Ngày trăng tròn, tiếng quỷ khóc trong Táng Thần sa mạc càng thêm thê lương, như địa ngục giữa nhân gian.
Ở một nơi nào đó trong hiểm địa, âm phong khắp nơi, hắc khí quay cuồng,
hư không chốc chốc lại lồi ra những gương mặt mơ hồ mà dữ tợn, chốc chốc có những oán độc hồn linh kết thành quần kết đội bồi hồi hút lấy dương
khí, xóa sạch sinh cơ của tự nhiên.
Ở nơi đã vạn năm không người
bước vào nơi này đột ngột xuất hiện một hòa thượng trung niên mặc tăng
bào vàng, khoác cà sa đỏ, khuôn mặt tuấn nhã, dáng người gầy gầy, chính
là Thiếu Lâm Bồ Đề viện thủ tọa Huyền Bi, khí chất u buồn bao năm của
ông đã chuyển hóa thành bi thiên mẫn nhân nhàn nhạt ưu thương.
Hô!
Có sinh linh đi đến, có khí tức huyết nhục, đám quỷ vật trong cốc lập tức
điên cuồng, hắc khí ào ào vọt tới, âm lãnh tới mức khiến mặt đất xuất
hiện những tầng băng dày, Ngoại Cảnh trở xuống mà đi đến nơi này, căn
bản không cần oan quỷ hấp hồn, chỉ trụ được mấy hơi là sẽ ngã lăn, bởi
vì dương khí và nhiệt độ cơ thể đã bị hoàn cảnh nơi đây hút sạch không
còn!
Vạn quỷ dạ hành, tử khí tràn ngập, so với chúng, Huyền Bi
nhỏ bé chẳng khác gì một tảng đá trong biển cả bao la, nhưng bước chân
ông không hề ngừng, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, hai tay chắp thành chữ thập.
“Sau hôm nay, trong trăm ngàn ức kiếp, ứng có thế
giới, tất cả chúng sinh trong Địa Ngục, và tam ác đạo, chư tội khổ, ta
thề nguyện đều cứu, rời khỏi địa ngục ác thú, súc sinh ngạ quỷ, khiến
những người bị tội báo này đều thành Phật, ta mới thành chính giác.”
Trong Phật âm, tăng nhân đi trong sơn cốc dần biến thành một Kim Thân “Bồ
Tát”, chân đạp Hắc Băng ảm huyết, lưu ly không hề bị lây nhiễm chút nào, nét mặt thương hại trang nghiêm, không có thống hận, cũng không có thù
ác như cừu.
Từng vòng phật quang từ Huyền Bi Địa Tạng Bồ Tát Kim
Thân tỏa ra, làm tan những tầng băng, tinh lọc máu đen, xua tan âm
phong, đẩy tan hắc vụ.
Mặt đất đầy âm lãnh mọc ra những đóa thần
hoa màu vàng, không giống liên hà, cũng không giống Bà La, mà giống hoa
Bỉ Ngạn ở hai bờ Hoàng Tuyền cuồn cuộn.
Theo tiếng niệm kinh “Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát” mãn vang vọng, tịnh thổ thành hình, không
ngừng lan rộng ra ngoài, bao phủ những oan hồn ác quỷ vào trong.
Công pháp đặc thù của Phật môn khác với Đạo gia là cần phải thành Truyền
Thuyết mới có thể ở Chân Thật giới tự tích Động Thiên, chỉ cần vừa chứng Kim Thân, La Hán là có thể ở ngoài thân diễn hóa ra một tịnh thổ thuộc
về bản tôn.
Đương nhiên, tịnh thổ của người trước cảnh giới
Truyền Thuyết đều chỉ cùng loại với cấp Tông Sư, khác về mặt bản chất
với Động Thiên tự tích.
Huyền Bi Kim Thân hai tay tạo thành chữ
thập, đi tới, quanh thân đều là tịnh thổ, những đốm kim quang như từng
La Hán từng vị Bồ Tát lượn lờ, cùng tụng thánh hào Địa Tạng.
Phật âm vang vang, những oan hồn ác quỷ oán độc nhanh chóng biến mất, gương
mặt vặn vẹo thay đổi không còn, rơi xuống tịnh thổ, rơi xuống phía sau
lưng Huyền Bi Kim Thân, nét mặt an bình, mắt hiện thanh tịnh.
Địa Tạng Bồ Tát Kim Thân kết hợp Báo Thân, phương tịnh thổ này chẳng khác
gì một Phật quốc thu nhỏ. Oan hồn ác quỷ được Huyền Bi độ hóa đều có thể trường tồn ở đây, tu trì Phật pháp cho đến khi ông viên tịch, nhưng nếu trước khi Huyền Bi viên tịch chứng được Phật Đà quả vị hoặc bước vào
Truyền Thuyết cảnh giới, tịnh thổ sẽ thật sự trở thành Phật quốc, hóa
thành một thế giới khác, thì nó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại cho tới khi
chung kết.
Chỉ sau mấy hơi ngắn ngủi, một nơi tử khí và âm lãnh dày đặc đã trở về yên tĩnh, không còn tiếng quỷ khóc, sinh cơ lại nảy mầm.
Huyền Bi không hề thấy vui, ngược lại thở dài một tiếng:
“Lại bị vị thí chủ kia chạy mất.”
Sau khi chứng được Địa Tạng Kim Thân, ông tuân theo ý nguyện của mình, đi
tới Táng Thần sa mạc độ hóa oan hồn ác quỷ trong các vùng hiểm địa. Nửa
năm trước gặp được một quỷ vật mới chỉ vạn năm nhưng đã có vài phần cảm
giác của thần linh Thượng Cổ, vô cùng hung lệ, khiến ông không ngừng
muốn hóa giải chấp niệm trong lòng y, hóa giải những cảm xúc tiêu cực
của y, nhưng lúc nào cũng bị y sổng mất, không chặn lại kịp.
Quỷ vật mới chỉ mở một cấp linh trí mà đã khủng bố tới như vậy!
Huyền Bi khẽ niệm phật hiệu, thu tịnh thổ vào trong cơ thể, dưới chân mọc ra
kim liên, nâng ông bay lên trời, bay tới một khu vực khác của Táng Thần
sa mạc.
Dọc đường đi, ông không ngừng niệm kinh, vừa đi vừa siêu độ những oan hồn ác quỷ không còn bị chấp niệm quấn thân.
Ông đang bay qua một ốc đảo thì chợt dừng lại, mắt nhìn xuống vẻ nghi hoặc.
“Có âm khí chấp niệm khó tiêu, nhưng lại không mang theo hung lệ và dữ tợn.” Huyền Bi lẩm bẩm.
Nếu không phải ông tu luyện Địa Tạng Kim Thân, vô cùng mẫn cảm với điều này thì e là đã không nhận ra được.
Độn quang hàng xuống, Huyền Bi theo cảm ứng lần tới một căn nhà đã khá cũ, gõ cửa.
Đông đông đông, đông đông đông, âm thanh có nhịp nhưng lại không làm cho
người ta phiền lòng. Người gác cổng ngái ngủ mở cửa nhỏ, nghi hoặc hỏi:
“Đại sư, nửa đêm tới cửa có chuyện gì chăng?”
“Quý trạch gần đây có bị quỷ nháo không?” Huyền Bi hỏi thẳng.
Gác cổng ngẩn người: “Không có nghe nói có quỷ nháo gì, nhưng lão gia nhà
ta dạo này mời biết bao nhiêu là cao tăng và đạo trưởng nổi tiếng, tiếc
là mãi vẫn chưa thấy hài lòng.”
Huyền Bi gật đầu: “Lão nạp vừa vặn am hiểu siêu độ quỷ vật, mong thí chủ báo cho chủ nhân một tiếng.”
Gác cổng chăm chú nhìn ông một hồi, có phải lại thêm một hòa thượng vì thấy giải thưởng treo nhiều tiền nên lần tới không đây, hòa thượng nào tới
đây cũng nói như vậy hết!
Nghĩ nghĩ, nhớ ra lão gia cũng thật sự coi trọng việc này, nên y khép cửa, đi vào trong bẩm báo.
Giây lát sau, Điền Vạn Triết đi ra cửa đón.
“Gia phụ hàng đêm đều về báo mộng với ta về cảnh đau khổ sau khi chết, mong
đại sư từ bi vi hoài, giúp ta hóa giải.” Điền Vạn Triết nói thẳng.
Khóe môi hắn mọc nhọt, mắt thâm quầng nặng, dạo này cầu tăng vấn đạo biết
bao nhiêu người đều không cứu được lão gia tử ra, trên vạn giới thông
thức thiên địa còn bị người ta cười nhạo cho một trận, dần dần trở nên
sốt ruột, nên dù đang đêm nhưng nghe nói có cao tăng tới cửa, hắn thật
rất hy vọng có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống.
“Nằm mơ? Cảnh
sau khi chết?” Huyền Bi chăm chú Điền Vạn Triết, với thần thông Phật môn của ông, không cảm ứng được là hắn nói dối, nên bất động thanh sắc nói, “Tìm giúp một vật có kí thác chấp niệm của lão thí chủ để ta dùng Phật
pháp hóa giải, theo lão nạp nghĩ, hẳn là cái Vạn Giới Thông Thức phù bên hông thí chủ.”
Điền Vạn Triết lập tức lùi liền mấy bước, suýt nữa vấp vào cửa ngã ngửa, nhìn hòa thượng đầy kinh hãi.
Vị đại sư này thật lợi hại, liếc một cái đã nhìn ra Vạn Giới Thông Thức phù có liên quan tới chấp niệm của lão gia tử!
Nghĩ nghĩ, do dự nửa ngày, hắn nghiến răng, thỉnh Huyền Bi vào thư phòng,
lấy tấm Vạn Giới Thông Thức phù ra, giọng bi thương nói: “Đại sư xin cứu gia phụ, Địa Ngục quá đáng sợ, chỗ nào cũng là tra tấn, làm con cái sao có thể để cho phụ thân chịu cực khổ ấy!”
Huyền Bi tiếp nhận Vạn
Giới Thông Thức phù, trong tay tỏa ra quang hoa hai màu đen trắng, khẽ
vuốt lên một cái, nhưng chỉ cảm nhận được âm khí chấp niệm mà thôi,
không còn gì khác.
“Thí chủ, việc này ngươi phải nói từ đầu tới
cuối cho lão nạp biết, bằng không lão nạp cũng không làm gì được.” Ông
thật lòng nói.
Điền Vạn Triết không chút do dự, thành thành thật
thật kể lại chuyện Vạn Giới Thông Thức phù sau khi buộc định hồn phách
có thể nối tiếp xuống tới Địa Phủ, nói chuyện được với người chết, xong
đầy hi vọng hỏi Huyền Bi: “Đại sư có cách không?”
Âm tào địa phủ? Huyền Bi trong lòng kinh ngạc. Cái vật đã tiêu thất mười mấy hai mươi
vạn năm không ngờ nay lại xuất hiện, không phải chỉ còn xuất hiện trong
kinh Phật và thoại bản nữa, mà Vạn Giới Thông Thức phù sau khi buộc định hồn phách lại còn có thể thẩm thấu vào tới Địa Phủ lại càng khiến ông
sửng sốt. Theo lý, âm tào địa phủ tất có ngăn cách, không biết là kẻ bí
mật thành lập giới này thực lực không đủ, không che giấu được chư quả
chi nhân, hay là còn có nguyên do gì khác, ừ, trong tay đồ đệ nhà mình
hình như có Hoàng Tuyền hài cốt......
Trầm ngâm một hồi, Huyền Bi nói: “Lão nạp phải tự mình trò chuyện với lão thí chủ một phen mới có thể xác định biện pháp.”
“Đại sư, vậy xin chờ một chút, đợi gia phụ chủ động liên hệ, nếu không sẽ bị quỷ sai của Địa Phủ phát hiện.” Điền Vạn Triết lo lắng nói.
Huyền Bi gật đầu, không nói gì nữa, khẽ niệm [ Địa Tạng Độ Hồn kinh ], thiện
âm nhè nhẹ khiến sự sốt ruột và sầu lo của Điền Vạn Triết dần tan biến.
Không biết qua bao lâu, sắc trời tờ mờ sáng, bỗng nhiên Vạn Giới Thông Thức
phù phát ra tiếng chấn động ong ong, tỏa ánh sáng trong suốt, âm phong
cuộn lên trong phòng.
Điền Vạn Triết cuống quít tiếp nhận, báo mọi chuyện cho lão gia tử, rồi đưa cho Huyền Bi: “Đại sư xin nói ngắn gọn thôi.”
Huyền Bi gật đầu: “Lão thí chủ không cần phải gấp gáp, cũng không cần nói
chuyện, ở trong lòng mặc niệm pháp danh Huyền Bi của lão nạp bảy bảy bốn mươi chín lần là được.”
Ông sẽ dùng cái này để vận chuyển Tha Tâm thông, xuyên thấu qua cảm thụ của Điền lão gia tử để xem cảnh tượng dưới Địa Phủ.
“Huyền Bi? Sư phụ Phật môn của Nguyên Hoàng, Huyền Bi?” Điền Vạn Triết sửng sốt.
Một lúc sau, Điền lão gia tử mặc tụng hoàn tất, Huyền Bi nhắm mắt lại, thân thể tỏa ra kim quang ôn nhu như nước.
Sắc mặt ông dần trở nên trầm trọng, càng thêm thương hại, từ bi, cảnh tượng thê thảm trong âm tào địa phủ đã kích thích cực mạnh tới tâm linh ông.
Chết rồi mà vẫn còn phải chịu đựng sự thống khổ đến thế!
Tới lúc này, ông mới hiểu được tâm tình của Địa Tạng Bồ Tát khi phát ra đại nguyện, có một loại cảm giác thần thánh, song lại có nhiều hơn một cảm
giác trách nhiệm khó tả.
Ta phải thành lập tịnh thổ, tiêu giải oán độc cho mọi sinh linh sau khi chết, để họ không còn bị khổ.
Địa Ngục không trống, thề không thành phật, chúng sinh độ hết, mới chứng Bồ Đề!
Kết thúc trò chuyện, Huyền Bi mở to mắt, ôn nhu nói: “Điền thí chủ yên tâm, lão nạp đã có biện pháp, ta đi mời giúp đỡ, chốc lát sẽ về ngay.”
Chỉ dựa vào mình, thì không đủ sức cứu được người, Vạn Giới Thông Thức phù
này có thể liên thông Địa Ngục, lên Ngọc Hư cung thỉnh cầu hỗ trợ sẽ
không sai.
Nghĩ tới đây, ông bỗng thấy xấu hổ, mình là sư phụ và
trưởng bối, lại phải tới chỗ đệ tử nhờ xin giúp đỡ, thật là có phần xấu
hổ.
Nhưng nếu có thể cứu ra được những hồn linh chịu khổ, một chút lúng túng ấy có tính là gì!
Độn quang vừa khởi, ông bay về hướng đông, tới Côn Luân sơn Ngọc Hư cung mới hạ xuống.
“Lão nạp muốn cầu kiến chưởng giáo quý phái.” Huyền Bi đi đến chỗ phòng gác cổng, nói với Đại Thanh Căn ở bên trong.
Đại Thanh Căn vội chạy ra, cười nịnh nọt:
“Đại sư xin đừng khách khí như vậy, chỉ là, chỉ là chưởng giáo lão gia vừa vặn đã đi ra ngoài, không có ở trong nội môn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT