Ánh trời chiều đỏ rực, Bác Nhạc thành ồn ào dần trở nên yên tĩnh.
“Hạ sĩ” Tào Hòa ăn xong cơm tối, tĩnh tọa một lát, đến lúc sắc trời bắt đầu tối, mới đứng dậy đi ra ngoài, cước bộ vội vàng.
Đến gian ngoài, y nhìn quanh, thấy không có gì dị thường, mới tăng tốc rẽ vào một ngõ nhỏ.
Đi một hồi, quẹo một lúc, y mới đi vào một căn nhà lớn, khom người, bước đi thật nhẹ, sợ làm ồn người ở bên trong.
Đây là hành động theo bản năng, vì những người Tô tiên sinh khiến y và mọi người vô cùng kính nể.
Trong phòng lớn trải chiếu, rất nhiều người ngồi, có người mặc đồ sĩ phu, có
người mặc đồ môn khách, có võ giả, có dân chúng bình thường… Thân phận
khác nhau nhưng ai cũng chuyên chú và thành kính.
Ở hàng đầu, hôm nay đến phiên Mạnh Kỳ dạy học, giảng về “kiêm tương ái, giao tương lợi”.
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm… bạo ngược, vô tình, không hề đối xử bình đẳng với nhau.” Mạnh Kỳ đã quyết định thay đổi khái niệm về
‘kiêm yêu’, nên bắt đầu với nội dung của [Đạo Đức Kinh] vốn chưa từng
xuất hiện trên thế giới này.
“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm… vô tình...” Là một danh sĩ, Tào Hòa tinh tế phẩm ra được ý vị
trong những lời này, càng phẩm càng thấy huyền ảo, đơn giản nhưng lại
chỉ thẳng vào bản chất của trời đất!
Tô tiên sinh thật sự là đại
tài, không chỉ hiểu rõ thế sự, ngực ôm tệ nạn của thiên hạ, mà còn có
thể nhìn ra Thiên Đạo... Tào Hòa lặng yên ngồi xuống, không dám phát ra
một tiếng động nào.
Y nhìn thấy vòng trong cùng có mấy người
cường giả Triệu Bách, Vương Khởi và hơn mười võ giả, sĩ phu đang ngồi
nghe vô cùng chăm chú, thầm gật đầu, đây hẳn là làm tùy tùng cho các
tiên sinh “Mặc giả”?
“Thế gian hiện nay, quý khinh tiện, phú nhục bần, cường hiếp nhược, chẳng phải chính là cái đạo vô tình đó sao?
Chuyện này đã vi phạm thiên chí, tất bị quỷ thần sở phạt, sau khi chết
khó có thể lên trời. Con người sinh ra phải có lòng từ bi, thương người, không chỉ tự yêu thương bản thân mình, mà còn phải yêu thương người
khác...” đến đây, Mạnh Kỳ không nhịn được nói, “Hơn nữa trong các chư
hầu quý tộc, có nhiều người có tổ tiên là sau cuộc chiến phạt Trụ mới
được trở thành thần thành tiên, còn trước đó, họ cũng chỉ là bình dân.
Họ nhờ được có cơ duyên, được truyền tiên pháp, được ăn tiên đan, hoặc
lập ra công lớn, được quỷ thần ca ngợi, mới được trở thành Thần Phật
Tiên Thánh, vương hầu tương tướng, nhưng như thế chẳng lẽ họ cao quý hơn chúng ta sao?”
Thần Phật Tiên Thánh, vương hầu tương tướng chẳng lẽ cao quý hơn chúng ta sao? Đám người Tào Hòa nghe mà da đầu tê dại,
cả người như bị sét đánh, vừa sợ, vừa thấy sảng khoái.
Mạnh Kỳ
điểm đến thì ngừng, ngược lại nói: “Chỉ cần chăm học khổ luyện, vì thiên hạ chi lợi mà làm. Sớm hay muộn cũng sẽ được quỷ thần ca ngợi, thành
tiên thành thần, làm vương làm hầu. Mệnh là do người, không phải do
trời, đây là ‘phi mệnh’.”
Người đang ngồi nghe ai cũng phấn chấn
không thôi, trong “mười từ chân quyết ” của Tô tiên sinh, họ thích nhất
là được nghe về “phi mệnh”, nó có liên quan tới thiên chí, minh quỷ,
hình thành một chỉnh thể, là trụ cột của thượng hiền thượng đồng, là
tiền đề của kiêm yêu phi công.
Mạnh Kỳ nhìn thì ngồi nói rất
nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ, cái thế giới này thế
lực quý tộc quá mạnh, trên nối tiên nhân thần phật, tạm thời không thể
địch lại, nên phải sửa đổi, không thể chỉ thẳng vào họ, nhưng lại phải
làm sao cho trước sau không bị mâu thuẫn, trở thành hệ thống, thật là
gian nan.
Giống như vừa rồi, Mạnh Kỳ tuy luận chứng Thần Phật
Tiên Thánh, vương hầu tương tướng không cao quý hơn người thường, một
mặt lấy nó làm trụ cột của ‘kiêm yêu’, mặt khác lại khẳng định sự cố
gắng của tổ tiên các chư hầu quý tộc, thừa nhận họ là dòng dõi tiên
nhân, là hậu đại thần nhân, có đủ tính hợp pháp để thống trị và tạm thời có địa vị hơn người.
Hắn nghiêm mặt: “Tránh hung tìm cát, con
người đều có bản năng tự bảo vệ bản thân, đó là chuyện không có gì đáng
trách, nhưng lúc kết giao, phải tuân theo kiêm yêu chi tâm, tiến hành
theo hướng cả hai bên đều có lợi, cũng chỉ khi cả hai đều có lợi, kiêm
ái mới có thể lâu dài...”
Mạnh Kỳ nói không nhanh, nhưng đám
người Tào Hòa lại nghe không kịp, vì mỗi câu đều có hàm nghĩa quá sâu,
khiến họ phải suy nghĩ, nhưng nếu tập trung vào suy nghĩ, lại sẽ bị bỏ
qua câu nói kế tiếp, thực khiến ai nấy đều hận không thể mọc ra mười cái đầu!
Sắp tới nửa đêm, Mạnh Kỳ khẽ gõ vào khánh chung bên cạnh:
“Hôm nay dừng ở đây.”
Đám người Tào Hòa nhanh chóng đứng dậy, bái tạ cung kính tiễn Tô tiên sinh, trong lòng thực là thỏa mãn, tinh thần dồi dào, có được thu hoạch lớn
lao, sung sướng trước nay chưa từng có.
Đang lúc Tào Hòa định đi, thì nhìn thấy trong góc có một người, mắt y rụt lại, theo bản năng định né đi.
Nhưng người kia đã nhìn thấy y, khẽ cười đi tới: “Tào hiền đệ cũng đến nghe Tô tiên sinh dạy học?”
Tào Hòa gượng cười: “Không ngờ lại gặp Chu tiên sinh.”
Vị này là Chu Tân, mưu sĩ của Bác Nhạc quân, không ngờ lại xuất hiện ở nơi này!
Chu Tân ha ha cười: “Tô tiên sinh ngực tàng thiên hạ, sở học chở không biết bao nhiêu là sách vở, lại thường có ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, há có thể không nghe?”
“Hơn nữa tại hạ cũng xuất thân bình dân, trong lòng rất tán đồng với những lời của Tô tiên sinh.”
Hai người hàn huyên mấy câu, sau đó cẩn thận cáo từ, Chu Tân đi thẳng đến phủ đệ Bác Nhạc quân.
Tán đồng thì tán đồng, nhưng không có nghĩa là ủng hộ!
Bác Nhạc quân chắp tay sau lưng, thong thả bước, lắng nghe Chu Tân kể lại học thuyết Mặc gia nghe được mấy hôm nay.
Kể tới ‘hành động quan điểm thống nhất với thượng cấp, thủ lĩnh, tuân theo thiên chí, “thượng đồng”’, Bác Nhạc quân không nhịn được ngắt ngang:
“Hay, rất hay!! Mấy người họ quả có đại tài, thiên chí, minh quỷ, thượng
hiền, thượng đồng, đều đánh trúng các tệ nạn hiện nay, thuyết phục người ta không xây mộ thất, không còn ý tưởng sau khi chết được thăng thiên.
Tổ tiên năm đó cũng chính vì lập được công lớn, mới được phong thần. Có
tài lực này, sao không mưu cầu đại sự?”
Nhưng khi Chu Tân thuật
lại đến ‘kiêm yêu’ và ‘phi mệnh’, Bác Nhạc quân lại sầm mặt, thầm nghĩ:
“Họ vẫn là quá không thực tế. Lòng người rất phức tạp, tham dục vô cùng, nghĩ cho cá nhân là nặng nhất, kẻ thân ở thượng vị làm sao há có thể
kiêm yêu? Chuyện này dĩ nhiên phải dựa vào minh quỷ để ước thúc, nhưng
ngay cả quỷ thần cũng có tư tâm! Hơn nữa đã bao nhiêu năm nay không hề
có tiên thần hạ phàm...”“Bất quá vì lung lạc nhân tài, mời chào người,
ra vẻ kiêm yêu cũng không phải là không thể, giống như ta hiện giờ đang
đi chiêu hiền đãi sĩ.”
Y gật đầu, ý bảo Chu Tân tiếp tục.
“Khi yêu thương người khác, sẽ không vì tư lợi bản thân mà gây nên chiến
tranh, khiến sinh linh đồ thán...” Chu Tân vừa nói vừa nhìn lén Bác Nhạc quân.
Quả nhiên, Bác Nhạc quân sắc mặt khẽ biến, trầm giọng: “Vớ vẩn, tự đại, không thực tế! Nếu không công phạt nước khác, cướp lấy
người, lấy đất, lấy đồ, làm sao làm cho bản thân mạnh lên được? Mà nếu
bản thân không lớn mạnh, trong khi các nước khác đều lớn mạnh, chỉ dựa
vào một chữ ‘Thủ’ có thể thủ được không? Nông cạn ngu muội! Ngày mai
ngươi tới hỏi hắn, hắn có thể khiến tất cả các chư hầu đều kiêm yêu phi
công hay không?”
Đây là một lý tưởng không bao giờ thực hiện được!
“Vâng.” Chu Tân đã biết trước, gật đầu.
............
Hôm sau, phủ của Triệu Bách, Triệu Hằng dạy học.
Đợi đến lúc được hỏi đáp, Chu Tân lập tức đứng lên, lặp lại câu hỏi của Bác Nhạc quân, cuối cùng nói:
“Thỉnh Triệu tiên sinh giải đáp nghi nan cho tại hạ.”
Vấn đề này cũng khiến đám người Triệu Bách, Bạch Tùng trở nên ngưng trọng,
quả thật, chỉ dựa vào kiêm yêu phi công, trừ phi có thể cảm hóa tất cả
mọi người, nếu không chỉ có mình giữ tình, mà những người khác lại lấy
chinh phạt để nhanh chóng trở nên lớn mạnh, thì bản thân chính là rơi
vào nguy hiểm.
Triệu Hằng nhíu mày, đây cũng chính là điểm y không đồng tình với Học thuyết Mặc gia.
Thấy y trầm mặc, Chu Tân lại nói:
“Thỉnh Triệu tiên sinh giải đáp nghi nan cho tại hạ.”
Triệu Hằng đau khổ suy nghĩ, đang định truyền âm cho Mạnh Kỳ, thì bốn người vẫn luôn ngồi nghe sau bình phong đã có đáp án.
Mạnh Kỳ đứng lên, cất bước đi ra, cất cao giọng nói: “Phi công không phải là không chiến đấu, chỉ là không khơi dậy chiến tranh vô nghĩa, không lấy
lợi ích của bản thân để mà đồ thán thương sinh, chính là tru phạt!
“Hưng thiên hạ chi lợi, trừ thiên hạ chi hại chính là ‘Tru’ và ‘Phạt’, nên
năm đó Trụ vương vô đạo, Võ vương vì dân vùng lên, cũng là ‘phi công’.”
“Thế gian hiện nay, chư hầu phân tranh chính là lý do gây nên náo động, nếu
có hiền quân lấy việc thống nhất thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, tiêu
diệt các nước, thư đồng văn, xe đồng quỹ*, kết thúc loạn thế, trả thiên
hạ thái bình, chẳng phải ‘Nghĩa’ ư?”
Tiêu diệt các nước, thiên hạ nhất thống, chẳng phải “Nghĩa” ư? Đầu Chu Tân ong lên rung động, không
còn nghe được những lời nào khác, cả người tê liệt, không biết mình rời
khỏi Triệu phủ như thế nào.
Thiên hạ hiện thời, chưa hề có ai có chí muốn nhất thống thiên hạ!
Không, phải nói là, từ khi có quốc gia bắt đầu, việc phân phong chư hầu đều là “Thiên lý”!
Bác Nhạc quân cầm chung rượu đồng, nghe Chu Tân nói xong, mắt trợn to, hít
thở dồn dập, chung rượu trong tay rơi ‘keng’ xuống đất.
Tiêu diệt các nước, nhất thống thiên hạ, thư đồng văn, xe đồng quỹ?
Trong ngực y bỗng nhiệt huyết sôi trào, dù trước nay y vẫn cho là mình có chí hướng cao xa, thì quá lắm cũng chỉ tới mức mời chào môn khách, chờ cơ
hội, trở thành bá chủ thiên hạ, giống như ‘Lục bá’ ngày xưa, thay thế
Chu vương thất, trở thành Thiên Tử, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc
tiêu diệt các nước, làm người thống nhất thiên hạ.
Vì quá khứ chưa bao giờ có ai như vậy!
Thở một hơi dài, y chợt thấy hốt hoảng, nghiêm mặt: “Ngày mai thỉnh họ rời khỏi Bác Nhạc, không được ở lại!”
Mình chỉ là Bác Nhạc quân, không phải Hán quốc chi chủ, mà cho dù là Hán
quốc chi chủ, ngôn luận bậc này cũng là kẻ địch của thiên hạ!
Chu Tân giật mình, thấy chủ thượng thái độ kiên định, không dám hỏi thêm, vội vàng lui ra.
Bác Nhạc quân trầm tư rất lâu, sau đó đứng dậy, nói với không khí: “Những
người này vừa qua luôn hỏi han về chuyện Hoàn quốc, e là đã có tâm rời
đi, nên mới nói thẳng ra…”
“Đám người tài này, ta không tiện dùng, cũng không thể để cho người khác sử dụng!”
Giọng y nhuốm mùi sát ý: “Ta là Bác Nhạc quân chiêu hiền đãi sĩ, việc này
không tiện ra tay, ngươi tới Ngọc Hư sơn Tiểu Càn động một chuyến, thỉnh họ ra mặt!”
“Vâng, chủ thượng.” Trong gian phòng không người vang lên một giọng trầm trầm.
---o0o---
(*)thư đồng văn, xe đồng quỹ: chữ viết chỉ có một loại, bánh xe và xe một
trục, - ý chỉ sự thống nhất. Câu này trích trong sách Trung Dung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT