, tay nắm giới đao cũng càng lúc càng siết chăt,

“Pháp sư Chân Định, ngươi cảm thấy ta sẽ chuẩn bị thù lao sao chứ?” Đoàn Hướng trả lời một cách mỉa mai.

Mạnh Kỳ làm như hiểu ra:

“Kỳ thật, thù lao mà ngươi đề nghị khi trước đều không hợp với mong muốn của, ta chỉ cần ‘ Huyễn Hình Đại Pháp’ mà thôi. Thôi thành chủ vây khốn người ở đây lâu như vậy chỉ sợ cũng có ý này.”

Sau một thoáng ngạc nhiên, Thôi Hủ liền tỏ ra bình thản:

“Đoàn huynh, ‘Huyễn Hình Đại Pháp’ quan hệ đến bí mật về giới hạn giữa người và thần. Đừng mong giở trò bịp bợm, hơn ai hết ngươi phải hiểu rõ, dựa vào hiểu biểu biết của ta về tinh thần bí tàng sẽ không khó đoán được thật giả. Nếu như ngươi phối hợp, ta có thể để cho Minh Thành được sống, nếu không cả hai cùng dắt tay nhau xuống gặp Diêm Vương đi.”

“Ta không rõ vì sao ngươi phải làm như vậy?” Đoàn Hướng Phi trầm ngâm một chút.

Sau khi liếc qua Đoàn Hướng Phi cùng Mạnh Kỳ, Thôi Hủ liền nhìn về phía quan tài trong hầm băng. Vẻ mặt cũng theo đó thình lình trở nên nhu hòa:

“Tu vi càng sâu, ta càng tin tưởng vào sự tồn tại của giới hạn giữa người và thần mà mấu chốt nằm ở tinh thần bí tàng. Nếu có thể đạt được ‘Huyễn Hình Đại Pháp’ từ đó tu luyện mi tâm tổ khiếu, ta sẽ có thể phá vỡ giới hạn, phá không phi thăng. Đến lúc đó, sức mạnh hô phong hoán vũ, khởi từ hồi sinh cũng không còn là nói chơi nữa.”

“Ai, không ngờ ngươi lại nặng tình như vậy.” Đoàn Hướng Phi thở dài.

Thôi Hủ chợt thu hồi ánh mắt:

“Ngươi có thể không nói, dù sao bản đồ Tàng Bảo vẫn đang nằm trên tay ta, đến lúc đó lão phu tự mình đến xem là được.”

“Thì ra Hoa điệt tử vẫn chưa đến được khu vực bảo tàng vậy mà ta còn muốn phái thủ hạ bắt hắn làm con tin.” Đoàn Hướng Phi lắc đầu: “Ngươi hành sự quả nhiên cẩn thận.”

Đoàn Hướng Phi quay đầu liếc nhìn Đoàn Minh Thành sau đó cười cười tự giễu:

“Ai, người đã già, lúc nào cũng lo lắng cho con cháu. Được rồi, ngươi hãy nghe cho kỹ, ‘Giật dây Minh Tâm, ý thủ tổ khiếu’…”

Không chỉ có Thôi Hủ chuyên tâm lắng nghe, Mạnh Kỳ và Vưu Đồng Quang cũng hành động giống như vậy. Huyễn Hình Đại Pháp chính là công pháp chuyên tu mi tâm tổ khiếu. Toàn văn chỉ hơn ngàn chữ. Theo giọng đọc chậm rãi của Đoàn Hướng Phi, khẩu quyết rốt cuộc cũng dần tiến đến những câu cuối cùng.

“’Có một vật tròn, sinh ra từ Hỗn Độn’…” Còn chưa dứt lời, Đoàn Hướng Phi đột nhiên nhảy lên như một đám khói xanh lao thẳng về phía Thôi Hủ. Song chưởng hiện thanh, thân hình phiêu miểu. Kiếm pháp của lão tuy mạnh nhưng Huyễn Hình Đại Pháp mới là căn bản! Vì vậy năm ngón tay phải bị chặt đứt cũng không làm cho thực lực của lão bị tổn hại!

Đang lúc mấu chốt của Huyễn Hình Đại Pháp, dù là Mạnh Kỳ, Vưu Đồng Quang hay là Thôi Hủ đều đang tập trung tinh thần vì vậy nhất thời có chút sửng sốt. Có điều Thôi Hủ là nhân vật bậc nào, tổ khiếu cô đọng, tinh thần mạnh mẽ, vì vậy rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo đồng thời dùng sức giẫm mạnh hai chân.

Chỉ thấy hành lang hai bên đột nhiên xuất hiện vô số lỗ hổng. Từng mũi nỏ cứng cũng theo đó bắn ra liên tục mang theo tiếng gió gào thét khiến cho người bên trong muốn tránh cũng không thể tránh, dù có thể ngăn cản một phần nhưng cũng không thể đẩy lui toàn bộ. Lúc này, Đoàn Hướng Phi không ngừng vặn vẹo thân hình, xê dịch né tránh xuyên qua mưa tên. Tuy đã tránh thoát không ít thế nhưng nỏ cứng thật sự quá nhiều, người lão vẫn không ngừng bị xuyên thủng mang theo máu tươi chảy ra ồ ạt.

Tuy Mạnh Kỳ còn có Đoàn Hướng Phi che chắn thế nhưng cơ quan do Thôi Hủ phát động lại không ngừng đánh tới từ hai mặt. Lúc này, Mạnh Kỳ quyết định không dùng Thần Hành Bách Biến mà lại co rút bản thân thành hình cầu đồng thời dùng tay vận dụng tráo môn che chắn phần ót.

Vút vút vút!

Từng mũi nỏ cứng không ngừng ghim chặt lên người Mạnh Kỳ khiến hắn thoạt nhìn như một con nhím. Cũng may, thiên trường địa cửu còn khi tận, nỏ cứng cũng rất nhanh liền trở nên thưa thớt. Sau chừng một vòng, những lổ thủng kia đã không thể tiếp tục phát động công kích.

Đoàn Hướng Phi thân trúng bảy tám mũi tên, máu nhuộm nho bào dĩ nhiên bị thương rất nặng. Mạnh Kỳ đứng dậy một cách chậm rãi. Phần lưng của hắn bị nỏ cứng đâm dính chi chít vì vậy không ngừng có máu tươi chảy ra. Áo bào trắng cũng bị nhuộm nhỏ lại thêm khuôn mặt lóe hiện ánh kim càng khiến hắn không giống với tăng nhân mà như ác quỷ vừa mới trở về từ Địa Ngục. Hắn bị thương rất nặng, nếu không có Kim Chung Tráo che chắn thật tốt chỉ sợ đã sớm mất mạng tại chỗ. Tuy vậy Kim Chung Tráo cũng lung lay đã gần như sắp đổ.

“Mở cho ta!” Hắn trợn mắt, hung hăng vọt tới trước mặt tường băng.

Kim Chung Tráo mặc dù sắp sửa mất đi hiệu lực thế nhưng Mạnh Kỳ vẫn còn nội lực, lúc này liền đánh cho tường băng lộ ra một vết rách.

Rắc rắc.

Tường băng vừa vỡ ra, Vưu Đồng Quang liền múa lượn song chưởng, thừa dịp Mạnh Kỳ thân mang trọng thương lại không đề phòng để lấy đi tính mạng của hắn! Chỉ là lúc này, y đột nhiên nhìn thấy trong tay đối phương đã có nhiều thêm một cái hắc đồng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play