Toàn bộ nguyên
điểm như sống lại, rung chuyển, xao động, sôi bùng bục lên, khái niệm
sinh và tử đầy trừ tượng hóa thành vô số những đạo văn, nằm bên trong
điểm vô cực Mạnh Kỳ đánh ra và điểm vô sinh Cố Tiểu Tang điểm ra.
Tuy rằng chỉ có hai màu đen và trắng, nhưng những đạo văn này lại chia ra
thành rất nhiều cấp độ mạnh yếu khác nhau, tạo ra một bức tranh thái cực mang theo sự huyền bí của sinh tử chi đạo!
Cuộn tranh này một
nửa yên tĩnh an bình, tử ý sâu sắc, bao dung vạn sự vạn vật, một nửa u u ám ám, ngay cả một cái khái niệm trừu tượng cũng không có, mà chỉ có vô số khả năng, ẩn chứa sinh cơ nồng đậm. Hai bên đầu đuôi nối kết với
nhau, hòa quyện với nhau, ban đầu và kết thúc kết nối với nhau, tạo nên
một sự cân bằng vi diệu, khiến cuộn tranh không vì bị mất cân bằng mà
tan vỡ.
Lúc ban đầu, Mạnh Kỳ còn cảm giác được mình đang dần bị
đồng hóa, nhưng sau đó khi dần dần bị cuốn vào luyện hóa, hắn nhận ra
mình từ từ có thể khống chế khái niệm hư ảo xung quanh, đưa âm trầm,
tuyệt vọng, hắc ám và nhiệt liệt, hi vọng, quang minh vân vân nhét hết
vào trong Âm Dương ấn, khiến Âm Dương ấn hoá sinh Thái Cực, rồi đảo
hướng, trở về vô cực, dùng điều này để bao dung âm và dương, sinh và tử!
Hắn cảm nhận được ý niệm của hắn đang vòng quanh ý thức của Cố Tiểu Tang,
và ý thức của hắn bao quanh lấy ý niệm của cô, giao hòa vào nhau, thần
hồn hòa quyện, mang tới một cảm giác vô cùng tuyệt diệu, một sự ăn ý
trước nay chưa từng có.
Cảm giác ăn ý tuyệt vời đó làm cả hai
giật mình, cuộn tranh ẩn chứa huyền diệu của Sinh Tử chi đạo bay ra
ngoài, phủ lên bàn tay phật.
Lưu Ly bốc lên, đen trắng bùng nổ,
những đạo văn tỏa sáng lơ lửng, cuối cùng cả cuộn tranh lẫn bàn tay phật khổng lồ đều biến mất.
Một kích tất thành của Phong Đô đại đế lại bị Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang chặn được!
Thừa dịp bản tính linh quang của Phong Đô đại đế bị Chân Võ quấn lấy, Tuyệt
Đao với khí thế vô địch, không chừa lại đường lùi, chém vào Phong Đô đại đế.
Đại Đạo chi thụ bay lên, quấn lấy Thất Bảo Diệu Thụ, không cho nó quét xuống nữa.
Phốc!
Hai bàn tay ẩn chứa tử vong và luân hồi của Phong Đô đại đế chắp lại, kẹp chặt lấy Tuyệt Đao.
Nhưng bộ giáp ở phần ngực đã xuất hiện một vết rách, lấp lóe điện hỏa lích
tích. Ba phe quyết chiến, cuối cùng y cũng bị sơ hở, hơi bị đao khí thấm vào mình.
Mạnh Kỳ luyện hóa càng ngày càng thuận, khái niệm sinh tử vốn mâu thuẫn lại bởi vì hắn và Cố Tiểu Tang phối hợp mà đạt được
mức điều hòa và cân bằng, dần dần hóa vào đạo lực tương quan trong Âm
Dương ấn, đậm đặc tới mức như ngưng thành thực chất, những đạo văn lại
mơ hồ được sinh ra, khiến hắn lại càng có thêm cảm ngộ về sinh và tử, âm và dương.
Ầm!
Các đạo văn ngưng tụ thành một cái gương
mặt trước trắng, mặt sau đen, không ngừng xoay tròn bay lên cao, bay vào trong bản tính linh quang ở chỗ cao vô cùng của hắn.
Ầm!
Một tiếng vỡ sụp hư ảo, sinh và tử, âm và dương quy trở về ban sơ, hòa vào
với bản tính linh quang, không còn phân biệt với nhau, nhưng lúc nào
cũng có thể bởi vì Khai Thiên Tịch Địa mà diễn hóa đi ra, nhờ nó, bản
tính linh quang Mạnh Kỳ đã càng thêm thăng hoa và lớn mạnh, tạo thuận
lợi rất lớn cho việc chiếu hình vạn giới vũ trụ sau này.
Chỉ
trong nháy mắt, hắn đã phá vỡ hai cửa ải lớn trên con đường từ Truyền
Thuyết đến Tạo Hóa. “hình chiếu ta khác” tự nhiên diễn sinh, nội dung âm dương sinh tử hắn học được ở trong Âm Dương ấn cũng ngưng luyện và
thăng hoa, càng đi gần thêm về hướng gần đạo.
Nếu không phải còn
có yêu cầu Vô Cực Hỗn Độn cũng phải thăng hoa, thì Mạnh Kỳ chỉ còn thiếu cảm nhận được khổ hải là sẽ trở thành người đại thần thông.
Hắn
tăng tiến, làm chênh lệch giữa hắn với Cố Tiểu Tang càng thêm nới rộng,
sự cân bằng giữa hai người dần lệch đi, nhưng Cố Tiểu Tang đã sớm có
chuẩn bị, chộp lấy cơ hội mất cân bằng này, quanh thân hư ảo hiện lên,
quyết định tự chứng truyền thuyết.
Tầng tầng Tiên Giới hoành không, tầng tầng Cửu U hiển hóa, hai dị tượng đầu tiên xuất hiện cùng một lúc!
Nhưng ở trong dị tượng, Tiên Giới lại thiếu đi cảm giác không linh và vĩnh
hằng, Cửu U thiếu đi hỗn loạn và tà dị chi ý, bởi vì đây là dị tượng
truyền thuyết độc đáo chỉ Vô Sinh lão mẫu nhất mạch mới có, trước giờ
chưa bao giờ xuất hiện, gọi là “Thiên địa gia hương”, cả Tiên Giới, lẫn
Cửu U, đều được quy về gia hương.
Dị tượng đầu tiên nhanh chóng
lướt qua, giữa không trung hiện ra một đóa sen trắng, tỏa ra Tiên Thiên
chi đức đủ màu, càng gần vào tâm hoa thì càng nồng đậm, càng u ám, đến
mức hình thành Hỗn Độn, hình thành một điểm vi diệu mà mơ hồ, một điểm
mang theo hư vô và cuối cùng, những cánh sen nở bung, mỗi một cánh tượng trưng cho một con đường đạo khác nhau, bao dung vạn sự vạn vật, cứu vãn thương sinh siêu thoát.
Dị tượng truyền thuyết thứ hai của Cố Tiểu Tang: “Hỗn Độn Bạch Liên”!
Thấy vậy, Phong Đô đại đế lùi lại, hất văng Tuyệt Đao trong tay, huyễn hóa
ra dị tượng Luân Hồi, định kéo bản tính linh quang của mình vào trong
đó, để thoát khỏi kiếm quang màu tím của Chân Võ.
Dị tượng hút cả thân hình Phong Đô đại đế vào trong, tiếp tục biến ảo, tạo ra một Phong Đô đại đế mới sau khi được luân hồi, khí thế và thực lực đều đạt tới
mức đỉnh phong.
Đáng sợ hơn ở chỗ, Phong Đô đại đế này tử ý ẩn
sâu, bộ giáp chuyển thành màu trắng tinh, sinh cơ dạt dào, làm kiếm
quang của Chân Võ đại đế mất đi đối tượng công kích, dần dần tiêu tán.
Phong Đô đại đế rất thông minh, hiểu được Chân Võ vẫn còn chưa thoát khỏi
trạng thái kì dị, xuất kiếm công kích đều dựa vào khí cơ mâu thuẫn mà
thành mục tiêu, nó hoàn toàn thuộc về bản năng, nên sau khi y tự “Luân
Hồi chuyển thế”, thì không chọn bên hướng tử vong nữa, như thế tia khí
cơ kia sẽ không còn, Chân Võ cũng không còn mục tiêu công kích.
Trả giá đắt để qua một lần luân hồi, bù lại Phong Đô đại đế thoát khỏi kẻ
địch mạnh nhất, giờ y có thể tập trung toàn lực ứng phó Mạnh Kỳ và Cố
Tiểu Tang đang luyện hóa Sinh Tử nguyên điểm.
Y xòe tay trái,
luân hồi hiện ra, mê ly như mộng, hút Tuyệt Đao vào bên trong, triệt
tiêu mọi sinh cơ và chí dương chí chính, khiến đối phương có sức mà
không có chỗ dùng, không thoát ra được khỏi bàn tay y.
Cùng lúc
đó, dồn thần thông và đạo lực vào tay phải đang cầm Thất Bảo Diệu Thụ,
dị quang lập tức tỏa ra, thanh tịnh bảy màu xuất hiện, mang tới sự yên
tĩnh và niết bàn cho vạn vật, hất văng Đại Đạo chi thụ, sau đó quét
thẳng vào Mạnh Kỳ, hất các khái niệm trừu tượng, sinh và tử, những đạo
văn mơ hồ ra khỏi người Mạnh Kỳ.
Trong lúc ấy, dị tượng hỗn độn
bạch liên tiêu tán, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh hiện lên, nhanh
chóng phủ đầy hư không, tạo thành một dòng sông sao sáng rực.
Cố
Tiểu Tang thành công bước vào cảnh giới Truyền Thuyết, sau khi dị tượng
“Tinh Diệu Thành Hải” biến mất, trong Sinh Tử nguyên điểm lại run lên,
lại xuất hiện một thế giới đầy an bình tường hòa, như đang ở nơi cuối
cùng của cuối cùng, mọi sinh linh đều sẽ có được cực lạc.
Giống
như Mạnh Kỳ, Cố Tiểu Tang cũng chứng được bốn loại dị tượng, nhưng không phải “Lưỡng Thế Tịnh Lập”, mà là “Vĩnh hằng quy túc” nhờ luyện hóa được một phần của Sinh Tử nguyên điểm!
Sự cân bằng lại tái hiện, Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang lại tiếp tục ‘ăn’ Sinh Tử nguyên điểm, ngưng tụ ra
quyển tranh hai màu đen trắng ẩn chứa sinh tử chi đạo.
Theo cuộn
tranh thành hình, mức độ luyện hóa của Mạnh Kỳ cũng tăng lên, Vô Cực
hoàn thành diễn biến, Hỗn Độn và hư vô giao hòa vào nhau, ban sơ và cuối cùng cùng tồn tại, tự hình thành nên thái cực cân bằng!
Bản tính linh quang của hắn lại tăng lên, cảm nhận được đủ mọi loại cảm xúc của
sinh linh, cái cảm giác không thể được đến vĩnh hằng, không thể siêu
thoát trói buộc, chúng tụ vào nhau thành một cái biển khổ hư ảo, thân
đang ở trong biển khổ, không thể nào được cực lạc.
Lại đột phá một cửa ải đến Tạo Hóa!
Cuộn tranh bay ra, bị Thất Bảo Diệu Thụ quét trúng, hai bên rơi vào giằng co.
Trong lòng Phong Đô đại đế chợt lóe lên một cảm giác không hay, như sắp đi
tới điểm kết thúc sinh mạng, nhưng y còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị
một làn kiếm quang màu tím sáng rực chém trúng.
Kiếm quang phân
hoá, không có chỗ nào không thể tới, phân ra công kích tới từng ý niệm
của Phong Đô đại đế, không cho y hi vọng khởi tử hồi sinh!
Đạo Truyền Hoàn Vũ!
Kẻ giết người, Đãng Ma Thiên Tôn Chân Võ!
Không phải là ông ta hoàn toàn chỉ còn bản năng, dựa vào khí cơ khiên dẫn mới có thể xuất kiếm công kích mình hay sao? Mắt Phong Đô đại đế nhìn thấy
một người mặc cổn bào, đầu đội Bình Thiên quan, khuôn mặt gầy gò, hai
mắt sâu thẳm, lấp lóe ánh sáng của trí tuệ, khóe miệng khẽ cười nhàn
nhạt.
Hoàn toàn không hề có bộ dạng mất linh trí một tí nào!
Làm gì còn cái bộ dáng trạng thái không chết không sống kia nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT