Thềm đá rêu xanh, đường mòn yên tĩnh, rẽ tới rẽ lui, khi Tôn Võ đi trong núi, trước mắt đã không còn tòa điện Ngọc Hư cung mà chỉ còn cây xanh rậm rạp.

Không biết đi bao lâu, Tôn Võ bắt đầu thấy mỏi chân, thì trước mắt sáng lên, đạo quan đơn giản từng nhìn thấy ở dưới chân núi lại hiện ra, thấp thoáng trong rừng cây.

Sửa sang lại y quan, Tôn Võ đi thẳng về hướng đó. Một làn quang hoa bốn màu đỏ xanh đen trắng từ trong đạo quan bắn ra, địa hỏa phong thủy xung quanh như cuồn cuộn lên, khiến làn da của y khi nóng khi lạnh, khi khô khi ướt.

Mãi đến lúc này, Ngọc Hư cung mới thể hiện vài phần tiên gia dị tượng.

Đi một lúc nữa, quang hoa bốn màu hóa thành lốc xoáy, dần co lại vào giữa, như trở về Hỗn Độn, bao dung Vô Cực.

Lại tiến thêm một bước, Tôn Võ nhìn thấy đạo quan uốn éo như có linh tính, khoảng cách giữa hai bên khi gần trong gang tấc, lúc lại thành xa cuối chân trời.

Hư ảo bỗng vỡ tan, như hóa thành một tờ giấy mỏng, giấy mỏng cuộn mình, ngưng tụ thành một điểm, Ngọc Hư cung ở đằng sau lại trở về bình thường, ánh nắng lại sáng rực chiếu khắp cả vùng.

Tôn Võ trán mướt mồ hôi, không hiểu vì sao lại có dị cảnh này xuất hiện.

Đi thêm mấy bước, y chợt cảm thấy đạo quan như cùng với cả ngọn núi, lãnh thổ Đại Chu và cả lục địa rộng vô biên kết thành một thể, vững chãi trầm ổn, và thân thể của y cũng trở nên nặng nề hẳn, như trên vai đang cõng nặng.

Mấy hơi sau, bước chân Tôn Võ lại trở nên nhẹ nhàng, lực áp nặng nề kia đột nhiên biến mất, cảm giác Ngọc Hư cung mang tới cũng trở lại bình thường.

Y vừa mới thở phào, thì bầu trời chợt như sụp xuống, hư không vỡ ra, gió thổi ào ạt, xung quanh chìm vào trong tối tăm, cơ thể y bị đè ép sắp thành nát bấy.

Cảm giác này trôi qua rất nhanh. Cảm giác của Tôn Võ lại trở về, đạo quan vẫn là đạo quan kia, bầu trời vẫn là bầu trời đó, y như cũ.

Cái quái gì vậy nhỉ? Kiểm tra nhập môn à? Tôn Võ vô thức tăng tốc.

Mắt thấy đã tới Ngọc Hư cung thì từ trong đạo quan vọt ra một làn khí màu tím, không ngừng phình ra co vào.

Đông đông đông, Tôn Võ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, mức độ đập rất mạnh, rất nhanh, như muốn nảy ra khỏi lồng ngực của mình.

Đông đông đông, máu dâng lên đầu, đầu Tôn Võ căng ra, hai chân sưng lên, mắt đỏ rực, ảo giác bay đầy trời, sắp sửa mất đi lý trí.

Đúng lúc này, khí tím lại tiêu tán. Nhịp tim đập của Tôn Võ lại trở lại bình thường.

Gió mát phất qua mặt, thổi qua lá cây, cành lá xào xạc nhè nhẹ. Tôn Võ bình tĩnh lại, thấy mình đã đứng trước cổng Ngọc Hư cung, bên cạnh có một cái cây xanh thẫm quái dị.

“Cuối cùng cũng tới......” Tôn Võ thở cái phù.

Y vừa dứt lời, thì nghe thấy một giọng nói đầy ý cười:

“Chưởng giáo lão gia đang chờ ngươi đó.”

Tôn Võ hoảng sợ, quay phắt qua, cái cây xanh thẫm kia cành lá vung vẩy, như là vật sống.

Quái...... Tôn Võ thiếu chút nữa là bật thét, may mà đời trước đã trải qua nhiều chuyện khác thường, thi quỷ quái vật cũng đã từng nhìn thấy, nên mới nén kịp, cố gượng cười:

“Đa tạ sư huynh dẫn đường.”

Đại thanh căn nghe mà mặt mày hớn hở: “Ha ha, đừng gọi ta là sư huynh. Ta chỉ là gác cổng nho nhỏ của Ngọc Hư cung thôi, hồi trước từng được ở dưới nghe môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn đại lão gia giảng đạo, bây giờ phụ trách Ngọc Hư chuyển phát nhanh, kiêm quản lý Vạn Giới Thông Thức cầu nói chung, sau này còn phải gọi ngươi một tiếng tiểu lão gia đó.”

Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, khoe khoang vị trí đầy đắc ý của mình, muốn tạo hình tượng tiền bối tiên hiền, Ngọc Hư nguyên lão với người mới tới.

“Không dám không dám, sau này còn phải làm phiền tiền bối.” Tôn Võ không phải là thằng bé mười tuổi như mặt ngoài, y kinh nghiệm phong phú, hiểu biết nhân tình, biết thời biết thế hô một tiếng tiền bối.

Ngọc Hư cung lại có một con thảo mộc tinh quái không biết đã sống bao nhiêu vạn năm làm gác cổng, quả nhiên là tiên gia thánh địa!

Đại thanh căn đắc ý, dẫn Tôn Võ bước qua đại môn, xuyên qua giếng trời, tới trước điện thì nhìn thấy một con chó to lông đen bóng mượt đang ngồi ở đó, dùng ánh mắt tò mò nhìn ngắm họ.

Bị đôi mắt chó kia nhìn một cái, Tôn Võ kinh hãi, như sắp bị hồn phi phách tán tới nơi, không phải đối phương có ác ý gì, mà đây là trời sinh, sợ hãi theo bản năng, giống như phàm nhân mà gặp phải mãnh hổ, võ giả gặp phải Thi Vương.

Đây chắc là Hao Thiên Khuyển từng tạo ra đại náo động trong đại chiến Phong Thiên đài hồi đó! Kẻ khiến Phật Tổ tương lai bị người ta cười nhạo là bị chó cắn!

Nó là Truyền Thuyết đại năng lận đó, thiên hạ hiện giờ, không biết bao nhiêu cường giả cao nhân mà y ngưỡng vọng lại ngay cả con chó này cũng không bằng......

Hao Thiên khuyển ngồi rất chi là khí thế, đợi Tôn Võ tới gần, mới gâu một tiếng to:

“Ngươi gọi ta là sư huynh!”

Ta là đồng đội chiến đấu của đệ tử Ngọc Hư đời thứ ba đó, ngươi là đệ tử của tiểu sư thúc, tất nhiên là tính cùng thế hệ với ta, vậy phải sắp xếp trên dưới theo thứ tự vào môn trước sau!

Tôn Võ run run, vui sướng gọi: “Xin chào Hao Thiên sư huynh.”

Ai da, mới vào đã có một vị Truyền Thuyết đại năng làm sư huynh, Ngọc Hư cung thực là khí phái!

Tiến vào đại điện, y nhìn thấy pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn túc mục uy nghiêm, khí thế sâu xa, dưới chân tượng là Mạnh Kỳ.

Hắn mặc đạo bào thủy hợp phục, đầu đội phiến vân quan, tay đặt thoải mái trên gối, không nói gì cả, nhưng cả người như đang ở trên cao vô cùng, nhìn xuống thế gian vạn vật.

Không còn là Tô Mạnh trước kia nữa...... Tôn Võ nhắm mắt, không còn nhìn thấy bóng dáng Cuồng Đao Tô Mạnh trước kia ở trong vị Nguyên Hoàng Tiên Tôn này, mặt mày vẫn vậy, nhưng khí thế đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn đã là người mạnh nhất dưới Tạo Hóa, người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết từ thời trung cổ tới nay, chưởng giáo của Thượng Cổ tiên gia thánh địa Ngọc Hư cung, không còn là thiếu niên mở khiếu đi cùng với tổ đội mạo hiểm của mình đi làm nhiệm vụ luân hồi.

Tôn Võ trở lại lý trí, hít sâu, quỳ xuống, hành đại lễ:

“Đệ tử Tôn Võ khấu kiến sư tôn!”

Từ ngày hôm nay, trước mặt Nguyên Hoàng sẽ không còn La Thắng Y, mà chỉ có đệ tử Tôn Võ!

Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, cười tươi tắn:

“Kiếp trước của ngươi có quan hệ với ta, nên mới dẫn ngươi vào làm môn hạ.”

“Người bái vào Ngọc Hư cung, thì phải tuân thủ bảy điều giới luật, điều một, không được khi sư diệt tổ, điều hai, không được làm xằng làm bậy, điều ba...... Nếu có vi phạm, đừng trách vi sư tự mình ra tay thanh lý môn hộ, những giới luật này, ngươi có đồng ý theo không?”

Tôn Võ lại lễ bái, trịnh trọng nói:

“Đệ tử nguyện theo.”

“Rất tốt, vậy hành tam quỳ cửu bái tượng của khai phái tổ sư Nguyên Thủy Thiên Tôn và vi sư đi để chính thức nhập môn.” Mạnh Kỳ mỉm cười.

Tôn Võ lại hít sâu một hơi, cuộc đời của y từ hôm nay sẽ thay đổi, trang trọng bắt đầu tam khấu cửu bái.

Đương!

Hà Mộ gõ vang cổ chung trong đại điện, âm thanh du dương, thẳng đến thượng thiên.

Đương!

Tiếng chuông vang vọng, xuyên qua mây mù, vọng xuống tới dưới chân núi.

“Chúc mừng Tôn gia chủ.” “Chúc mừng Tôn gia chủ.” Ai nấy thi nhau chúc mừng phụ thân của Tôn Võ.

Tôn gia chủ vuốt chòm râu, mặt mày hớn hở.

trong đại điện Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ chỉ Hà Mộ đang gõ chuông:

“Đây là đại sư huynh của ngươi Hà Mộ, hôm nay đã trở thành Đại Tông Sư, còn cách Pháp Thân chỉ có một bước xa.”

Lại chỉ ba người ngồi hai bên mình: “Đây là nhị sư tỷ Phương Hoa Ngâm, cũng là Đại Tông Sư, tam sư huynh Vu Bán Sơn, mới vừa vào Tông Sư, sau này nên qua lại với nhau cho tốt, tứ sư tỷ Tề Cẩm Tú, tuyệt đỉnh cao thủ.”

Những dị tượng mà Tôn Võ vừa chứng kiến là sau khi Mạnh Kỳ công hành viên mãn, đã thăng hoa Tứ Tượng ấn, Hư Không ấn, Mậu Kỷ ấn, Phiên Thiên ấn và Nguyên Tâm ấn, đưa chúng vào trong Vô Cực Hỗn Độn về hướng gần đạo, bốn môn kiếp pháp Tru Tiên kiếm trận cũng đã dung nhập được phần chi ý cuối cùng, nên mới có dị tượng hiện ra.

Tôn Võ nhìn qua, thấy đại sư huynh Hà Mộ thanh thanh sảng sảng, có khí chất văn nhã, nhị sư tỷ Phương Hoa Ngâm khuôn mặt kiên cường, dáng vẻ kiên nghị quyết đoán, cả hai đều là nhận vật lừng lẫy trên Địa bảng hiện nay.

Tam sư huynh Vu Bán Sơn trông như công tử giàu sang, kỳ thật thành thục ổn trọng, tứ sư tỷ Tề Cẩm Tú là một cung trang mỹ phụ, ôn nhu thanh lịch.

Y hành lễ chào từng người, sau đó cùng ngồi xuống, nghe sư phụ Nguyên Hoàng Tiên Tôn nói:

“Bổn môn có hai đại công pháp căn bản, một là Nguyên Thủy Kim Chương, hai là Bát Cửu huyền công, ngươi muốn tu luyện môn nào, hay muốn kiêm tu?”

Trong đầu Tôn Võ hiện ra những cảnh tượng và nguyên vọng của kiếp trước, bèn đáp:

“Tham nhiều sẽ lạm, đệ tử muốn học Bát Cửu huyền công.”

Bát Cửu nhục thân bất bại, sức lực mạnh mẽ, biến hóa đa đoan, cực thích hợp với con đường thiết quyền vô địch của y.

“Khá lắm.” Mạnh Kỳ khen, “Trong đạo quan này không cần phải quy lễ quá, các sư huynh sư tỉ của ngươi đều là người dễ ở chung. Ừ, một đường đi tới đây, có cái gì thắc mắc hay không?”

Tôn Võ nghĩ nghĩ, mỉm cười: “Bổn môn là tiên gia thánh địa, đệ tử vốn tưởng sẽ nhìn thấy những hình ảnh xuất trần như tiên cầm phi vũ, thụy thú lui tới, đạo đồng hầu hạ, lực sĩ làm công gì đó, ai ngờ lại quá là phản phác quy chân.”

Mạnh Kỳ lắc đầu bật cười: “Theo đuổi mấy thứ bên ngoài đó để làm gì! Việc vặt tự có đại thanh căn giải quyết, sư huynh đệ các ngươi tiện tay thì giúp đỡ một tí là được. Thôi được rồi, các ngươi tự đi tu luyện đi.”

............

Qua mấy ngày, trong Vạn Giới thương thành bỗng xuất hiện một ái giải thưởng:

“Giá cao mua tiên cầm thụy thú còn non, có huyết thống tương ứng cũng được!”

............

Khi Tôn Võ bắt đầu tu luyện, Hao Thiên khuyển bị Mạnh Kỳ gọi vào tĩnh thất.

“Tiểu sư thúc, có chuyện gì phân phó?” Hao Thiên khuyển ngồi xuống.

Mạnh Kỳ gật đầu:

“Ngươi cầm phù chiếu của ta, lẻn vào âm tào địa phủ, nhìn xem nó hiện giờ thế nào.”

Phong Đô đại đế bỏ mình, Địa Phủ mất chủ, chỗ đó tất là đang rất lộn xộn, đấu đá tranh giành nhau. Hắn phải lợi dụng liền mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play