Mạnh Kỳ bắt đầu kiểm tra lại mọi việc có liên quan của Cố Tiểu Tang và Kim Hoàng.
Dần dần, hắn mò ra một ít vấn đề:
“Trước khi Tiểu Tang sống lại, tuy Kim Hoàng vẫn phái thủ hạ đi tìm manh mối
cô ấy để lại để hoàn toàn diệt trừ cô ấy, nhưng hình như đều có sai sót
ngẫu nhiên vì một mục đích khác......”
“Như trong vụ Hỗn Độn
Thanh Liên tử trong Ngọc Hư cung, bà ta giúp Sa Ngộ Tịnh thức tỉnh,
không chỉ không làm các đại nhân vật khác phản ứng, mà ngay chính bản
thân Sa Ngộ Tịnh cũng là cam tâm tình nguyện, làm các thần sứ khác không bất mãn. Sa Ngộ Tịnh thức tỉnh đã giúp La giáo trở thành thế lực có
Truyền Thuyết sớm nhất, trộm lấy một bộ di thể từ trong Linh Sơn, hẳn là còn có bố trí khác......”
“Trận chiến ở Phù Tang cổ thụ giới
vực, bà ta thông qua Sa Ngộ Tịnh, hóa giải nguy hiểm ở chỗ đó, lấy được
quả cây liên hệ đặc thù với Thanh Đế, sau đó lại vừa đúng lúc ‘Đưa’ cho
ta, tạo nên tác dụng quan trọng giúp hôm nay Thanh Đế độ qua biển khổ,
đăng lâm Bỉ Ngạn......”
“Tứ đại thần sứ tới cửa đánh nhau song
mục đích hình như chỉ là muốn giữ chân Ngọc Hư cung, tạo cơ hội cho Di
Lặc và Yêu tộc mà thôi......”
Lại nhớ tới Kim Ngao đảo Hồng Môn
yến, Vô Sinh lão mẫu phái Độ Thế Pháp Vương tới thương lượng với Viên
Hồng, hẳn là về Đông Hoàng chung, không ngờ bị Thanh Đế bắt gặp, dẫn tới đánh nhau, bà ta mượn ngay cơ hội này hàng xuống một chút sức mạnh,
kích ra những chuyện xảy ra sau đó, làm đám người hắn bị đẩy về thời
Trung Cổ, tuy bên trong cũng có bàn tay của Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng kẻ
mào dẫn ban đầu nhất định chính là Kim Hoàng, kết quả cuối cùng dẫn tới
là điểm tỉnh cho Dược Sư Vương Phật, giúp Thanh Đế bước ra được bước
quan trọng chứng đạo Bỉ Ngạn.
Mạnh Kỳ lẩm bẩm: “Hồi trước là Kim
Hoàng, hiện giờ là Vô Sinh lão mẫu, hình như đều rất giỏi dùng kiểu
thuận lý thành chương để che giấu tính toán của mình, mà cái gọi là
thuận lý thành chương đó rất có khả năng là do bà ta tự mình tạo ra!”
“Kim Hoàng không có mấy sát ý với ta, vẫn luôn nương tay, đối với chuyện
Tiểu Tang sống lại vẻ thì vô cùng coi trọng, nhưng thật sự tới khi cần
mới hơi thể hiện ra một chút thôi. Như thế hoặc là Tiểu Tang căn bản
không phải là mối đe dọa với bà ta, không có cô ấy bà ta vẫn viên mãn
được, hoặc là bà ta đã để lại hậu chiêu gì đó mà chính Tiểu Tang cũng
không biết, tự tin là dù Tiểu Tang có giở trò uy hiếp thì cũng vẫn dễ
dàng giải quyết được trước khi cô ra tay, nên mới hạ quân cờ này, tuỳ cơ ứng biến.”
“Việc này đã từng bị Bỉ Ngạn đại nhân vật chú ý. Nếu
Tiểu Tang không phải mối đe dọa cho Kim Hoàng, không ngăn cản được bà ta viên mãn thì cơ bản không thể qua được mắt của họ vì đây là một điều
cực kì quan trọng, không có khả năng Kim Hoàng bảo có thì họ tin là có,
mà Kim Hoàng bảo không thì họ liền tin là không.”
“Loại trừ dần
các khả năng, chỉ còn lại một lời giải thích mà thôi, chính là Kim Hoàng đã cực kì chắn chắn có khả năng tiêu diệt Tiểu Tang trước khi cô ấy ra
tay uy hiếp bà ta......”
“Nhưng mà theo biểu hiện gần đây thì
hình như Tiểu Tang cũng đã có chỗ dựa khác, giấu giếm rất nhiều bí mật,
không biết có chống nổi Kim Hoàng hay không......”
“Từ khi sống
lại tới nay, lúc nào Tiểu Tang cũng biểu hiện ra khí chất rất giống với
Kim Hoàng, có khi là do bản năng, có khi rõ ràng là cố ý bắt chước,
chẳng lẽ trong lòng cô ấy nghĩ sau khi chiến thắng Kim Hoàng sẽ hóa mình thành một Kim Hoàng khác? Nếu vậy thì Kim Hoàng đã để lại trong lòng cô ấy một bóng ma quá lớn, càng hiểu thêm về đối phương, càng có cả giác
không thể nào thắng được đối phương, chỉ còn cách bắt chước đối phương,
hóa thành đối phương, may ra mới chống đỡ được một hai.”
“Nhưng
mà bắt chước Kim Hoàng thì sẽ không bao giờ ra được cái riêng chỉ thuộc
về mình, không bao giờ thoát được sự ràng buộc của bà ta, không bao giờ
chiến thắng được bà ta......”
Mạnh Kỳ khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thương tiếc cho Cố Tiểu Tang.
Mình và Ma Phật, bởi vì không có kế thừa ký ức và kiến thức, cho nên khi
chém đứt liên hệ, chống lại đối phương, chỉ cần quan tâm tới thực lực,
cảnh giới cấp độ, võ đạo thần thông, thể xác và tinh thần mà thôi, trong khi Cố Tiểu Tang tuy có được ích lợi từ kí ức và kiến thức của Kim
Hoàng, còn thông thái hơn cả các tiền bối, luôn đạt được kết quả mà mình mong muốn, nhưng mà như vậy thì cuộc chiến giữa cô ấy với Kim Hoàng sẽ
không phải chỉ là ở ngoài thân nữa, mà còn ở trong tâm linh, sự dày vò
đó rất là khổ sở vất vả, hèn gì dần dưỡng thành tâm tư khó lường.
Bị tra tấn như thế bao năm, hèn gì khi gặp được mình mới sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Dù không kinh động Cố Tiểu Tang bế quan, Mạnh Kỳ tin rằng cô cũng vẫn sẽ
đoán ra được dụng ý thật sự của Kim Hoàng, từ đó có bố trí phù hợp.
Lần đầu tiên, Mạnh Kỳ cảm thấy Cố Tiểu Tang không phải là không thể nào hiểu được.
Hắn lấy Vạn Giới Thông Thức phù ra, liên hệ với Tề Chính Ngôn, chẳng nói gì tới chuyện giành quyền khống chế Phong Thiên đài, chỉ bảo: “Ta muốn làm Xung Hòa tiền bối sống lại.”
Xung đột của họ với Cao Lãm là do
con đường theo đạo của bản thân, do lý tưởng và chấp niệm khác nhau, hắn tạm thời chưa tìm ra giải pháp, nhưng cũng không thể đứng hẳn sang phe
nào, nên chi bằng không đề cập tới.
Giọng Tề Chính Ngôn chẳng
chút cảm xúc: “Phần lớn sức mạnh của Phong Thần bảng đã bị Bồ Đề Cổ Phật phong ấn, tuy sức mạnh không cao nhưng mà rất là huyền ảo, dù có kiến
thức của Ma Chủ, nhưng ta vẫn chưa tìm ra được biện pháp trừ khử, phải
đành hóa giải từ từ, ít nhất năm năm mới có hi vọng thành công.”
“Bồ Đề Cổ Phật muốn cái gì?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Nói là chưa tới lúc, tách Phong Thiên đài, Phong Thần bảng và Quỷ Thần Chân Linh đồ ra, chuyện này mình có thể hiểu được, vì những gì có liên quan
tới Thiên Đình, đại địa và âm tào, Bỉ Ngạn đại nhân vật đương nhiên sẽ
không ngồi im nhìn. Nhưng ông ta phong ấn Phong Thần bảng làm cái gì?
Quỷ Thần Chân Linh đồ có bị phong luôn không?
Tề Chính Ngôn thản nhiên trả lời: “Ta không biết, nhưng Bỉ Ngạn giả làm việc đều là có lí do, nhất định lý do này rất thâm sâu.”
“Có lý......” Mạnh Kỳ gật đầu, hừ, chờ ta đăng lâm Bỉ Ngạn, sẽ làm liền mấy chuyện vô nghĩa cho các ngươi xem! =))
Tề Chính Ngôn lại nói: “Lão Ngũ có chút áy náy, nhưng hắn không hề hối hận, chúng ta định rút lui về Cửu U.”
“Rút lui về Cửu U?”
Sắp phải chia tay, nên Tề Chính Ngôn có được một lần hiếm hoi giải thích
cặn kẽ: “Cao Lãm hiện đang thanh thế rất lớn, chúng ta chỉ có thể tránh
đi mà thôi. Ở trong Cửu U, thực lực của Đại Tự Tại Thiên Tử và các Ma
Thánh sẽ được tăng lên, hơn nữa tà ma tà thần bị Cửu U ô nhiễm, bản tính sẽ tăng mạnh, khó mà liên kết lại được với nhau, dù không thể tiêu diệt từng bộ phận, cũng đủ giúp chúng ta có nơi sống yên ổn, có không gian
trưởng thành.”
Là truyền nhân Ma Chủ, đương nhiên y biết những
thứ quan trọng đối với ma đạo, đột phá ở trong Cửu U sẽ giúp dị tượng
không bị hiển hiện lọt ra ngoài.
“Vậy Nam Hoang thì làm sao?” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, không có ý cản nữa.
Truyền nhân Ma Chủ trở về Cửu U, có khác gì rồng về biển lớn.
“Khiến người trong thiên hạ, không vì giàu nghèo quý tiện, tư chất cao thấp mà bị đối xử khác biệt với nhau, chỉ cần cố gắng tự cường thì đều sẽ có cơ hội có được một công pháp không kém ai, tâm nguyện ban đầu đó của ta
tới hôm nay xem như cũng đã đạt được rồi.” Giọng Tề Chính Ngôn có phần
cảm khái, “Nhờ thế giới Vạn Giới Thông Thức của ngươi, chuyện này cũng
đã cắm được rễ xuống, dù ta có rời đi cũng không bị sao cả, mà những tà
ma tà thần vào trong Cửu U không vượt qua được bản tính, không tránh
thoát được số mệnh kia cũng là sinh linh, chúng cũng cần có cơ hội.”
Dù Nam Hoang có bị quy về Đại Chu, y vẫn tin rằng Mạnh Kỳ sẽ không làm cho xu hướng võ học hiện giờ thay đổi, Cao Lãm lại càng không bởi vì chuyện này có ích với nhân đạo!
Mạnh Kỳ nghe mà trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, niềm tin của Tề sư huynh đối với hắn nặng nề quá, hắn há miệng
thở dốc, chỉ nói được một câu:
“Bảo trọng.”
“Sẽ có ngày
tái kiến.” Tề Chính Ngôn mỉm cười, sau đó quay đầu đi, cao giọng nói với đám Đại Tự Tại Thiên Tử, Triệu Hằng, Ma Thánh và bọn thuộc hạ ở sau
lưng:
“Xuất phát, mục tiêu: Cửu U!”
............
Mạnh Kỳ thở dài, sau đó thu hồi tâm thần, bắt đầu làm việc mình cần làm.
Lần này hắn đã biết được sự đáng sợ của Bỉ Ngạn, biết được uy lực khủng
khiếp của những kẻ đại thần thông, cũng nhận thức được thực lực hiện giờ của mình là chưa đến đâu, đến khi quan trọng lại chẳng đủ sức tạo ra
được tác dụng gì, ngay cả chuyện cướp lấy Phong Thần bảng hay “hỗ trợ”
mưu kế thành lập Thiên Đình của Hàn Quảng cũng đều không thành công, đều chỉ cần Chuẩn Đề đạo nhân tiện tay quẹt một cái, là hoàn toàn tan thành mây khói, chẳng làm gì được nữa. Đây chính là “Thiên ý”, cho nên suy
nghĩ đầu tiên trong đầu hắn bây giờ chính là phải nhanh chóng tăng thực
lực của mình lên.
Chuyện thứ hai phải làm là hỗ trợ sư phụ ngầm thành lập một Địa Phủ khác.
Hiện giờ đã có Thanh Đế, thời gian sắp tới sẽ khá là yên bình, vô cùng thích hợp bế quan để tăng thực lực. Mạnh Kỳ lại thần du vạn giới, lưu lại
những ấn kí ta khác của mình.
Ngọc Hư cung lại chìm vào an bình và sâu thẳm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT