Tà ma đi vào trong khu vực bị nhòm ngó, nó chẳng hề nhận ra rằng có sáu luồng khí tức đã nhanh chóng quét qua thân thể nó.
Mạnh Kỳ thu hết tất cả ý thức, cảm giác vào trong hỗn độn chi ý, chỉ còn lại “Chư quả chi nhân” là lặng lẽ vận chuyển, nhưng chư quả chi nhân là tồn tại ngang với đạo, thuộc về nội dung cơ bản, đạo pháp tự nhiên, nên nếu hắn không chủ động làm nó lòi ra, thì khó mà phát hiện được.
“Hắc Thiên Đế...... sát lục của Huyết Ma...... thâm thúy u ám của Ma
Quân...... sát ý sắc bén của Thất Sát...... Điên cuồng hủy diệt của Cửu
Loạn Thiên Tôn...... Băng hàn tử vong ô uế của......” Mạnh Kỳ dựa vào
“Chư quả chi nhân” cảm nhận được thần thức của cả sáu người.
Khí
tức băng hàn tử vong ô uế đột ngột trở nên cực mạnh, phừng lên hất văng
năm luồng thần thức kia ra, như đang biểu thị chủ quyền.
A, ra đây là ‘quân’ của Huyền Minh Quỷ Đế!
Năm người kia cũng có những trò tương tự, nên hiểu ngay ý của Huyền Minh
Quỷ Đế, biết đây là lính của y, lập tức rút thần thức về.
Chỉ có
“Cửu Loạn Thiên Tôn” vẫn tiếp tục tiến tới, hủy diệt dâng cao như sóng,
ào ạt ép tới, khiến ngay cả Mạnh Kỳ ở bên trong còn cảm nhận được nguy
hiểm.
Là một trong số những kẻ mạnh nhất của Cửu U, “Cửu Loạn
Thiên Tôn” lấy hỗn loạn, hại người lợi mình làm chủ đạo, nổi danh lật
lọng nuốt lời. Y không bao giờ để mình thiệt thòi, chỉ có người khác
thiệt mà thôi. Trong y chỉ có hỗn loạn và tà ác, thế nên hành động của y luôn không đi theo lẽ thường, khi người ta lùi lại hoặc thỏa hiệp, thì y lại xông lên đối đầu!
Cho nên, khi vào đây, kẻ Mạnh Kỳ lo lắng nhất chính là “Cửu Loạn Thiên Tôn”, chứ không phải mấy người Hắc Thiên Đế, Ma Quân.
Sự thật đã chứng minh sự lo lắng của hắn. Làn sóng hủy diệt hùng hổ xông
tới, trong nháy mắt đã làm đám cường giả Hắc Thiên Đế phải quay lại
nhìn.
Nếu hai tên kia va chạm, bọn họ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng!
Phốc!
Sóng hủy diệt chụp lên tử vụ, khiến chúng hóa thành những viên băng tinh
thâm ám hư ảo, thiên nhãn tà ma vẫn tiếp tục bay tới, không hề biết gì.
Cấp độ thực lực của nó thấp quá, giao thủ cấp độ Bỉ Ngạn đã vượt qua khả
năng hiểu biết của nó, thậm chí đối với nó mà nói chính là gần như không tồn tại, cho đến khi dư ba lan ra, thôn phệ cả nó.
Tử vụ lay động, muốn tan vỡ, “Huyền Minh Quỷ Đế” bất ngờ vì không kịp phòng bị, thầm mắng:
“Chết tiệt, lão già điên lại lên cơn!”
Mấy năm nay “Cửu Loạn Thiên Tôn” vô cùng bình thường, làm Huyền Minh Quỷ Đế tưởng y coi trọng Ma Hoàng trảo nên đã khắc chế bản thân, tỉnh táo được rồi, ai dè bây giờ lại giở trò.
Thấy vậy, Mạnh Kỳ đành phải dùng tới hậu chiêu.
Rào rào!
“Chư Thiên Sinh Tử luân” bắt đầu chuyển động, làm nước hoàng tuyền cuộn trào mãnh liệt, tử ý sục sôi.
Mấy người Hắc Thiên Đế lập tức chuyển chú ý sang ngay, ai nấy ào ào quét thần thức tới bờ hoàng tuyền.
Thừa cơ hội, Huyền Minh Quỷ Đế phục hồi lại tử vụ, cho tà ma có Mạnh Kỳ bên trong tiếp tục di chuyển.
Huyết nhục ma khu tiến sâu vào trong sơn mạch màu đỏ, hoàng tuyền đã trở lại
bình thường, làm mấy người Hắc Thiên Đế, Cửu U Huyết Ma đều vô cùng nghi hoặc. Cửu Loạn Thiên Tôn cũng tỉnh táo lại.
Càng vào sâu trong sơn mạch, ma khí càng mỏng đi, dần dần tan biến hẳn, trời sáng khí trong.
Mạnh Kỳ vốn tưởng rất vất vả mới tìm được Tề Chính Ngôn, ai dè mới vừa vào
khu vực đã được tinh lọc, đã nhìn thấy ngay y đứng ở trên cao, xung
quanh có rất nhiều tà ma vây quanh.
Y hình như đang tuyên truyền
giảng giải cái gì đó, những tà ma ngồi xung quanh y ai ánh mắt cũng tỉnh táo thanh minh, chăm chú lắng nghe y nói.
Giọng Tề Chính Ngôn dần vọng tới tai Mạnh Kỳ, hơi bị đứt quãng:
“...... Bị cảm xúc tiêu cực và dục vọng khống chế, ta cũng có không ít hơn các
ngươi...... lúc nào, thời khắc nào, ta cũng phải dùng hết toàn lực để
chống lại sự ảnh hưởng của Ma Hoàng trảo...... Mỗi lần tu luyện xong là
đều bị rơi vào ác mộng, lại thấy mình phải trải qua vô số những chuyện
không hay, bị tách khỏi cha mẹ, bằng hữu phản bội, giết chóc lẫn
nhau........ Máu chảy đầm đìa. Cảm xúc trở nên cực đoan, dục vọng trở
nên mạnh mẽ, có thể sẽ khiến chúng ta đạt tới khoái cảm trong một khoảng thời gian nhất thời, nhưng sau đó sẽ là sự tự trách không bao giờ chấm
dứt, không giải quyết được những đau khổ của mình, khiến bản thân rơi
vào bể khổ, không ngừng luân hồi, cho đến khi tam hồn bị hoàn toàn thay
đổi, mình không còn là mình nữa......”
“Những cảm nhận này đối
với những thần ma chưa được thức tỉnh thì chẳng có ý nghĩa gì, sẽ chỉ
khiến chúng tăng lên khát vọng giết chóc, hủy diệt... nhưng các ngươi
nếu đã chủ động đến nơi này, vậy nhất định là đã trải qua những thống
khổ tương tự, muốn giải phóng mình, vậy hãy dũng cảm bước ra, chia sẻ
cho mọi người và biết, để chúng ta cùng nhau càng thấy rõ gương mặt thật của Cửu U......”
Có Tề Chính Ngôn đi đầu, sau đó không ngừng có tà thần tà ma đứng dậy, kể lại những thống khổ của bản thân mình.
Sau khi chia sẻ, chúng càng cảm thấy đồng cảm với nhau, dần xuất hiện một suy nghĩ căm hận, muốn phản kháng lại Cửu U!
Mạnh Kỳ vận chuyển Nguyên Tâm ấn, lặng lẽ ảnh hưởng tới tà ma hắn đang phụ
thân, vừa nghe vừa tới gần, bỗng nhiên, trước mắt nhoáng một cái, bị hai quái vật mặc giáp đen chặn lại, chắc là thành viên của Diêm Ma tộc.
“Huynh đệ, ngươi mới tới?” Diêm Ma thủ vệ hỏi.
Mạnh Kỳ khống chế tà ma phụ thân gật đầu: “Nghe nói Ma Đế chiếm vùng sơn
mạch màu đỏ có thể giúp ta có được linh trí và ý tưởng thoát khỏi ảnh
hưởng của Cửu U, có thật hay không?”
Diêm Ma thủ vệ cười ha hả:
“Đương nhiên là thật! Bọn ta chính là được Ma Đế giáo hóa, mới hiểu được thứ mình thật sự mong muốn là cái gì đó.”
“Là cái gì?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
“Ách......” Diêm Ma thủ vệ ngẩn người, “Ờ... Dù sao thì cũng không phải là khát khao giết chóc phá hoại vô biên như trước nữa.”
Mạnh Kỳ đăm chiêu: “Gia nhập với các ngươi thì phải làm gì?”
“Bốn việc. Một là duy trì tu luyện chính pháp Ma Đế truyền cho để không
ngừng chống lại ảnh hưởng của Cửu U. Hai là cùng nhau không ngừng trao
đổi những thống khổ trước đây và tâm đắc hiện giờ. Ba là tham gia xây
dựng kết giới của sơn mạch, phát tán những quan điểm phản đối dục vọng
giết chóc. Bốn là tham gia diễn luyện trận pháp của các Ma Thánh, chỉ
vậy thôi. Ở đây, ngươi không cần phải nịnh hót ai hầu hạ ai cả......”
Diêm Ma càng nói hai mắt càng tỏa sáng.
Tới khi qua được cửa Diêm Ma thủ vệ, Mạnh Kỳ lại không còn nhìn thấy Tề Chính Ngôn đâu nữa.
Hắn liền rời khỏi tà ma phụ thân, hóa thành một tia sáng, chìm vào mặt đất, lao đi.
............
“Có hiệu quả thật......” Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn sóng vai đi trong sơn
mạch, ngắm nhìn kết giới từ trong tới ngoài, từ cũ đến mới, càng ngày
càng to lớn, càng ngày càng khủng bố.
Tề Chính Ngôn im lặng gật đầu, không nói gì.
Triệu Hằng nhìn lối vào kết giới, nhíu mày nói: “Nhưng mà không kiểm tra, để
tà thần tà ma thoải mái vào trong thế này, ta có cảm giác sẽ có tai họa
ngầm rất lớn, những lão gia hỏa kia không ai là dễ đối phó, thế nào cũng sẽ cho người lọt vào.”
Tề Chính Ngôn bình tĩnh đáp: “Đại Tự Tại Thiên Tử luôn thầm kiểm tra.”
Y khẽ cười: “Đặt quân cờ vào thì sao? Để cho đám lão già đó nghe thấy ý
nghĩ của ta đi. Nếu bình thường, bọn họ có bao giờ chịu ngồi xuống nghe
ta nói đâu!”
Triệu Hằng sửng sốt, trầm mặc hồi lâu mới cảm khái:
“Ngươi bình thường ít nói năng, nhưng mỗi lần nói thì còn nói nhiều hơn
bất kì ai......”
Đúng lúc này, y chợt thấy Tề Chính Ngôn dừng
bước, vẻ mặt dao động, sau đó tự bản thân y cũng nhận ra dị thường, đằng trước có một người xuất hiện, mặc thủy hợp phục, đội phiến vân quan,
tiêu sái xuất trần.
“Tiểu Mạnh......” Triệu Hằng tự nhiên thấy mình căng thẳng, lẩm bẩm.
Người tới chính là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung đương đại chưởng giáo, Nguyên Hoàng Tiên Tôn Tô Mạnh!
Mạnh Kỳ hít sâu, mỉm cười:
“Rất ngạc nhiên đúng không?”
Tề Chính Ngôn nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói:
“Ngươi là vì Phong Thần bảng mà tới đúng không?”
Bầu không khí lập tức cứng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT