Ra khỏi ngõ nhỏ nhà Đao Ba, Lý Sung do dự đang muốn nói cái gì đó, lại
nghe Tiểu Tô bộ đầu cười: “Lý bộ khoái, không biết nơi nào có mỹ thực
chính hiệu Dương Hạ? Chúng ta đi uống hai ly, bàn bạc một chút.”
Lời ấy chính hợp ý của Lý Sung, y khẽ cười: “Tiểu Tô bộ đầu, ngươi hỏi đúng người a, trong nha môn không ai rành về mỹ thực Dương Hạ bằng ty chức,
canh ngư dương ‘Ngư dương tiên’ ở Lan Phố có thể nói là nhất tuyệt, chân dê nướng của tiệm đó, hương bay cả mười dặm.”
Hai người vừa nói
vừa rẽ vào Lan Phố, tìm tiệm “Ngư dương tiên”, đây là một cái tiệm nhỏ
bề ngoài rách nát, nhưng khách cực đông, bây giờ chẳng phải giờ ăn,
nhưng người ngồi đầy cả quán.
Nó nằm đối diện với tửu lâu “Túy Dương Hạ” tráng lệ, nhìn là biết xa hoa, nhưng khách lại thưa thớt.
“Tiểu Tô bộ đầu, đừng nhìn ‘Ngư dương tiên’ mà lầm, khách ở ‘Túy Dương Hạ’đều là kẻ có tiền vung tiền như rác, nhưng ai cũng lặng lẽ phái người hầu
qua bên này mua đồ ăn, đóng gói đem sang.” Lý Sung không hổ là thổ địa
vùng này, không cần nói lời nào, lập tức được sắp xếp ngay một bàn
trống, đồ ăn thức uống mang lên cực nhanh.
Mạnh Kỳ uống một muỗng canh ngư dương, vị ngon tràn từ đầu lưỡi vào tới dạ dày, tràn xuốn
bụng, cả lên đầu, tràn ra khắp linh hồn, ngon không thể nào tả nổi.
“Ngon quá! Không biết so với món ăn của tiểu tham ăn thì sao đây......” Mạnh
Kỳ bị mỹ thực làm suýt rơi nước mắt, vung đũa ngấu nghiến lên ăn.
Mấy chén rượu vào bụng, Lý Sung buông lời: “Tiểu Tô bộ đầu a, ngươi định làm gì tiếp theo?”
“Không biết Lý bộ khoái có ý kiến gì?” Mạnh Kỳ không đáp hỏi lại.
Lý Sung uống rượu vào, lá gan liền lớn ra mấy phần, khoát tay nói: “Tiểu
Tô bộ đầu ngươi kính lão là điều tốt, nhưng giữa chúng ta không cần phải câu nệ như thế, ngươi gọi ta một tiếng lão Lý là được.”
Mạnh Kỳ gật gật đầu. Bưng rượu lên, kính y một ly: “Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Một hơi hết ly rượu, Lý Sung thỏa mãn chép một cái, hạ giọng nói: “Lão Chung đầu không phải là nhân vật đơn giản.”
Y vỗ đùi đét một phát: “Sớm đã thấy chuyện này tà mà, sao ta không nghĩ tới lão Chung đầu cơ chứ!”
“Đó là ai?” Mạnh Kỳ hỏi.
Lý Sung khẽ đáp: “Lão Chung đầu lai lịch không rõ, hai ba mươi năm trước
đến Dương Hạ, ở gần khu nghĩa trang ngoài thành, lúc nào cũng ru rú
trong nhà, ngươi nghĩ xem, một nơi âm trầm như nghĩa trang như vậy, đêm
tới đáng sợ tới cỡ nào, có người còn nghe tiếng quỷ khóc, thế mà ông ta ở đó hơn hai mươi năm, từ nho sinh trung niên trở thành ông lão âm trầm
khô quắt, còn không tà sao?”
“Mấy năm trước, từng có giang dương
đại đạo đi ngang qua Dương Hạ, chui vào trong nhà lão Chung đầu, biết
làm sao không? Hắn bị điên! Điên hoàn toàn! bát khiếu cao thủ a, mà tiểu cả ra quần, khóc như chết cha chết mẹ, sau đó một lòng một dạ đi đầu
thú, không ai ngăn được.”
“Sau đó chết?” Mạnh Kỳ máy động, rất giống tinh thần sụp đổ.
“Đúng vậy, giam vào đại lao còn chưa kịp thẩm vấn, hắn đã tự sát!” Lý Sung
uống một hơi,“ Thái bộ đầu nội tạng hư thối, như là chết nửa năm. Mà bề
ngoài như thường, còn có thể hành động tự nhiên, lẽ ra ta phải nghĩ ngay tới lão Chung đầu mới phải!”
“Ông ta ở gần khu nghĩa trang, chẳng lẽ không biết võ công về thi đạo âm hồn?”
“Nói có lý.” Mạnh Kỳ cũng đoán như vậy.
Lý Sung thở dài, buông chén rượu, trịnh trọng nói: “Cho nên a, Tiểu Tô bộ
đầu, nếu chúng ta muốn điều tra lão Chung đầu, thì phải tính toán cho
kĩ.”
Tốt nhất là không đi một mình!
“Lão Lý, chúng ta đều
đã thấy rồi.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm nói,“Ngươi nghĩ,‘Đao Ba’ Diêm Hiểu là người mạnh mẽ tới cỡ nào, hoành khai cửu khiếu, uy bá Dương Hạ, vậy mà
hắn ta vẫn còn phải sợ lão Chung đầu. Nói không chừng lão Chung đầu đó
đã mở ra sinh tử huyền quan, đã có cầu nối thông trời đất, trong ngoài
giao hội, phàm tục chúng ta làm sao dám trêu vào?”
Lý Sung nhất thời lệ nóng doanh tròng: “Chính là ý này!”
Tiểu Tô bộ đầu quả nhiên là người thông minh a, tuyệt không ngạo mạn tự đại, cũng không lấy tính mạng mình và cấp dưới ra đùa bỡn!
“Nếu chúng ta một mình điều tra, đến mức này thì phải dừng lại, nhưng chúng ta là
ai? Đại nghĩa trong tay người công môn! Đương nhiên sẽ phải báo lại cho
tri sự, mời danh túc vào cao thủ trong thành tới hỗ trợ điều tra lão
Chung đầu, chúng ta cần gì phải tự đi?” Mạnh Kỳ không phải người ngu, có Lục Phiến môn đứng sau lưng, cần gì mình phải tự đi mạo hiểm.
Hồi ở Ấp thành, lúc ấy tri sự bộ đầu Hoàng Tri Thanh chính là triệu tập cường giả mấy gia tộc vây công Tà Thần.
Về phần có thể khiến lão Chung đầu phối hợp công đạo hay không, Mạnh Kỳ
không quan tâm, nếu tìm ra được, đương nhiên là tốt, còn nếu không được, mình cũng có thể lấy cớ manh mối bên này đã đứt, đi thẳng tới Mậu Lăng, gặp Giang Đông hào kiệt, xem phong thái của vô hình kiếm và tính tẫn
thương sinh.
Ta rất có trách nhiệm lắm đó nha!
Lý Sung sửng sốt, giơ ngón cái: “Chính xác! Chúng ta lập tức đi bẩm báo Trịnh tri sự!”
Trời sụp xuống có cột cao hơn để chống!
“Không vội, chúng ta cân nhắc chuyện Khâu gia một chút, ngươi nói vì sao Thái
bộ đầu lại chui ra từ trong thuyền của nhà đó, giữa lúc trong đêm bốn bề vắng lặng?” Mạnh Kỳ rất tỉnh táo.
Lý Sung cũng tỉnh táo không
kém: “Có khi nào Khâu gia và lão Chung đầu là một phe? Bọn họ đang mưu
đồ bí mật gì đó, liên quan tới thế giới ngầm của Mậu Lăng, bị Thái bộ
đầu phát hiện, lặng lẽ tiềm lên thuyền điều tra, bị phát hiện nên mới bị hại, lão Chung đầu thao túng Thái bộ đầu rời khỏi thuyền, vào trong bãi tha ma để khỏi ai hay biết, không ngờ bị thủy thủ nửa đêm tính đi trộm
đồ tông phải?”
Y làm bộ khoái nhiều năm, suy đoán cũng khá là có
hình có vẻ, đương nhiên, y cố ý nói nhầm mấy chỗ, chờ tiểu Tô bộ đầu sửa lại cho đúng, là một tuyệt chiêu để lấy lòng thủ trưởng.
Mạnh Kỳ lắc lắc đầu: “Bọn họ không phải một phe.”
“A?” Lý Sung không ngờ Tiểu Tô bộ đầu bình tĩnh như thế.
“Nếu bọn họ là một phe, muốn hủy thi diệt tích cần gì phải làm phiền toái
như thế, giữa đêm mà, buộc vào một tảng đá ném vào lòng sông là được
rồi, ai phát hiện ra được? Hơn nữa, lúc ấy đêm dài không người, dù có
thủy thủ tông phải, thuận tay diệt khẩu luôn là được, cần gì phải làm to chuyện ra, lôi tới Đao Ba?” Mạnh Kỳ nói.
Lý Sung thu hồi sự
khinh thị trong lòng, Tiểu Tô bộ đầu có thể trở thành hiệp lý bộ đầu,
trừ võ công không tệ, xem ra cũng có thiên phú tra án, không lừa được.
Mạnh Kỳ liếm cái thìa: “Nếu bọn họ không phải một nhóm, những điểm mâu thuẫn đều giải thích được.”
“Đêm đó, Thái bộ đầu thừa dịp trời tối, lẻn lên thuyền Khâu gia, điều tra
chuyện gì đó, chuyện này rất có thể là lão Chung đầu thao túng hắn tiến
đến, vì ‘Người chết’ không có tiếng tim đập, không có hô hấp, khó mà
phát hiện, cho nên không xảy ra chuyện hủy thi diệt tích.”
Lý
Sung rót chén rượu, nói tiếp: “Sau khi thủy thủ phát hiện Thái bộ đầu đã chết, chắc hẳn là kêu la gì đó, lúc ấy tuy đêm dài nhân tĩnh, bến tàu
không có cao thủ, nhưng trên thuyền Khâu gia chắc chắn có cường giả
trông coi, cho nên lão Chung đầu không dám tùy tiện ra tay diệt khẩu, mà thông qua Đao Ba làm việc.”
“Hiện tại cần xác định một điểm là,
Thái bộ đầu từ Giang Đông Mậu Lăng đuổi tới Dương Hạ, là vì tra thuyền
của Khâu gia hay là tra lão Chung đầu.” Mạnh Kỳ đăm chiêu.
Lý
Sung cũng khó hiểuf: “Nếu Thái bộ đầu đã bỏ mình từ hơn nửa tháng, thì
không có khả năng chỉ trong nửa tháng đã chạy được từ Mậu Lăng tới Dương Hạ.”
“Mà nếu hắn hoàn hảo không tổn hao gì, tự nguyện đuổi theo, không có khả năng không báo gì cho Mậu Lăng Lục Phiến môn, dù sao cũng
chẳng mất thêm bao nhiêu thời gian, sao lại để mình thần bí mất tích?”
Mạnh Kỳ gõ chén rượu bên cạnh,“Trừ phi lão Chung đầu giúp đỡ hắn, thậm
chí là lôi ra một thi thể, đường từ Mậu Lăng chạy về Dương Hạ, nhưng vấn đề đến đây, lão Chung đầu nếu chỉ là tìm người chết thao túng, để dễ
lẻn lên thuyền, thì cần gì phải vất vả vạn dặm dẫn Thái bộ đầu trở về?”
Lý Sung uống một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Không nghĩ ra.”
“Ta cũng không hiểu được, phải tới điều tra cái thuyền kia trước, xem nó là từ đâu trở về.” Mạnh Kỳ ăn hết sạch đồ ăn, mĩ mãn nói,“Lão Lý, chúng ta về nha môn bẩm báo Trịnh tri sự, sau đó đi bến tàu.”
“Nóng thật!” Lý Sung uống tới mũi hồng hồng.
Y bỗng nhìn ra cửa: “Thực là khéo, đó không phải Trịnh tri sự sao!”
Mạnh Kỳ nhìn theo, thấy Dương Hạ tri sự bộ đầu Trịnh Cự Sơn đang cùng một nhóm người đang đi vào “Túy Dương Hạ”đối diện.
Trong nhóm người này có hai nam tử chừng mười bảy mười tám, ăn mặc kiểu đạo
sĩ, đầu búi tóc, một người đội Thất Tinh quan, một chỉ quàng khăn trùm
đầu.
Cái người đeo khăn trùm đầu kia, Mạnh Kỳ nhìn hết sức quen mắt.
Người kia vóc dáng thấp, dung mạo thanh tú, đầu khẽ nâng, mắt nhướn lên, đầy
ngạo khí, vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con và ngây ngô, sau lưng tắc đeo hai
thanh kiếm một dài một ngắn.
Diêu, Diêu gia tiểu quỷ...... không
phải cái tên Diêu Tinh Lưu thầm mến sư tỷ Chân Võ đây sao? hơn một năm
trước, tên kia ít nhất đã lục khiếu, hiện tại là xuống núi du lịch?
Nhận ra Diêu tiểu quỷ, Mạnh Kỳ cũng đoán ra tiểu đạo sĩ còn lại là ai.
Người này dáng người trung đẳng, mặt tròn, ngũ quan rất tự nhiên bình thường, lúc nào cũng cười tủm tỉm, trông rất thoải mái dễ chịu, bên hông đeo
một thanh kiếm bọc trong bao da màu xanh, động tác nhìn rất bình thường, nhưng nhất cử nhất động đều ẩn chứa ý nhị sâu sắc, khiến Mạnh Kỳ chỉ có thể mơ hồ phán đoán cảnh giới của hắn hẳn cũng là lục khiếu hoặc thất
khiếu.
“Đám Trịnh tri sự hơn phân nửa đều chú ý vào tiểu đạo sĩ,
kẻ có thể thắng Diêu tiểu quỷ, trong hàng trẻ tuổi Chân Võ chẳng có mấy
người......”
“Tuy Diêu tiểu quỷ luôn đi trước, làm tiểu đạo sĩ
kia nhìn có vẻ được tôn trọng hơn, nhưng hắn là võ si, chẳng quan tâm lễ tiết......”
“Có lẽ là Dương Hòa?”
Dương Hòa, thiên tài
trăm năm mới có của Chân Võ phái, mở khiếu đã lĩnh ngộ Pháp Thân chiêu
thức, thường được trưởng bối trong phái lấy ra để so sánh với Tẩy Kiếm
các Giang Chỉ Vi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT