Đêm khuya nhưng người không tĩnh, Nghiệp đô ánh
đèn dày đặc, như một mảng sao trời chảy trên mặt đất, tiếng ồn ào náo
nhiệt khắp nơi.
Một nam tử đầu đội đấu lạp, mặc đồ đen, hông đeo trường đao, từ từ đi trong đám đông.
Có một con ma men liểng xiểng lảo đảo, suýt nữa là đụng vào người hắn, nhưng lại bị một dòng khí nhẹ nhàng mà dứt khoát đẩy ra.
“Tần Khoan? Sao ngươi lại sa sút tới mức này?” Nam tử đội đấu lạp nhìn con ma men, giọng trầm trầm, có vẻ đã già.
Con ma men mơ hồ: “Ngươi, ngươi biết ta?”
“Cô thuyền thả câu, độc hưởng Giang Tuyết Tịch mịch kiếm khách Tần Khoan,
giang hồ có mấy người mà không biết? À, hồi chưa có Vạn Giới Thông Thức
thì chắc là có. Ừ, cái video ngươi bại trong tay bạch y khanh hầu khá là hot đó, chả lẽ vì trận thua đó mà làm ngươi chán ngán thất vọng, mượn
rượu tiêu sầu?” giọng nam tử có mấy phần châm chọc.
Tịch mịch
kiếm khách và Bạch y khanh hầu đều nằm trong những người nổi bật của
Nhân bảng kì mới nhất, so với những vị không còn là người trên Địa bảng, thần phật bay đầy trời trên Thiên bảng, thì họ là gần với con người
nhất, nên trong Vạn Giới Thông Thức lúc nào cũng có người quan tâm và
bắt chước.
Tần Khoan ợ một cái:
“Ngươi ai a? Ta thích uống rượu liên quan gì ngươi?”
Hắn cười ha ha: “Thế nhân cười ta điên cuồng, ta cười thế nhân ngu dốt, mạt kiếp đã tới, kỷ nguyên sắp kết thúc đã sớm lan truyền khắp nơi, ngay cả Nhân Hoàng và chưởng giáo Côn Luân sơn Ngọc Hư cung cũng không phủ
nhân, mà các ngươi còn chưa nhận ra sao? Tận dụng cơ hội hưởng thụ lạc
thú đi, đó mới là chân lý thời tận thế! Không thôi chờ tới khi trời đất
vỡ tan, kỷ nguyên chung kết, lúc đó lại hối hận hồi trước không chịu
hưởng thụ!”
Nam tử đội đấu lạp trầm ngâm một hồi mới nói: “Địa
Phủ đã lập, chết cũng chưa phải là kết thúc. Kỷ nguyên tuy đã sắp đến
cuối cùng, nhưng chưa đến lúc đó làm sao biết chuyện gì sẽ xảy ra, tự
buông tay trước có khác gì tự cắt đi đường sống. “
Tần Khoan hắc
hắc cười: “Cho nên mới nói, tu luyện để làm gì? Võ đạo để làm gì? Tận
thế tới đơn giản hơn hay là đi tìm người giúp đỡ đơn giản hơn? Chết rồi
vẫn có cái để dựa vào. Nếu may mắn thì sẽ được an hưởng cực lạc, vượt
qua chung kết, sống đến kỷ nguyên tiếp theo!”
Hắn xách bầu rượu, lắc lư đứng dậy, bước đi không mục đích, nam tử đội đấu lạp nhìn theo, không lên tiếng cản.
“Phật môn và La giáo lúc nào cũng rêu rao om sòm chuyện mạt kiếp.....” nam tử đội đấu lạp thở dài, đi tiếp, đến bên cầu Ngọc Đái.
Bên cầu có một người đợi sẵn, mặc nho bào, diện mạo hiên ngang, đang khoanh tay đứng đó.
“Vương huynh thật là có hứng.” nam tử đội đấu lạp mỉm cười.
Người kia chính là tổng sơn trưởng của bảy mươi hai thư viện Chu quận Vương
thị, “Thủ Chính kiếm” Vương Tái, để một bộ râu quai nón, rất có mấy phần dáng dấp của người thời Trung Cổ, tóc đã điểm hoa râm.
Nam tử tháo mũ ra, lộ ra gương mặt chính trực kiên cường, hằn vẻ phong sương, chính là “Đao khí trường hà” Nghiêm Xung.
Hắn cười: “Ta biết tới Nghiệp đô, nhất định Vương huynh sẽ xuất hiện.”
“Ngươi tìm Vương mỗ có chuyện?” Vương Tái nghi hoặc.
Nghiêm Xung cười: “Tới nhìn ngươi một cái thôi. Chúng ta đều từng cùng ở trong mười hạng đầu Nhân bảng, trừ Lang Gia Nguyễn gia quý nữ, đều là hạng
người chưa đột phá thì quyết không buông tay. Ta đương nhiên nổi tâm
huyết, quyết định đi ra ngoài, gặp gỡ cố nhân, xem xem mọi người thế
nào, và tìm thời cơ.”
Vương Tái nghe cũng có chút xúc động. Cảm
khái nói: “Sau khi Ma Sư chỉnh hợp, La Hầu của Tu La miếu liền mất tăm
mất tích, ‘Tử Cực kiếm’ Thôi Triệt thì bận rộn gia sự, đã không còn ý
chí. Thượng Quan Hoành, Văn Nhân An Tông Sư về sau đều trở nên tầm
thường, Thuần Dương Thiên Sách đạo đức cao thâm, Chân Võ Dương Hòa thiên phú dị bẩm, đáng tiếc đều đã chết vì kiếp số, thực khiến người ta tiếc
nuối. Chỉ có Ngũ Phương Đế Đao Thanh Dư, võ si Chân Bản, đi sau mà tới
trước, so với chúng ta thì không thua kém chút nào, đều có hi vọng.”
“Vương huynh chân không rời khỏi Hoàn Châu, vậy mà biết cả vạn dặm, như chính
mắt mình nhìn thấy, kết quả giống hệt với những gì ta nắm được trong một chuyến đi này.” Nghiêm Xung nói tự đáy lòng, Thôi Triệt, Thượng Quan
Hoành, Văn Nhân An quả thực đã không còn nhuệ khí nữa.
“Như vậy
mới bình thường, mấy người giống chúng ta kia nếu không chết sớm mà đều
thành tiên thần mới vi phạm lẽ thường.” Vương Tái thở dài.
Nghiêm Xung thoáng nhớ tới Nguyên Hoàng Tô Mạnh, “Thái Thượng thần kiếm” Giang Chỉ Vi, “Tính Tẫn Thương Sinh” Vương Tư Viễn, bật thốt: “Hà Cửu cũng đã chứng Pháp Thân?”
Vương Tái gật đầu: “Mới lấy được tin hôm kia, Hà Cửu đã thành tựu Hữu Vô Tướng Kiếm Khí chân thể.”
“Hắn cũng không dễ dàng a, đã chịu khổ nhiều năm như vậy.” Nghiêm Xung trầm mặc nửa ngày, than thở.
Trừ “Lang vương” Thiết Thăng đã sớm qua đời, “Đại La yêu nữ” Cố Tiểu Tang,
những người từng xếp hạng trước hắn trên Nhân bảng năm đó, ai cũng đã
đều bước chân vào hàng tiên ban, có người còn thành Tạo Hóa, trở thành
kẻ đại thần thông!
Vương Tái cẩn thận đánh giá Nghiêm Xung mấy
lần, bỗng bật cười: “Trong người Nghiêm huynh hơi nước và đao ý giao hòa dâng trào, giống như một vùng biển rộng mạnh bạo, các khiếu huyệt đều
mơ hồ nghe được tiếng sóng biển, lúc nào cũng cọ rửa nhục thân, tẩy
luyện thân mình, nội cảnh trời đất thần dị như thế, cách Pháp Thân e là
cũng không xa xôi.”
Nghiêm Xung tuy rằng cẩn thận, nhưng nghe
Vương Tái nói vậy, cũng không kềm được ý cười: “Vương huynh quả không hổ danh mắt sáng như đuốc, giải thích thực là chuẩn xác tỉ mỉ!”
Vừa nói, y vừa quan sát Vương Tái, sau đó khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
“Vương huynh, hạo nhiên chi khí của ngươi chí cương chí đại, tràn trề
một thể, ngoại ngự chư tà, nội tráng chính mình, đã hội đủ các dấu hiệu
để phá quan ải thành tựu Pháp Thân, sao mãi vẫn chưa làm thử?”
Vương Tái mỉm cười: “Nhân Thánh nhất mạch, chuyên trọng tích lũy sâu dày mới
bùng nổ. Hồi trước Vương mỗ làm công việc giáo hóa tế thế quá ít, tích
lũy về mặt này còn kém, cần phải bổ sung cho đầy đủ mới dám thử......”
Lời còn chưa dứt, hai người đều nghĩ tới sự chấp nhất kiên trì tích lũy của bản thân mình, nhất thời cảm thấy ăn ý, nhìn nhau mà cười.
Trong Nghiệp đô, hai Đại Tông Sư gặp nhau chỉ một chuyện rất nhỏ bé của Chân
Thật giới hiện nay. Từ Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, thất hải hai mươi tám
giới Tam Tiêu đảo, Cửu Tiên sơn ở ngoài vũ ngoại, Phật quốc dưới lòng
đất, Chân Không gia hương, cổ xưa địa vực,... đâu đâu cũng có một đôi
mắt nhìn chăm chú về phía Đại Chu Trường Nhạc, nhìn Phong Thiên đài.
Mạnh Kỳ từ trong tĩnh phòng của mình, cách Nghiệp đô rất xa, nhìn chăm chú
vào đại ca Cao Lãm, nhìn chăm chú vào mấy người Thiếu Huyền và Hi Nga
đang đầy cảnh giác nhìn quanh.
Kì hạn nửa năm đã tới!
Trời cao bỗng phát ra một tiếng thanh minh, mĩ diệu như âm thanh của đại
đạo, lục quang thành hình, hóa thành đám mây, nâng một tấm bảng cổ xưa,
kim quang bắn ra bốn phía hạ xuống Phong Thiên đài, phía trên có ba chữ
viết bằng Xích Minh ngọc văn:
“Phong Thần bảng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT