Tiếng nổ vang dội như cái gì đó cào mạnh vào hư không, xé rách vách ngăn bình chướng.
Thần nhân da đạm kim, còn khổng lồ hơn cả Kim Ngao đảo gồng cơ bắp lên cuồn
cuộn, sức mạnh ào ạt trào ra, mạnh mẽ nhổ cả hòn đảo từng là đàn tràng
của Thiên Tôn ngày xưa lên.
Những tầng cấm pháp rực sáng, chồng
chất lên nhau như những cái mỏ neo cắm sâu xuống dưới, bám chặt vào trời đất, cố gắng chống đỡ lại lực kéo, nhưng chúng không giữ nổi, thi nhau
vỡ tan, những làn ánh sáng hóa thành “Mưa phùn”, lực phản phệ mạnh mẽ
nhưng chưa đủ làm thần nhân kia bị thương.
Viên Hồng dùng lông
mình hóa ra phân thân trấn giữ cấm pháp là phương pháp không sai, là một người diễn hóa thành trận, kết hợp với bố trí ở trên Kim Ngao đảo, tạo
nên lực phòng thủ kiên cố, nhưng phân thân chỉ là phân thân, không có ý
thức độc lập, tinh thần độc lập, tâm linh độc lập, gặp phải khí thế chỉ
thẳng bản tâm, “Duy ngã độc tôn” làm cho như rắn mất đầu, hốt hoảng rối
loạn, thi nhau trở về lại nguyên hình là những sợi lông trắng bay bay
khắp nơi.
Mất đi sự khống chế của phân thân Viên Hồng, cấm pháp
của Kim Ngao đảo không còn giấu được những lỗ hổng và thiếu sót của nó,
bị hóa thân “Tô Mạnh Thiên Tôn” bắt được cơ hội, Tru Tiên tứ khí đánh
xuống, một kiếm thành trận, dù chưa thật sự phá được cấm pháp nhưng cũng đã làm cho nó đứt đoạn, không còn nối kết được với nhau để tụ hợp sức
mạnh chống lại lực kéo của Mạnh Kỳ.
Ầm!
Trên không trung Kim Ngao đảo, ngọn núi hồng hoang được diễn hóa ra chấn động kịch liệt, mặt đất nứt vỡ, Kim Ô rơi xuống, cảnh tượng như tận thế. Cấm pháp càng
ngày càng mỏng manh, đã sắp hoàn toàn bị xé rách, bị “Thanh Nguyên Đạo
Quân” xách đi.
Viên Hồng bộc phát ra tất cả sức mạnh, như muốn
điên cuồng, muốn đánh lùi Tô Mạnh bản tôn, trở về trấn giữ Kim Ngao đảo, nhưng Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ đã tiếp cận tới hỗn độn, khả năng phòng ngự mạnh mẽ không tưởng, Viên Hồng dù công kích mạnh tới cỡ nào, bảy mươi hai biến đủ loại thần thông đều
thi triển thì mọi công kích chạm tới nó đều bị nhẹ nhàng tan biến, chỉ
nhìn thấy những gợn sóng không ngừng gợn lên mà thôi, khiến Viên Hồng
càng đánh càng kinh hãi, cảm thấy Vô Cực ấn không hổ cái danh công phòng một thể cực hạn!
Viên Hồng càng thêm sởn tóc gáy khi đã có mấy
lần nó liều lĩnh, kết hợp cả thiên phú, công pháp và nhục thân gần như
bất diệt, liên tục công kích vào một điểm, muốn dùng cách này để công
phá màn nước, khi nghĩ mình đã sắp thành công thì lại xuất hiện một ‘nó’ nữa đứng đó, khiến mọi công kích của nó như đang tự công kích vào chính bản thân mình, vết thương không ngừng xuất hiện, quỷ dị vô cùng, khiến
Viên Hồng không thể không dừng lại.
Thấy Viên Hồng không thể
quay về cứu viện Kim Ngao đảo, Lục Áp đã lặng lẽ hàng xuống một tia sức
mạnh, muốn cách không dời Kim Ngao đảo vào trong hỗn độn. Nhưng việc này sẽ phải trả giá rất lớn, hơn nữa không thể hoàn thành chỉ trong thời
gian ngắn, nên lão suy nghĩ cực nhanh, rồi đưa ra quyết định:
Buông tay bỏ Kim Ngao đảo, mình không chiếm được, Tô Mạnh cũng đừng mong lấy
được, thậm chí mình sẽ dùng thứ này để mai táng hắn vĩnh viễn!
Một làn quang mang vàng rực thoáng hiện, chính là Bích Du cung giả trong
Kim Ngao đảo bay lên, xẹt qua không trung hồng hoang đang không ngừng
tan vỡ, bay vào trong chỗ sâu của mảnh vỡ.
Lục Áp đưa sức mạnh
xuống để nhổ “Thanh Bình kiếm”, phóng thích đống huyết nhục của “Đông
Hoàng Thái Nhất”, diệt hết những cấm chế áp chế nó!
Lão muốn Tô
Mạnh đối mặt với Thái Cổ hoàng giả đang nổi giận. Đây là Thái Cổ hoàng
giả hàng thật giá thật, tuy chút tàn lưu kia không có khả năng khôi phục tới tiêu chuẩn đỉnh phong, thì cũng tuyệt đối là gần tới Bỉ Ngạn, đủ
làm cho Tô Mạnh nháy mắt tan thành mây khói.
Thái là chí đại chí cao, tối cổ tối tiên; Nhất là trộn lẫn chưa phân chi nhất, sinh nhất
cùng với đạo, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, một trong tam sinh vạn vật;
nên Thái Nhất chính là tên khác của “Đạo”, Đông Hoàng dùng cái tên này
làm tên mình cho thấy y vô cùng kiêu ngạo về bản thân, tuyệt không bao
giờ cho phép một tên đạo chích nhãi nhép như Tô Mạnh đánh chủ ý vào y!
Quang mang vàng xuyên qua mảnh vỡ hồng hoang, đi tới chỗ sâu nhất, nhìn thấy
thanh kiếm cổ xưa đang cắm vào hư vô tối tăm kia, nhìn thấy mũi kiếm
trấn áp khối huyết nhục đen ngòm đang điên cuồng mấp máy, mang tới cảm
giác bạo ngược kia.
Quang mang lóe lên, muốn hạ xuống chuôi
kiếm, nhiều năm nhìn trộm nơi này như vậy, không ngừng nghiên cứu cấm
pháp, nay đã có thể nhổ Thanh Bình lên.
Nhưng đột nhiên, lưu ly
hiện ra, Phật Đà hàng lâm, “Chân Định Như Lai” sau khi độ hóa mớ phân
thân lông trắng của Viên Hồng, đã luôn chờ sẵn ở đây chứ không tham gia
cùng “Tô Mạnh Thiên Tôn” và “Thanh Nguyên Đạo Quân” diệt cấm pháp Kim
Ngao đảo, chính là đề phòng hành vi cá chết lưới rách này của Lục Áp và
Viên Hồng!
Hơn nữa, Mạnh Kỳ “Chư quả chi nhân” vẫn luôn kết nối
với Cửu Hoa sơn, nếu Lục Áp thật dám cho bản tôn hàng lâm, hắn sẽ báo
ngay cho các sư huynh sư tỷ, gọi họ tới vây công.
Phật Đà Kim Thân to lớn, mặt mang từ bi, sau đầu có viên quang, tay phải vươn ra, lòng bàn tay ngửa lên, mở rộng.
Phật quang vô cùng vô tận tỏa ra, như mưa phùn đầy trời, tinh lọc tất cả chung quanh, hóa vạn vật thành lãnh thổ Phật quốc.
Tia sức mạnh Lục Áp hàng lâm xuống bị tác động, dưới cơn mưa lưu ly gột
rửa, ánh sáng vàng không còn, tâm sát phạt không còn, lập địa thành
Phật, Niết Bàn tọa hóa.
Ầm!
Kim Ngao đảo hoàn toàn dao
động, bị Bát Cửu hóa thân của Mạnh Kỳ xé rách hết cấm pháp, rút ra khỏi
nơi ẩn thân, quang mang hoàn toàn ảm đạm.
Viên Hồng thấy vậy
không thể không tận lực, nhờ nhục thân gần như bất diệt, liều mạng lĩnh
thương nặng, ngạnh kháng Vô Cực chi ấn của Mạnh Kỳ, độn vào trong sương
mù, nhảy vào kẽ hở thời gian loạn lưu, bỏ chạy.
Địa hình hoàn
cảnh hiểm ác, trọng điểm lại là Kim Ngao đảo, Mạnh Kỳ không đuổi kịp,
quyết định để cho nó chạy, mắt dời qua hòn đảo trong quang mang, nhìn
thanh kiếm và khối huyết nhục bên dưới nó.
Kế tiếp là dùng Tụ Lý Càn Khôn thu hồi Kim Ngao đảo, đem nó chuyển tới ngoài giới vực của Phù Tang cổ thụ để nếu có chuyện gì xảy ra, Thanh Đế sẽ không thể thấy chết mà không cứu!
Đúng lúc này, thanh quang lóe lên, kiếm khí đằng
không, Mạnh Kỳ nhìn thấy Thanh Bình kiếm chủ động bay lên, bay vào trong thời gian loạn lưu, không để cho ai nhổ lên hay thao túng!
Thế nên, cái khối huyết nhục kia, cũng không còn bị trấn áp và phong ấn nữa!
Khí tức bạo ngược hung lệ khủng bố lập tức dâng trào khắp không gian, tràn ngập cả Kim Ngao đảo.
Đây là ý chí của Linh Bảo Thiên Tôn?
Hay là thiên ý?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT