Đám Cửu Ly, Ngao Tần là nhờ khí tức của thần binh pháp bảo chứ không phải của bản thân họ, là thuộc về ngoại vật, nên không được quy tắc do Thái Cổ văn tự xác lập tán thành, không phải tiên cũng không phải thần, nên không được “Mở cửa” cho qua, còn khí tức của hắn là biến hóa từ Bát Cửu Huyền Công, lấy khí tức của Truyền Thuyết đại năng Hao Thiên sư huynh làm nguyên, tiến hành cải tạo và kết hợp với nhục thân nội cảnh của hắn để tạo ra khí tức yêu tộc thuần khiết, nếu Truyền Thuyết không chú ý, sẽ không nhận ra được.

Cho nên về mặt ‘bản chất’, hắn đã phù hợp với quy định do Thái Cổ văn tự lập ra, quy tắc này lại không có linh tính, cứ thấy đáp ứng được yêu cầu là cho qua, chứ không phân tích là vì sao đáp ứng được, hay có vấn đề gì hay không.

Hà Mộ chớp mắt, đã hiểu ra vấn đề.

Mình có thể vào, nhưng đám Cửu Ly thì lại không, chứng tỏ tính toán của sư phụ đã vượt hẳn đám tiểu thánh như Huy Quang, Bắc Cực.

Họ chỉ tính ra được mức độ nguy hiểm ở đây chỉ cỡ yêu vương, dùng “Ngũ Đức Càn Khôn phiến” là đủ cho đám hậu duệ an toàn thông qua, nhưng lại không biết cái ngọn núi chống trời hàng nhái này chỉ có khí tức tiên thần mới được đi vào!

Cửu Ly hỏi:

“Nguyệt Lạc tiên sinh, ngươi làm sao đi qua đó được, nói cho chúng ta biết với?”

Chẳng lẽ hắn là Yêu Vương, đại yêu hoặc là Yêu Thần nào đó cải trang, thứ bị lừa thực ra không phải quy củ “Không phải tiên thần không được vào” mà chính là đám yêu mình?

Hà Mộ không biết đáp sao, không thể nói thực ra ta là Nhân tộc, dùng trò lừa đảo giả dạng để qua mắt các ngươi, ta vượt qua được ải là nhờ khí tức của một tiểu thánh yêu tộc thuần khiết!

Hà Mộ hoàn toàn có quyền mặc kệ bọn họ, cứ thế đi vào, chiếm hết tiên cơ, nhưng hắn bị ảnh hưởng cái phong cách cao nhân của sư phụ, lại trước sau được Cửu Ly tin tưởng, quả thực là không thể làm ra hành vi phản bội lòng tin như vậy được.

Nhất là ai biết ở trong núi này sẽ gặp phải chuyện gì, có thêm một người là có thêm một phần an toàn!

Cho dù sư phụ nói chuyến đi này là cơ duyên của mình, nhưng cũng không bảo sẽ không có chuyện gì nguy hiểm hay bất ngờ, rất có thể chỉ đạt được cơ duyên khi hợp tác tới cùng với đám yêu này thì sao!

Hà Mộ suy nghĩ lung tung, nói với đám Cửu Ly: “Sau khi tại hạ lấy được thanh tiên kiếm này, nhờ cơ duyên xảo hợp luyện hóa được chút khí tức tàn lưu của một yêu thần bản tộc, lúc cần có thể xuất ra để chấn nhiếp nguyên thần đối thủ, trấn áp tâm linh của họ, không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.”

Hắn nheo mắt, vận chuyển khiếu huyệt quanh thân, tỏa khí tức Hao Thiên khuyển ra ngoài cho mọi yêu xem.

Đất trời tối đi, chín mặt trời như bị thôn phệ, uy áp mạnh mẽ tỏa ra, đám Ngao Tần, Cổ Việt, Kim Lân tiên tử đều run lên cầm cập như gặp phải thượng vị giả, chỉ có Cửu Ly là đỡ hơn một chút. Thánh đức dễ chịu, vạn pháp không dính. Thượng vị giả cũng như chó rơm mà thôi, áp lực này không là gì cả.

“Nguyệt Lạc tiên sinh không gạt ta.” Cửu Ly cong môi cười khẽ, “Ngay cả thủ đoạn áp đáy hòm thế này mà cũng nói cho bọn ta biết.”

Hà Mộ thu liễm khí tức, mỉm cười: “Chuyện này quan trọng, nếu không nói rõ, mọi người làm sao cùng hợp tác?”

Cửu Ly gật đầu hài lòng, đám Ngao Tần, Cổ Việt vừa ghen tị vừa tăng thêm lòng tin đối với Nguyệt Lạc.

“Nhưng mà bọn ta đều không qua được, làm sao mà hợp tác?” Kim Lân tiên tử cau mày.

Cửu Ly khẽ cười: “Ngươi quên thần thông thôn nhật của Thiên Cẩu bộ tộc à? Trong bụng tự có Càn Khôn, có thể giấu chúng ta vào trong, mang qua hạn chế!”

“Đúng rồi!” Kim Lân tiên tử vỗ tay, đám Ngao Tần Cổ Việt cũng vui vẻ.

Hà Mộ ngẩn ra, mình không phải là Thiên Cẩu thật, làm sao biết thôn nhật thần thông!?

Hà Mộ suy nghĩ thật nhanh, quay ngược trở ra: “Thần thông này ta mới luyện thôi, còn chưa thuần thục, các vị phải bảo vệ thật kĩ những chỗ quan trọng trên thân, để khỏi bị ngộ thương.”

Đám Cửu Ly không chút nghi ngờ, lập tức thi nhau thi triển.

Thừa dịp, Hà Mộ há miệng, tay trái ngầm vung tụ bào ra.

Đất trời tối sầm, mặt trời như bị ăn mất, hư không xung quanh trở nên vô tri vô giác.

Đám Cửu Ly không chống lại lực hút, còn chưa kịp nhận ra xung quanh ra sao đã bị hút vào trong tụ bào.

Tụ Lý Càn Khôn!

Hà Mộ di hoa tiếp mộc, dùng cái này để qua cửa!

Sau khi Mạnh Kỳ và Tề Hoàn công Tiểu Bạch trao đổi xong môn Tụ Lý Càn Khôn, nó đã trở thành tuyệt kĩ của Ngọc Hư cung, không đòi hỏi bắt buộc phải làm chủ tu, không phải lo huyền quan hối hận, dùng rất tốt, ai cũng kiêm tu được!

Tụ bào buông xuống, Hà Mộ cất bước xuyên qua quy tắc, đi vào trong núi chống trời.

Sau đó, hắn há miệng, tụ bào vung lên, ném đám Cửu Ly ra ngoài, cả đám còn đang mê muội, thì hắn đã kịp giấu lại tụ bào, khép miệng lại.

“Thần thông của Thiên Cẩu bộ tộc quả thật bất phàm.” Cửu Ly khen.

“May thôi, may thôi......” Hà Mộ thực lòng trả lời.

Đám yêu lập tức leo lên đỉnh núi, một đường đi vô cùng tĩnh mịch, không những không có một yêu vật nào, mà ngay cả một cọng cỏ cũng còn không có, chỉ có đá màu xám xanh mà thôi.

Thấy vậy, Hà Mộ trầm ngâm, ngưng trọng nói: “Lúc trước khi bằng hữu kia phát hiện ra cái di phủ này nhất định chưa vào được tới đây, hai vị tiểu thánh nhìn trộm và thôi diễn cũng chưa nhìn thấy được ảnh hưởng ‘Một lời thành pháp’ này, có nghĩa khi chúng ta bước vào đây, thì không thể nghĩ cấm chế và nguy hiểm chỉ tới mức yêu vương được nữa. Mọi người tăng cường cẩn thận, nếu có bất cứ một cái gì dị thường, ta đề nghị lập tức rút về, không thể mạo hiểm.”

Nghe Hà Mộ trịnh trọng nói vậy, đám Cửu Ly im lặng một hồi, quay qua nhìn nhau, rồi nói:

“Đồng ý!”

Bọn họ tiền đồ sáng lạn, không ai muốn vì chuyện này mà chôn vùi bản thân.

Bất tri bất giác, Hà Mộ đã thay vai trò thủ lĩnh đội ngũ của Cửu Ly.

Trên ngọn núi này không thể phi hành, cả bọn đi bộ cả một canh giờ mới lên tới đỉnh, trên này biển mây tràn ngập khắp nơi, bềnh bồng mênh mông, trong bềnh bồng tơi xốp là sự vững chãi cứng cáp, bước đi thoải mái, từ trên cao này nhìn xuống, khí tức man hoang cổ xưa đập ầm vào mặt.

“Quả thật là Thái Cổ Tiên Giới......” Cửu Ly thở dài cảm khái.

Kim Lân tiên tử tinh mắt nhìn thấy trong biển mây có một món đồ, lập tức thò tay hút qua. Đó là một thanh kiếm đã rỉ sét loang lổ, ảm đạm tối tăm, không có linh tính, như là đã chết, trên có khắc hai chữ triện cổ.

“Cửu Tiêu...... Đây là một thanh thần binh có tiếng đó, không ngờ lại hư hỏng ở đây......” Ngao Tần nhìn thoáng qua, kinh ngạc và tiếc hận.

Cửu Ly gật đầu: “Hổ chết vẫn còn uy, Cửu Tiêu mặc dù đã hư hại, nhưng tài liệu của nó không thấp. Ta thu lại trước đã, sau này rời khỏi đây rồi chúng ta phân chia sau.”

Không ai nói gì, một hàng tiếp tục đi tới, trên đường phát hiện khá nhiều thần binh quý hiếm, tài liệu hi hữu, nhưng tất cả đều đã mất đi sức mạnh và sự sáng bóng, như đã bị thời gian hủ thực.

Tình trạng quỷ dị làm cả đám càng thêm ngưng trọng và đề phòng.

Vòng qua một cung điện bằng mây trắng, xa phía trước hiện ra một thứ trông giống như ngọn núi, lững lờ mây khói, lượn lờ thanh quang, mây trắng xung quanh hóa thành từng dải dài, mặt ngoài có hào mang chảy xuôi, như những mạch máu, vô cùng yêu dị.

Thứ giống ngọn núi kia đang thong thả phình ra co vào, như đang thở.

Hà Mộ vừa kinh hãi vừa kích động. Cửu Phượng không tiếc tiêu hao tích lũy xông tới nơi này là vì vật này phải không?

Đây chính là cơ duyên mà sư phụ đã nói?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play