Nếu thực lực mạnh như đối thủ, chiến mà thắng là chuyện không khó, khó
là còn phải chiếu cố mặt mũi đối phương, mà lấy chiêu thức của mình giúp đối phương thôi phát ra tiềm lực, khiến người ta phát huy võ công của
mình tới mức nhuần nhuyễn, lại càng thêm khó.
Muốn làm được điểm
này, tầm nhìn, võ công, lòng dạ không thể thiếu một cái nào, càng phải
là đại gia về lý giải biến hóa chiêu thức, mỗi một đao đều phải tinh
chuẩn, quả thực khó hơn một đao thắng La Hựu Phong kia rất nhiều!
Một đao kia tuy có đao pháp tinh nghĩa, nhanh như bôn lôi, lại không tiếng
động bày ra cạm bẫy, lừa người tự vào, quả thực là tác phẩm đao pháp
thượng thừa, nhưng hai mươi tám đao trước nó lại càng khiến người ta
không thể không ca ngợi.
Giang hồ nhân sĩ từ từ ngẫm lại cuộc
chiến Mạnh Kỳ và Kim Tiến Hiền, càng cân nhắc càng cảm thấy tuyệt không
thể tả, tựa như một bữa thịnh yến của kiếm pháp và đao pháp.
Họ
không hề khinh thị Kim Tiến Hiền, tuy bị Lôi đao cuồng tăng lễ nhượng,
có vẻ thực lực chênh lệch rất xa, nhưng nội lực mạnh mẽ và cương khí dữ
dội của ông là điểm không thể nghi ngờ được, đương nhiên ông thực đã
tuổi già sức yếu, thua vì thể lực, nhưngđã đánh ra được hai mươi tám
kiếm đỉnh phong, dù không ai đoán được nếu lôi đao cuồng tăng ra tay
thật, không biết Kim Tiến Hiền có thể chống lại được mấy đao.
Thôi thì dù saođoán không ra, nên vẫn dùng kiệu hoa nâng người ta đi, tốt
xấu gì người talà Kim quán chủ, là danh gia của Nghiệp đô.
Về
phần lôi đao cuồng tăng, là đao cuồng Tô Mạnh hiện nay, thì hình tượng
của hắn trong mắt mọi người đã trở nên sâu không lường được.
Hắn vẫn còn chưa dùng tới chiêu thức chân ý ngoại cảnh!
Cao thủ Nhân bảng danh quả thực bất hư truyền, không phải hư danh!
Mạnh Kỳ chắp tay chào cảm ơn Vương Tái đã công chính khách quan giải thích
thay, sau đó cao giọng nói với nhã gian của Hoàng thị: “Tại hạ được nghe danh Nghiệp đô ‘Lạc Hoa công tử’ đã lâu, thật tâm bội phục, rất mong
ngày mai được chỉ giáo.”
“Lạc Hoa công tử” Hoàng Tử Sư, lĩnh ngộ
chân ý “Phi Hà Lạc Anh công” của Nghiệp đô Hoàng thị, có một chiêu
chưởng pháp ngoại cảnh, “Phi Hà Lạc Anh công”đã tiếp cận tiểu thành, là
một trong ba người trong Hoàn Châu tân tú có hy vọng đi lên Nhân bảng
nhất, Mạnh Kỳ khiêu chiến hắnkhông có vẻ “Lấy lớn hiếp nhỏ”, aikhát khao muốn thử, muốn được lên Nhân bảng, muốn được giao thủ với Nhân bảng
chân chính xem mình có chênh lệch với người ta nhiều không, mà thực ra
người ta đã nghĩ Lạc Hoa công tử đã có đủ thực lực Nhân bảng, chỉ là
chưa có cơ hội lên đó mà thôi......
Lão giả họ Hoàng sau khi nghe Vương Tái phân tích thì tái mặt vì nhục nhã, mình là ngoại chấp sự, tốn bao nhiêu năm mới trở thành cửu khiếu, nhãn lực đối với đao kiếm pháp
cao thâm lại bị thiếu hụt, bị Vương Tái ngay trước mặt công chứng gần
như ‘dạy cho’, khiến lão vô cùng mất mặt với đám vãn bối trong gia tộc.
Đến khi Mạnh Kỳ mở miệng khiêu chiến Hoàng Tử Sư, mặt lão biến thành xanh
lét, nếu theo đúng lời Vương Tái, thực lực của lôi đao cuồng tăng tuyệt
đối mạnh hơn cháu mình nhiều, không phải con đường tắt cho thằng bé đi
lên Nhân bảng!
Hoàng Tử Sưhơi biến sắc, phật một cái xòe quạt ra, khẽ cười: “Có thể được đấu với Đao cuồng một trận, dù mỗ không
thắngvui, ngày mai giờ này, tất đến phó ước.”
Bị thực lực Mạnh Kỳ làm cho khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng người đạt đến trình độ như Hoàng
Tử Sư, ai là không tin tưởng vào bản thân, người ta có A Nan Phá Giới
đao, mìnhcó “Hoa rơi nước chảy”, người ta có tu vi đao pháp đại hành
gia, mìnhcó “Phi Hà Lạc Anh công”, chỉ cần tên kia không dùng chiêu hút
thiên lôi, thì chưa hẳn mình đã không đấu được một trận.
Người luyện võ đạo, làm gì có chuyện chỉ vì chênh lệch thực lực không nhiều mà lại mất đi lòng tự tin?
Hắc hắc, qua hai trận vừa rồi, bây giờ người tađã chấp nhận danh hiệu hiện
thời của ta...... suy nghĩ trong lòng Mạnh Kỳ người thường không thể nào hiểu nổi, nếu Hoàng Tử Sư biết, e là sẽ giận đến hộc máu, mình hừng hực khí thế chấp nhận khiêu chiến, cố gắng khiến cho lời lẽ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thế mà hắn lại chỉ bắt lấy hai chữ ‘đao cuồng‘ để tự
sướng!
Mạnh Kỳ cười thầm, nhún chân bay về phòng mình, thân pháp
không khác gì lúc xuống ban đầu, nhưng bây giờ trong mắt đám võ lâm nhân sĩ lại đã hoàn toàn khác hẳn, lúc trước như Đại Bằng, khí thế uy mãnh,
hiện tại lại ám tàng Huyền Cơ, thân pháp xuất chúng.
Cố Tiểu Tang đứng bên cửa sổ, khoanh tay, mặt ửng đỏ, mắt đảo quanh: “Chủ nhân, vừa
rồi người thực sự rất có phong phạm cao thủ!”
Đốc đốc đốc, có người gõ cửa phòng.
“Ai?” Mạnh Kỳ đi về chỗ ngồi, trầm giọng hỏi.
Linh giác và cảm giác của hắn chỉ thấy được bên ngoài mơ hồ vặn vẹo.
“Nghiệp đô Thanh Thụ bộ đầu Khổng Dục, và Chu quận Vương thị Vương Sách, Vương
Tái, Hoán Hoa kiếm phái Đỗ Thiếu Bạch, Tề Chính Ngôn muốn bái phỏng Tô
thiếu hiệp.” ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hậu.
Đây là ý tốt...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, ý bảo Cố Tiểu Tang đi mở cửa.
Trước khi khiêu chiến, thực không tiện làm phiền, nhưng nay đã tỉ thí xong,
làm chủ nhà dù saophải đón tiếp ‘con rồng’ đi ngang qua này chứ.
Cố Tiểu Tang đi tới, rất giống một nha hoàn thực thụ, khẽ mở cửa phòng, cúi xuống hành lễ.
Khổng Dục là một nam tử trung niên trông như thư sinh, mặc cẩm bào đỏ sậm của Lục Phiến môn, bên hông cột một sợi dây màu xanh, treo một cái quan ấn
màu xanh nhạt.
Khí chất lão luyện trầm ổn nội liễm, bên cạnh là
Vương Sách, Vương Tái, Tề Chính Ngôn, Thiện Tú Mi, lão bộc ‘người quen’
của Vương gia, người duy nhất Mạnh Kỳ lạ mặt là Hoán Hoa kiếm phái ngoại chấp sự Đỗ Thiếu Bạch, tuổi chừng ba mươi, mặc áo bào dài màu đen, năm
chòm râu dài, tóc búi cài trâm, phong độ phiêu phiêu.
“Tô thiếu hiệp đến đây, thật là việc trọng đại của Nghiệp đô.”
Người tới không nhiều, ngoài người của Lục Phiến môn, chỉ có người của hai
đại cự đầu Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái, nhà nào thế lựcmạnh hơn hẳn Lục Phiến môn tại Hoàn Châu, nhưng môn phái và thế gia có ám
tranh, thế gia không hề muốn đi theo quét rác cho triều đình, vì chung
quy một phần của triều đình là đại diện cho lợi ích của thế gia, một tấm biển chữ vàng, cộng với thực lực của Lục Phiến môn không kém, nên địa
vịtrở nên không thể coi thường.
Mạnh Kỳ và mọi người chào nhau xong, mời họ ngồi, Cố Tiểu Tang chạy trước chạy sau, đưa trà rót nước.
Thiện Tú Mi và Cố Tiểu Tang giáp mặt, nhưng không hề nhận ra đây là Đại La
yêu nữ đã từng đuổi giết cô ta ngàn dặm, khiến Mạnh Kì nhìn mà thầm khâm phục, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu Tang đổi khí chất,
hoá trang ngay trước mặt mình, có lẽ chính hắnkhông nhìn ra!
Vương Sách là người của Vương thị, lần này đại diện cho Vương thị, bưng trà
lên, nhấp một ngụm: “Tô công tử đột ngột đến đây, không phải chỉ muốn
khiêu chiến anh kiệt danh túc, ma luyện đao pháp?”
So với xưng hô thiếu hiệp, hắn thích gọi Tô công tử hơn.
Cố Tiểu Tang tiếp đón xong, nhu thuận đứng sau lưng Mạnh Kỳ, mắt không
nâng, tay bất động, đương nhiên bị đám người Vương Tái bỏ qua.
Mạnh Kỳ lần này bản tôn xuất mã, không giả trang lạnh lùng lãnh khốc, mà rất tự nhiên mỉm cười: “Tại hạ bị khai trừ khỏi tự, trở thành giang hồ tán
nhân, thiếu người chỉ điểm, thiếu bí tịch và tài nguyên, toàn dựa vào tự thân sờ soạng, nên có nhiều bất tiện, biết cuối mùa xuân đầu mùa hạ các châu tiến hành võ cử, muốn có một phần công danh, giúp con đường lên
đại đạo lại bằng phẳng.”
“Anh kiệt Hoàn Châu xuất hiện lớp lớp,
Nghiệp đô lại còn nhiều hơn, tại hạ không thể không quan tâm thực chiến, nên mới khiêu chiến các vị cao thủ, chuẩn bị cho cơ hội cuối mùa xuân.”
“Thì ra như vậy.” Khổng Dục khẽ cười, những cao thủ Nhân bảng có lòng đi
theo triều đình, muốn đi theo con đường quang minh đại đạo, hắn vô cùng
hoan nghênh.
Bản thân Hoàng thất là một thế lực siêu cường, các
đại thế gia tuy có tranh đấu với Thần đô Triệu thị, nhưng đa phần đều là công cụ duy trì gìn giữ triều đình, là trụ cột để đối kháng với các môn phái, thế nên triều đình không thiếu tài nguyên, bí tịch, rất có sức
hấp dẫn với giang hồ tán nhân, đệ tử bị trục xuất của các môn phái, lại
thêm triều đình còn có thể ban cho ruộng đất tài nguyên khoáng sản, cho
một cái danh cao thủ chính thống, quyền lợi khi là chi chủ một quận của
Lục Phiến mônrất dồi dào, có quyền thao túng sinh tử những thế lực thế
gia nhỏ bối cảnh không mạnh, nhiều quyền lợi như vậy, ai lại chẳng muốn
sẵn sàng góp sức?
Nếu không phải thế gia và môn phái đều không
muốn Lục Phiến môn bành trướng thành quái vật, thì quy mô của Lục Phiến
môn tuyệt đối không chỉ như ngày hôm nay.
Nghe thấy Mạnh Kỳ có ý
chuẩn bị tham gia võ cử, Vương Sách khẽ gật đầu: “Tô công tử thiên phú
kinh người, ngày sau tất đem trở thành đao pháp đại gia, song đã sắp đột phá ngoại cảnh, sao lại đi theo con đường võ cử, làm trò đùa cho người
khác xem? Vương thị ta bất tài,có đầy đủ bí tịch và tài nguyên cung cấp
cho Tô công tử.”
Hắn quang minh chính đại cướp người ngay trước mặt Khổng Dục, đây chính là khí phách của đại thế gia.
Hoán Hoa kiếm phái Đỗ Thiếu Bạch không nói gì, nếu bảo không có tâm mời chà, đó đích thị là nói dối, nhưng lôi đao cuồng tăng là đệ tử bị trục xuất
của Thiếu Lâm, nếu môn phái chiêu làm khách khanh, cấp cho truyền thừa,
vậy chẳng phải tát vào mặt Thiếu Lâm? Quan hệ hai bên không tệ, không
cần thiết phải làm như thế.
Tề Chính Ngôn chỉ chăm chú uống trà,
nhờ Mạnh Kì đã kể cho chuyện truyền nhân Huyền Nữ, nếu không hắnbị Cố
Tiểu Tang qua mặt, tuy nhiên giờ đã đoán ra được nha hoàn đứng sau lưng
Mạnh Kỳ chính là Đại La yêu nữ thanh danh hiển hách.
Mạnh Kỳ thở dài: “Đa tạ Vương công tử coi trọng, nhưng Tô mỗ tâm ý đã quyết.”
Chuyện này không thể nào giải thích được, đành phải không giải thích.
Vương Sách khẽ gật đầu, không mời chào thêm, sau khi hàn huyên vài câu thì
cáo từ, ra cửa, mới nói với Vương Tái: “Tứ ca, ngươimuốn tham gia võ cử
cuối mùa xuân đúng không?”
“Ừ.” Vương Tái trả lời.
Đệ tử đại thế gia tham gia nho cử võ cử là để tăng vị thế, thế lực của gia tộc đối với triều đình.
“Nhưng có nắm chắc chiến thắng Tô Mạnh không?” Vương Sách hỏi.
Tuy danh ngạch võ cử Hoàn Châu chỉ có ba mươi, Vương Tái và Mạnh Kỳ cùng
chiến thắng không phải là chuyện khó, nhưng với thế lực của Vương gia,
muốn sắp xếp cho hai người quyết đấu là chuyện rất đơn giản.
Vương Tái nghĩ nghĩ: “Phải so qua mới biết được.”
“Tô Mạnh chắc chắn sẽ khiêu chiến ngươi, Tứ ca, có cần tĩnh tu một thời
gian, để thong dong nhận khiêu chiến không?” Vương Sách dò hỏi.
Vương Tái lắc lắc đầu, mỉm cười tự tin: “Ta muốn nhìn hắn thắng, mỗi lần hắn
thắng một người, chiến ý của ta sẽ mạnh lên thêm một phần, khó có được
đối thủ thực lực tương đương như thế!”
Đây là phương pháp tích lũy khí thế của hắn.
............
Đóng cửa phòng, Cố Tiểu Tang than thở: “Ngay cả loại chuyện này cũng đi theo Vương Sách tới đây, ả ta đúng là cẩn thận.”
Cô nhìn Mạnh Kỳ: “ Đánh thắng Hoàng Tử Sư rồi, chủ nhân khiêu chiến một đệ tử Vương thị đi, sau đó là Vương Tái, ta không tin Vương Sách làm đích
tử mà không biết gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT