Hư ảnh chư thần Thiên Đình, Cửu U tà ma chúng tướng tràn ngập trời cao,
triều bái Hàn Quảng, sau đó dần dần mờ đi, hóa thành những vì sao, thành một biển sao, chiếu sáng vạn giới.
Hàn Quảng thân thành Truyền Thuyết, chứng ra loại dị tượng thứ ba!
Tượng này vừa thành, trong trụ sở của tổ chức “Thần Thoại”, những làn ánh
sáng trắng từ trong các điện các lao ra, có người chất chứa nhật nguyệt, có người cuồng phong lượn lờ, có người nước mưa điểm tích, có người
nhìn xuống sơn xuyên, cùng tụ vào Tinh Hải dị tượng, tự sinh ra mối liên hệ vi diệu với bản thể của Tiên Giới Cửu U như là một thể.
Trong tinh hải mênh mông, từng vì sao rơi xuống, như những hạt mưa xẹt qua
không trung, hàng xuống Cửu U, chen nhau vây quanh Hàn Quảng, khiến y
chẳng khác gì thần linh tối cao!
Trong mắt Hàn Quảng hiện ra hư
ảnh cổ ấn, Tiên Giới Cửu U hiện ra, những vì sao như thật như ảo kia lập tức chui vào những khiếu huyệt tương ứng, bắn ra bạch quang vô tận.
Đây đều là những phần nhỏ quyền lực Tiên Giới mà trước nay y cướp được!
Trong nhân có thần, mỗi một khiếu huyệt và ngũ tạng lục phủ đều có “Thần
linh”, nội ứng bản ngã, ngoại tiếp trời đất, chúng thần quy vị, chư ma
thành hình, nhất niệm Thiên Đình, nhất niệm Cửu U.
Thân này chính là trời đất, thân này chúa tể vạn phương!
Đúng lúc này, chợt có một tiếng minh khiếu cao vút vang lên, một con bạch
hạc thần tuấn ngoạm hộp ngọc từ trong hư vô bay ra, vòng quanh Phong
Thiên đài một vòng, há mỏ cho cái hộp nghiêng đi, rơi ra vô số những đạo phù lục tỏa ánh sáng màu khác nhau.
“Thái Thượng tứ Nhân Hoàng Cửu Thiên hai mươi bốn phẩm thần lục!”
Thần lục bay xuống, cái nào cái nấy đều chói mắt, là khi Thiên Đình rơi
xuống, Đạo Đức Thiên Tôn sưu tập một phần Tiên Giới quyền lực luyện chế
mà thành.
Cao Lãm khom mình hành lễ, để cho hai mươi bốn phẩm
thần lục vòng quanh thân mình như một bức mành, chỉ tay một cái, hút
Nhân Hoàng kiếm vào tay, dùng hai mươi bốn phẩm thần lục bao quanh điểm
trung ương của Phong Thiên đài, nơi có Phong Thần bảng!
Trời đất
nhất thời lại sinh chấn động, hư không xuất hiện gợn sóng, từ hỗn loạn
ban đầu dần dần có thành quy luật. Lấy Phong Thiên đài làm trung ương,
lấy Phong Thần bảng làm hạch tâm, từ trong khiếu huyệt của Hàn Quảng lại có một phần Lưu Tinh bay ra, bay tới Phong Thiên đài.
Thấy vậy,
Cửu U Thanh Mộc và ánh sáng giam cầm Thiên Đạo quái vật biến mất, một
luồng ánh sáng bắn vào tầng thứ ba tiên giới, xuyên qua đại điện đá xám, tiến vào tầng trên cùng.
............
Trong khi mọi chú ý và tranh giành đều tập trung ở nơi Phong Thiên đài và Phong Thần bảng,
thì ở ngoài Đại Tuyết sơn, Vương Tư Viễn đứng nhìn lên đỉnh núi phủ đầy
tuyết trắng, thế giới của băng phong.
Bên cạnh y có một cái đàn
cổ và một thanh kiếm bay lơ lửng, gương mặt trắng xanh bệnh tật khi
trắng bệch, lúc đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ đau xót và điên cuồng.
Y đang nhìn chằm chằm vào chín tòa lăng tiên tôn.
............
Dị tượng trên trời biến mất, Phong Thiên đài và Phong Thần bảng đã hoàn
toàn hòa nhập vào nhau, so với trước đây càng tăng thêm phần nguy nga
thần bí, trang nghiêm trang trọng. Những pho tượng thần linh trở nên vô
cùng sống động, như lúc nào cũng có thể rời khỏi vách đá bay ra, cái
trắng mờ, cái vàng rực, cái xanh đậm, cái tím lấp lánh, có cái tỏa cả
hai màu, như đỏ trắng, vàng đỏ, vàng xanh, xanh tím vân vân. Ở chính
giữa là Cao Lãm có khí tím bao quanh, hỗn loạn những tia màu trắng thuần khiết.
Đôi mắt uy nghiêm của y nhìn quanh một vòng, Nhân Hoàng kiếm xỉa ra, hút lên một tấm phù lục Cửu Thiên tinh tú, trang trọng đọc:
“Nhân đạo thành trời, sắc phong thần quỷ, nay trẫm Cao Lãm, lấy địa vị thiên
tử thống ngự Đại Chu và vạn phương, chiêu cáo chư thiên và đại địa: Nhân Hoàng di tộc Thiếu Huyền, công cao đức hậu, ân trạch Nhân tộc, thể tuất sinh linh, nên là chúng tinh chi chủ, tử khí tôn sư, cho nên sắc
phong!”
Câu văn quen thuộc vọng lên, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn
thay đổi. Tử Vi Tinh Chủ chi tướng và thần danh đối ứng trên Phong Thiên đài rực lên ánh sáng mạnh mẽ, bắn thẳng lên trời, bầu trời đổi sắc,
biển sao hiện ra, vì sao Tử Vi nối liền ngoại giới với Phong Thiên đài,
bắn xuống một luồng khí tím hồng mông thẳng vào nê hoàn cung của Thiếu
Huyền.
Khí tím rực rỡ, quần tinh đung đưa, như đang quỳ bái.
Thiếu Huyền cảm ứng được sức mạnh khủng bố từ vì sao mạnh mẽ kia, cảm
nhận được khổ hải cọ rửa, cảnh giới và thực lực nhanh chóng tăng lên.
Đến khi khí tím biến mất, áo quần của Thiếu Huyền đã thay đổi, thành áo
quan màu tím, đeo ấn tín và dây đeo triện, cổ xưa thần thánh, cung kính
hành lễ với Cao Lãm: “Thần Thiếu Huyền khấu tạ Nhân Hoàng chi ân, tất
thống ngự chúng tinh, phát huy nhân đạo.”
Cao Lãm khẽ gật đầu, lại hút lên tấm phù lục Cửu Thiên Ứng Nguyên Phổ Hóa Thiên Tôn, Nhân Hoàng kiếm chỉ vào Hi Nga:
“Nhân đạo thành trời, sắc phong thần quỷ, nay trẫm Cao Lãm, lấy địa vị thiên
tử thống ngự Đại Chu và vạn phương, chiêu cáo chư thiên và đại địa: Nhân hoàng di tộc Hi Nga, nhân tâm từ ý, phù hộ Nhân tộc, vượt mọi chông
gai, chiếu sáng vạn giới, nên là Lôi Bộ Thiên Tôn, chấp chưởng trừng
phạt!”
Hi Nga rất ngạc nhiên và cảm động. Vì đã bị Hàn Quảng
chiếm trước một phần quyền lực, nhân đạo thống thiên trở nên có tì vết,
khó khăn hơn, cho dù được Thái Thượng lão quân ban cho hai mươi bốn phẩm thần lục, thì nhiều lắm chỉ có thể sắc phong hai thần linh tầng thứ ba
mà thôi, cũng chính là cấp của Tử Vi Tinh Chủ, Đấu Mẫu Nguyên Quân, Cửu
Thiên Huyền Nữ, Lôi Bộ Thiên Tôn.
Chỉ được sắc phong có hai
người, mà Thiếu Huyền đã được một, nên Hi Nga nghĩ rằng Cao Lãm sẽ giữ
suất còn lại cho mình, để có được uy lực tương đương Tạo Hóa, không ngờ y lại phong nó cho cô!
Đối với một người mãi kẹt ở cửa ải tạo hóa nhiều năm mà không tiến được như cô, đây quả thực là một đại ân!
Pho tượng và thần danh Lôi bộ Thiên Tôn đối ứng trên Phong Thiên đài sáng
lên, trời cao mây khói hội tụ, liên tiếp đánh xuống những đạo lôi đình,
màu gì cũng có, vòng quanh Hi Nga, ngưng tụ thành một hư ảnh trường mâu
cổ xưa, chui vào người Hi Nga.
Điện quang lóe lên rồi biến mất,
Hi Nga thấy mình mặc huyền bào, đầu đội cao quan, uy nghiêm tự sinh, tự
có mấy phần tư thái thiên tôn chấp chưởng trừng phạt.
Cô cảm
kích, cung kính hành lễ nói: “Thần Hi Nga khấu tạ Nhân Hoàng chi ân, tất toàn tâm toàn ý tùy tùng, dụng tâm quyền lực, công chính trừng phạt.”
Cao Lãm khẽ gật đầu, nhìn lên bầu trời cao, về hướng thế giới Phong Thần, nhìn cây roi Đả Thần Tiên của Ngọc Hư cung nhất mạch.
............
Trong đại điện đá xám, trước tấm bia đá của Dương Tiễn, Mạnh Kỳ thở dài:
“Thanh Đế tiền bối đã vào mất rồi.”
Lúc trước Lục Áp bảo y phải truyền lời về “Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng”
cho Dược Sư Vương Phật, đủ thấy Thanh Đế coi trọng điều này tới mức nào!
Bên cạnh hắn xuất hiện Quảng Thành tử, cười tủm tỉm lắc đầu: “Chúng ta làm sao nhanh bằng Bỉ Ngạn đại nhân vật được?”
“Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng rốt cuộc có cái thần dị gì mà thu hút tới cả Thanh Đế tiền bối?” Mạnh Kỳ ra vẻ tùy ý hỏi Quảng Thành tử.
Đám
cường giả của Ngọc Hư như Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử,
Ngọc Đỉnh chân nhân và các tạo hóa đại thần thông Tam Tiêu nương nương,
Di Lặc Phật Tổ, Nhiên Đăng Cổ Phật, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Bình
Thiên Đại Thánh vân vân cũng đều đã tới đại điện, nhưng ai cũng ẩn giấu
khí tức của mình, không lộ mặt ra.
Quảng Thành tử hắc một tiếng:
“Từ sau khi Thiên Đế chứng đạo, tầng trên cùng của Tiên Giới liền cấm
chỉ ngoại nhân ra vào, trước khi trận chiến đó xảy ra, ở đây chỉ có mấy
vị Thiên Tôn Phật Tổ đặt chân tới mà thôi, chúng ta chỉ được tới mấy
tầng bên dưới, trên đó có gì làm sao mà biết được!?”
Quả nhiên...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, cất bước đi tới, lúc lướt qua tấm bia đá, thò tay ấn vào cánh cửa đồng xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT