Bồ Đề diệu thụ tràn ngập ý vị đại thanh tịnh, đại trí tuệ, đại tự tại,
đại cực lạc, dường như là bản tính trong lòng mỗi người. Bản thân cũng
là Như Lai, nhưng trong cảm giác của Như Lai Kim Thân do Hàn Quảng biến
thành, nó lại vô vàn nặng nề, không thể nào lay động nổi, dù hai bên là
“Đồng nguyên mà ra”, đều thuộc Phật môn “Như Lai”, có thể giảm bớt đi
được đa phần sức nặng.
Y đang định hóa ra những hư ảnh phật đà
rồi thi triển Như Lai thần chưởng thì từ trên cao Linh sơn bỗng vang lên âm thanh xé gió, như đao nóng cắt qua dầu mỡ.
Hàn Quảng cảm ứng được một thanh kiếm không ánh sáng từ thiên ngoại bay tới, vạch qua phía chân trời, nhanh chóng chém xuống.
Nếu không phải Linh sơn là đàn tràng năm xưa của Phật Tổ, từ Bỉ Ngạn trở
xuống không thể dùng được đặc thù không chỗ không ở, thì một kiếm này đã chém trúng vào người y.
Đó là một thanh kiếm một màu thâm đen
dài ba thước ba tấc ba phân, toàn thân không có hoa văn, chỉ có sát lục
thuần túy nhất hủy diệt khủng bố nhất, nơi nó đi qua, không có sinh linh nào còn sống nổi, chỉ là nhìn thấy, Hàn Quảng đã cảm giác được sinh cơ
mình đang nhanh chóng trôi đi, không cần tới sát na, dù kiếm chưa tới
người, thì y cũng đã chết rồi.
Sát sinh đệ nhất, Minh Hải kiếm!
Thất Sát đạo nhân ra tay!
“Quả nhiên......” Hàn Quảng không kinh không sợ, đã sớm có đoán trước.
Trong tất cả đại năng đại thần thông giả, nếu nói ai lúc nào cũng chú ý tới
Ma Phật bất kể ngày đêm, dù Thanh Đế có sắp độ hết khổ hải, các Bỉ Ngạn
đại nhân vật chiến đấu điên cuồng, Nhân Hoàng sắp chứng kiến loại dị
tượng thứ ba, thân thành Truyền Thuyết, Phong Thiên đài và Phong Thần
bảng hợp hai làm một như lửa sém lông mày cũng không thể khiến người này phân tâm, thì trên đời chỉ có một người, chính là kẻ từng do Ma Phật
chế ra, trở thành nô bộc của y, Thất Sát đạo nhân.
Không có ai để ý tới chuyện Ma Phật có thể thoát khốn hay không bằng người này, chấp niệm của gã còn mạnh hơn cả Tô Mạnh!
Hàn Quảng bỗng nghe thấy tiếng nước chảy, âm thanh quen thuộc, vô và mạnh mẽ, làm trên mặt y càng sâu thêm ý cười.
Thủy ý xung quanh nhanh chóng tăng lên, ở trên trời Linh sơn hóa thành một
vùng biển màu lam sẫm, sóng nước ngưng tụ hóa thành một thần linh cao
lớn trang nghiêm, chân đạp hai con ngũ trảo Hắc Long, lỗ tai đeo thủy
xà, cầm một cái bát lăng giản màu đen, đứng chắn ngay trước Minh Hải
kiếm.
Ba!
Thần tượng hóa đen, mất đi sinh cơ, băng liệt
thành từng bọt sóng. Nhưng dòng nước dâng trào, sinh cơ cuồn cuộn, nháy
mắt lại ngưng tụ ra một thần linh y hệt, sinh lại diệt, diệt lại sinh,
Minh Hải kiếm như rơi vào vũng lầy, giết hoài không hết!
“Thủy Tổ, phóng thích Ma Phật có ích lợi gì cho ngươi?” Thất Sát đạo nhân tức giận hỏi.
Sóng to ngập trời, tiếng nước nổ vang trả lời: “Ngươi không hiểu được đâu.”
Hai người lời còn chưa dứt, cả vùng biển lớn bỗng nhiên trầm xuống như bị một áp lực cực mạnh đè ép.
Bầu trời như xẻ ra làm đôi, một cây Kim Cô bổng khổng lồ từ trên cao ầm ầm đánh xuống.
Tề Thiên Đại Thánh tuy luôn chú ý tới chuyện Thanh Đế với Cao Lãm, Phong
Thiên đài, nhưng thân phận nó đặc thù, không thể lưỡng toàn, không định
tham gia vào sân, chỉ định tới lúc cần thì cứu vài người quen biết mà
thôi, cho nên có thể phân tâm. Lúc đầu nó thật sự là không kịp phản ứng, không đoán ra được mục đích thật sự của Lục Áp và Hàn Quảng lại là
phóng thích Ma Phật, nhưng khi Thất Sát đạo nhân ra tay, nó cũng theo
bản năng đánh ra một gậy!
Bất quá chỉ là một con ruồi bọ mà cũng dám làm ra chuyện lớn này?
Ăn một gậy của lão tôn ta!
Song, từ trong hư ảo thò ra một cánh tay khổng lồ thâm đen có sáu ngón, không có vẻ gì là khủng bố, cũng không dữ tợn, mà trơn nhẵn thâm thúy, cảm
giác rất an bình như đây là chỗ cuối của một cuộc đời, ai cũng không thể tránh được cái chết.
Sáu ngón tay hóa thành u ám lốc xoáy, hư ảo mông lung, là sáu đại đạo khác nhau, không ngừng xoay tròn, khiến đất
trời khi sáng khi tắt, lấp lóe không chừng.
Một kích toàn lực của Tề Thiên Đại Thánh là mạnh tới mức nào, nhưng sau khi rơi vào sáu cái
lốc xoáy kia, thì bị khi khinh khi trọng, như quỷ mị làm khí thế của nó
giảm hẳn đi, tốc độ chậm hẳn.
Phong Đô đại đế sau khi bị Vương Tư Viễn rơi ra khỏi lòng bàn tay thì bắt đầu thức tỉnh, lúc Nguyễn Ngọc
Thư chứng được Pháp Thân, nó đã khôi phục tới thực lực tiếp cận Tạo Hóa, đến nay dù vẫn chưa quay về đỉnh phong, nhưng cũng là kẻ đại thần
thông, không thắng nổi Tề Thiên Đại Thánh, nhưng ngăn cản hắn vài tích
tắc thì vẫn làm được!
Quanh người Hàn Quảng hiện ra hư ảnh các kim thân bắt ấn, đều là Như Lai thần chưởng.
“Duy ngã độc tôn” “Tứ đại giai không” “Niêm hoa cười” “Quay đầu là bờ”......
Chín Phật Đà bay tới trước, hòa vào thân hình Hàn Quảng, chín thức Như Lai
thần chưởng nối kết vào nhau, rơi xuống Bồ Đề diệu thụ.
Bồ Đề diệu thụ hút chín thức Như Lai thần chưởng vào, mọi thứ trở nên nhẹ
nhàng một cách quỷ dị, giống như sự trầm trọng nặng nề ở phía trước chỉ
là hư ảo, cấm chế cũng là hư, tất cả đều là hư, là mộng ảo bọt nước!
............
“Thành!” Hắc vụ trong tay Triệu Hằng đã bao phủ tất cả, lòng y mừng như điên.
Mình đã ăn mòn hết ấn kí của Lục Áp!
Việc này không thể chậm trễ, chậm e không kịp, Triệu Hằng một bên tự đánh
lạc ấn của mình vào, một bên định đặt “Phong Thần bảng” lên Phong Thiên
đài.
Oanh long long!
Phong Thiên đài bỗng rung mạnh, từ
sâu dưới lòng đất vọng lên một tiếng nổ vang, những đốm sáng bay lên,
xung quanh có hình ảnh thần linh xoay quanh, khiến nơi này như có vạn
tiên đến triều, chúng thần vây quanh.
Trên trời cao lấp lánh vô
số ánh sao, sáng tới loá mắt, tụ thành một biển ánh sáng lấp lóa, Cao
Lãm cuối cùng cũng bước qua cánh cửa Truyền Thuyết, sau “Thánh đức nhuận vật” và “Vạn ngọn kim đăng”, dị tượng cuối cùng chính là “Tinh Diệu
Thành Hải”, dị tượng này ra, chính là không thể ngăn cản được nữa, chỉ
còn nước chờ đến khi y củng cố cảnh giới, thì chính là người thứ hai tự
chứng Truyền Thuyết đại năng!
Triệu Hằng không chút hoảng hốt, còn thầm hô may mắn, nếu chậm hơn tí nữa, e là Cao Lãm đã kịp ra tay cản y lại rồi.
Mắt y bỗng chiếu thấy ánh sáng, một cuộn tranh từ sâu dưới đất, nơi vừa có
tiếng nổ kia bay ra, nó như có một mối liên hệ kì dị nào đó với Đại Chu
và chúng sinh, cứ thế xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, hạ xuống “Phong Thần bảng”, dính vào với nhau.
Quỷ Thần Chân Linh đồ!
“Quỷ Thần Chân Linh đồ” Phong Đô đế quân!
Ầm!
Đất trời rung chuyển, trên trời cao như lại sắp hiện ra hư ảnh tiên giới,
mặt đất như trở thành trong suốt, nhìn thấy được cả Cửu U, và Địa Phủ
mông lung như mộng.
Thiên Đình, đại địa, âm phủ, tam giả như muốn hợp nhất vào nhau, Phong Đô đế quân đợi suốt bao lâu chính là đợi cơ hội này.
Đương nhiên bản thân y không hàng lâm sức mạnh tới đây, mà là giao cho thủ hạ Diêm La, nhưng nhiêu đó đối phó Triệu Hằng với Tề Chính Ngôn là đủ rồi!
Nhất là đây không phải là chiến đấu sinh tử, là dùng thần thức của y ở trong “Đồ” giao phong, giành quyền khống chế, Diêm La ở trên dương thế bị suy yếu, bị “Cẩm Tú Sơn Hà đồ” ngăn cản bớt sức mạnh, đang ở trong trạng
thái thấp nhất!
............
Mạnh Kỳ đang do dự có nên đưa quả cây trong tay cho Thanh Đế hay không thì giật mình kinh hãi, vì hắn cảm giác được đỉnh Linh sơn xảy ra dị biến.
Từ sau khi được Tiểu Tang nhắc nhở, hắn vẫn luôn đề phòng có ai đó bí quá hoá liều, lẻn vào
Linh sơn, thả Ma Phật, làm chuyện đập bàn cờ, nên đã lén ở bên ngoài Ngũ Chỉ sơn phong ấn để lại ấn kí, nay ấn kí bị kích phát, khí tức là đến
từ Ma Sư!
“Hàn Quảng và Lục Áp dương đông kích tây, mục đích là vì Ma Phật?”
“Lục Áp không phải rất đề phòng Ma Phật, luôn phá hỏng chuyện của y hay sao?”
Bây giờ chỉ còn có một cách là hỗ trợ Thanh Đế đăng lâm Bỉ Ngạn, để ông ngăn cản việc phá phong ấn.
Dù ông không kịp ngăn cản, thì cũng có khả năng cản lại Ma Phật!
- - Linh sơn không phải nơi hắn hàng lâm xuống được, dù đại ca đã chứng
được Truyền Thuyết, mình bây giờ cũng không cần quản chuyện ở Phong
Thiên đài nữa, có thể nhúng tay tới đó. Nhưng mà bây giờ muốn cản Hàn
Quảng thì không còn kịp nữa rồi!
Cái quả này đối với Thanh Đế rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Mạnh Kỳ bỗng nhớ lại một việc.
Thanh Đế giao mảnh vỡ hạch tâm của Hạo Thiên kính cho Kim Hoàng, ôn dưỡng ở
trong Dao Trì, sau đó liền hành tung không rõ...... từ cách thức Thanh
Đế chứng đạo có thể thấy đó chính là lúc ông thật sự bước vào một con
đường Bỉ Ngạn khác thường, hay nói cách khác, chính là trước khi ông làm cái việc quan trọng này, người cuối cùng ông gặp chính là Kim Hoàng!
Đó chính là cái gọi là tin tưởng!
Vì thế mới có chuyện Cố Tiểu Tang khi còn nhỏ yếu đã có thể đi vào Phù Tang cổ thụ giới vực!
Mạnh Kỳ không còn do dự, búng tay, quả cây do Phù Tang cổ thụ kết ra lập tức xuất hiện ở phía trên tiết điểm trong dòng sông thời gian!
............
Bồ Đề diệu thụ nhẹ như không, bị Hàn Quảng nhấc lên, Ngũ Chỉ sơn lập tức nhẹ bẫng, một chút hắc khí chui lên.
Nhưng Hàn Quảng mở to mắt, bởi vì bên dưới Bồ Đề diệu thụ có một hư ảnh phật
đà cổ xưa tang thương đang ngồi nơi đó, thân thành thanh kim, có tuệ
nhãn, tỏa ra khí tức viên mãn thần thánh trang nghiêm, khiến Ngũ Chỉ sơn dù Bồ Đề diệu thụ đã bị xách lên nhưng không hề bị phá vỡ!
Không, không phải là hư ảnh Phật Đà!
Hàn Quảng ngưng thần nhìn kĩ lại, ấy, đâu phải là Phật Đà cổ xưa, rõ ràng
là một thanh Như Ý, đủ bốn màu tử bạch kim hoàng, phúc đức thâm hậu,
công đức viên mãn, thánh đức lâu dài, chính là vật lừng lẫy tiếng tăm
của thời Thượng Cổ, Tam Bảo Như Ý!
Thì ra nó được lặng lẽ đặt ở trên Ngũ Chỉ sơn, làm tầng phong ấn thứ hai.
Hàn Quảng biến sắc, trong đầu hiện ra hai chữ:
Thánh Phật!
Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Quả thật là thiên ý khó dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT