Ngọn núi to tướng đã sụp đổ rất nhiều, chỉ còn lại chủ thể, lối vào
thiên lao đã gần như bị bít kín, chỉ còn lại một cái khe rộng chừng nửa
thước.
Cửu Thiên Huyền Nữ chưa từng nhìn thấy “Thái Cổ tà vật”
huyết đào yêu dị, đương nhiên không đoán được Mạnh Kỳ đang nghĩ cái gì,
nhưng mơ hồ đã biết là sau khi cô chìm vào ngủ say, có người đã vòng qua phong ấn, lẻn vào ba tầng trên Tiên Giới, để thi thể Thọ Tinh ở Bàn Đào viên, mục đích là gì thì không biết.
Cô nhìn cái khe vào thiên lao, nói:
“Cấm trận bên ngoài đã hoàn toàn hư hại.”
Trong đó nếu có Cửu Thiên cựu thần, đại địa cố quỷ may mắn thoát khốn, thì hẳn cũng đã thoải mái rời khỏi nơi này.
Mạnh Kỳ gật đầu, xuyên qua khe hở, đi vào trong thiên lao. Trên đầu là một
khoảng không gian cao ngất, mênh mông, lặng lẽ rộng vô biên, như tự
thành một giới.
Ở nơi này ngọc trụ nhiều không đếm xuể, cây nào
cũng cao cả trăm trượng, Mạnh Kỳ đứng ở trong đó, như một người thường
đi tới thế giới của người khổng lồ, hẳn là thân thể của các cựu thần cố
quỷ rất là to lớn.
Cửu Thiên Huyền Nữ đi theo vào trong, tỏa
thần thức ra kiểm tra, tai bỗng nghe thấy tiếng Mạnh Kỳ truyền âm:
“Thiên Đế chứng đạo, đăng lâm Bỉ Ngạn lúc nào?”
“Sau khi càn
quét xong Cửu Thiên cựu thần và một phần đại địa cố quỷ, được Kim Hoàng
Hắc Đế hỗ trợ, thành lập Thiên Đình, mở ra Cửu Trọng Thiên tầng trên
cùng không bao lâu.” Lưu La đã tự mình trải qua đoạn lịch sử kia, ấn
tượng cực kỳ khắc sâu.
Mạnh Kỳ chợt nghĩ tới một việc: “Thuở ban sơ, giới này là không thể tiến vào?”
“Đúng, chỉ có một mình Thiên Đế mới có thể mở ra giới này, những Bỉ Ngạn đại
nhân vật khác có làm được hay không thì ta không biết.” Lưu La cố nhớ
lại.
“Xem ra Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng quả thật có không ít bí mật a, chắc hẳn có liên quan tới việc Thiên Đế đăng lâm Bỉ
Ngạn......” Mạnh Kỳ không nhịn được cảm khái.
Lưu La khẽ gật đầu đồng ý. Hai người bước tới, càng đi càng có vẻ hướng nghiêng xuống
dưới, càng lúc xung quanh càng thêm tối tăm, ánh sáng của những cột trụ
ngọc chiếu xuống đến đây chỉ còn rất yếu.
Lưu La đang định nói chuyện, thì chợt có cảm giác, biến sắc, nhìn sang vùng hư không tối tăm thâm trầm ở bên trái.
Cô quét mắt nhìn xung quanh khu vực, cảm thấy trong bóng tối hình như có cái gì đó đang dịch chuyển, ngưng trọng nói:
“Ta luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chúng ta, ở xung quanh chỗ nào cũng
có, vừa giống thật lại vừa như chỉ là ảo giác, ta không tìm thấy một dấu vết nào, cũng không có khí cơ kích dẫn......”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đi tới, mỉm cười nhìn theo hướng ánh mắt Lưu La:
“Mỗ cũng có cảm giác đó.”
Hắn cảm nhận thấy nhưng không hề chú ý, tuyệt không hề quan tâm lo lắng,
ngoài việc ngoài da hiện lên đạm kim, thì nhàn nhã đến mức như đang đi
dạo ở trong vườn nhà mình, thuận miệng hỏi: “Ngày xưa Lôi Thần ở Thiên
Đình là người như thế nào? Có chỗ nào đặc biệt không?”
Lưu La là kẻ đại thần thông chủ trì chinh phạt của Thiên Đình, đương nhiên không
sợ đám lén lút nhìn trộm, bình thản như đang nói chuyện phiếm:
“Lúc ấy Lôi Thần nổi danh trung thành cương mãnh, không hề có hứng thú với
quyền thế. Ngoài yêu thích chiến đấu, những lúc nhàn nhã cũng đều dành
cho việc suy nghĩ tới con đường tu đạo của bản thân, muốn lôi pháp lại
có đột phá, thoát khỏi hạn chế của Tiên Thiên thần khu. Nói thực ra, lúc biết hắn phản bội Thiên Đế, Phật môn chi thân hắn chém ra cũng phản bội Linh sơn, đọa lạc thành Ma Phật, ta thật sự là không thể nào tin được.”
“Một sinh linh có thể ngụy trang nhất thời, nhưng không có khả
năng ngụy trang cả đời cho đến khi thay đổi. Lôi Thần từ khi sinh ra từ
trong Viễn Cổ lôi hải, luôn nghĩa khí trung thành, cho tới trước cuộc
chiến Thiên Đình rơi xuống cũng chưa bao giờ thay đổi, tất cả chúng ta
đều không hề có ai có suy nghĩ gì không tốt.”
Không phải! Từ
trước khi trận chiến Thiên Đình rơi xuống, trước khi Ma Chủ đánh lên
Tiên Giới, Lôi Thần đã có dị tâm rồi! Mạnh Kỳ nghe mà ngẩn người, ấn
tượng của Cửu Thiên Huyền Nữ đối với Lôi Thần quá tốt, hèn gì tới ngày
hôm nay cũng không sao ngờ được Lôi Thần từ sớm đã bắt đầu phản bội.
Đủ thấy Ma Phật tiền thân ngụy trang quá là xuất sắc!
Đó là bản lĩnh trời sinh hả?
Mạnh Kỳ không nói cho cô biết, nhìn quanh một vòng, nghĩ nghĩ nói: “Huyền Nữ nương nương, ngươi cảm thấy chuyện Lôi Thần phản bội Thiên Đế có liên
quan gì tới Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng hay không? Bởi vì thần linh
có thể thoải mái ra vào nơi này ngoài cận vệ được Thiên Đế cho phép thì
chỉ có y với Thiên Đế mà thôi.”
“Có khả năng.” Lưu La khẽ gật,
“Có lẽ trong giới này có giấu bí mật giúp đăng lâm Bỉ Ngạn, có khi còn
có liên quan tới Đạo Quả, nên mới khiến Lôi Thần khởi dị tâm, mới khiến
nhiều Bỉ Ngạn đại nhân vật liên thủ đánh vào Thiên Đình......”
Đây chính là suy nghĩ và phỏng đoán bao năm nay của cô.
Mạnh Kỳ đang định hỏi tiếp, thì có ánh sáng lóe lên. Trước mắt xuất hiện
thêm một con đường thông xuống lòng đất, những tầng bậc thang to lớn,
cao mười trượng, rộng trăm hai mươi trượng, như cự nhân xây dựng cho
mình đi, vẫn còn được bảo tồn khá là hoàn hảo, gần như không bị hư hại
chút nào.
Đi trên đó, Mạnh Kỳ và Cửu Thiên Huyền Nữ giống như
hai con bọ chó, theo từng bậc thềm đi xuống, càng xuống sâu, càng thêm
tối tăm, thâm trầm.
Đi không biết bao lâu, đằng trước có những
gợn sóng nhộn nhạo, ám ánh vàng, chiếu sáng cả một khu vực, bậc thang
đến đây là hết.
Mạnh Kỳ và Lưu La nhìn thấy một con quái vật to
tướng nằm cuộn ngay chính giữa, mỗi cái vảy của nó đều như một vì sao,
tỏa ánh sáng mờ ảo, ẩn chứa vũ trụ, nhưng cũng tịch mịch thê lương, tàn
tạ, như đã tới hồi kết thúc mạng sống.
Đó là một con chân long
rất cổ xưa và tiêu điều, chiều dài thoáng nhìn tưởng chỉ mấy chục dặm,
nhưng Mạnh Kỳ lại phải dùng tới đơn vị năm ánh sáng để tính ra chiều dài của nó. Đôi mắt nó nhắm nghiền, sinh cơ đã đứt, chỉ còn lại lờ mờ khí
tức của tử vong, đủ thấy khi còn sống nó vô cùng mạnh mẽ.
“Lục
Thiên Tổ Long, chân long đầu tiên sinh ra trong kỷ nguyên này, là long
mạch ở Tiên Giới tầng thứ sáu sinh ra ý chí bản thân mà hóa thành, muốn
tranh Thiên Đế vị mà không thành, định tạo nên hồng thủy diệt thế, bị
Thiên Đế, Lôi Thần và chúng ta liên thủ bắt giữ, không ngờ vẫn còn ở
đây.” Lưu La cảm khái, “Trận chiến ấy, đánh cho Chân Long gần chết, từ
đó Long tộc suy yếu, không còn khả năng tham dự vào đại sự của trời
đất.”
Mạnh Kỳ đi tới trước mặt Lục Thiên Tổ Long, ngẩng đầu nhìn cái đầu cao to như ngọn núi của nó, nghĩ tới con đường hoành tráng mà
gian nan đăng lâm ngôi vị cửu thiên chí tôn năm xưa của Thiên Đế.
Ông ấy đã đánh bại không biết bao nhiêu là chân linh cường đại do trời đất
sinh ra, đánh lùi không biết bao nhiêu kẻ mạnh mẽ mang ý đồ cướp lấy
ngôi vị chí tôn, đến mức được Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn đồng ý hỗ trợ, chắc chắn không phải chỉ nhờ vào may mắn, mà đều là do
bản thân ông từng bước một tạo ra!
Không hổ là chân đạp quang âm, hoành áp một đời Thiên Đế!
Mặt vảy Lục Thiên Tổ Long loang lổ, đầy dấu tích tuế nguyệt trần ai, hai
mắt nhắm nghiền, không còn sinh cơ, ngày xưa mạnh mẽ, khủng bố tới cỡ
nào, thế mà qua thời gian vạn cổ tuế nguyệt ăn mòn, cũng không thoát
được kết quả thọ tẫn mà tọa hóa.
Lưu La đang cảm thán, chợt nghĩ tới một ý.
Tô Mạnh không hề có chút trở ngại nào tới gần như thế, cho thấy các tầng
cấm pháp xung quanh Lục Thiên Tổ Long cũng đã không còn, nếu là vậy, sao nó không trốn ra khỏi nơi này, mà lại bó tay nằm đây chờ chết?
Cô vừa nghĩ thế, lập tức cảm giác được một luồng khí tức âm lãnh mạnh mẽ
tỏa ra từ thân hình của Lục Thiên Tổ Long quét ngang khắp nơi, đôi mắt
đang nhắm mở to, con ngươi trong suốt, bên trong có hai đóa lửa âm lục
lạnh lẽo!
Nó không chết?
Nhục thân của nó sinh ra linh trí mới?
Cái miệng to tướng của Lục Thiên Tổ Long mở ra, sắp gầm lên thì một cự
chưởng đạm kim to tướng đột ngột hiện ra, từ trên đánh xuống đầu con
rồng, ấn cho thổ tức bị đánh trở vào trong!
Rắc rắc!
Long khu kêu lên giòn giã, dùng hết toàn lực cũng không thoát ra được, bị bàn tay kia đè chặt xuống.
Đằng trước Lục Thiên Tổ Long như có một cự nhân ám kim đứng sừng sững, mà sự thật trước mắt cũng không sai, đứng trước Lục Thiên Tổ Long hiện giờ
chính là Mạnh Kỳ Pháp Thiên Tượng Địa biến thành!
Ba!
Thân hình Lục Thiên Tổ Long vỡ tan, như bị phong hoá đã lâu, một thân ảnh
nhàn nhạt từ trong chạy ra, bắn vào trong bóng tối, chỉ mơ hồ nhìn ra
được nó không có đầu!
“Bất hủ thần khu không ngờ lại bị hủ hóa.” Lưu La hơi biến sắc.
Mạnh Kỳ thu hồi biến hóa, khẽ cười: “Nơi này quả là thú vị, chúng ta đi tiếp đi.”
Lưu La trầm ngâm một lúc, nói: “Ngươi không sợ à? Không sợ đám cựu thần cố
quỷ bị giam giữ dưới đó đều sinh ra dị biến như vậy à?”
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng cất bước, mỉm cười:
“Sợ chúng nó? Qua bao năm vạn cổ tuế nguyệt cọ rửa, dù có sinh ra dị biến, cũng sẽ diệt vong hoặc suy sụp mà thôi!”
“Nếu trước đây chỉ còn là Truyền Thuyết, có lẽ ta sẽ sợ, nhưng bậy giờ ta đã trở thành kẻ đại thần thông, nếu lại còn sợ hãi đám cựu thần cố quỷ bị
suy sụp đã lâu này, tu luyện còn có tác dụng gì!?”
Hắn quay qua nhìn Lưu La:
“Thời đại của bọn nó đã qua rồi!”
Thời đại của bọn họ đã qua... vậy còn chúng ta thì sao.... Lưu La đột nhiên suy nghĩ xuất thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT