Vũ trụ rộng lớn mênh mông, nếu từ ngoài nhìn vào, không thể nào thấy nổi giới hạn của nó, nhưng đối với Mạnh Kỳ nhìn vào từ trên cao vô
cùng, vũ trụ lại giống như không ngừng chồng lên nhau thành một điểm mà
thôi, mọi thứ đều nhìn thấy hết trong mắt, thế mà lúc này, cái vũ trụ
hắn không thể tiến vào kia lại như bao phủ một tầng sương mù mông lung,
ngăn cách không cho thần thức của hắn thò vào.
Tình trạng cổ quái ấy làm Mạnh Kỳ chú ý, thần thức của hắn biến thành một cây đèn lưu ly,
chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng, chiếu rọi tất cả những dây nhân quả trong đó, bấc đèn không ngừng lấp lóe ánh lửa.
Từ sau khi chứng
được Truyền Thuyết, Ngọc Hư thần toán liền có một mối liên hệ chặt chẽ
với “Chư quả chi nhân” hai cái gần như hợp lại làm một, giúp khả năng
thôi diễn của Mạnh Kỳ tăng lên mấy bậc, hơn xa Vương Tư Viễn hiện giờ,
thuộc hàng nổi bật trong nhóm đại năng.
Ánh lửa không ngừng chớp
động, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, đến khi tới mức đỉnh cao làm người ta muốn nổ tung thì nó lại hạ xuống, từ trong đèn vọng ra
tiếng của Mạnh Kỳ:
“Thì ra vậy......”
Cái vũ trụ này thì
ra không phải cái gì xa lạ, mà chính là loại với cái vũ trụ hắn đã từng
lạc vào trong giếng cổ trong Ngọc Hư cung, nơi có Nguyên Thủy “Hóa thân” - Sáng Thế Phạm Thiên, nơi hắn lấy được một hình chiếu ta khác.
Những vũ trụ dạng này đã bị Bỉ Ngạn giả chiếm giữ, có quyền khống chế tuyệt
đối, cho nên bản chất tăng lên, tiếp cận gần bằng Chân Thật giới, không
thể dùng khí tức của Chân Thật giới để thay đổi quy tắc trời đất của
chúng, mà chỉ thao túng được trong thời gian rất ngắn mà thôi.
Xem ra cái vũ trụ này đã bị khí tức một Bỉ Ngạn giả nào đó thẩm thấu rồi,
nên bình thường hình chiếu không thể nào vào được, mà phải qua con đường chuyên biệt, ví dụ như giếng cổ của Ngọc Hư cung, những giếng cổ này
thông tới những vũ trụ và loại mà “Nguyên Thủy hình chiếu” chiếm thế
thượng phong tuyệt đối. Có thể tưởng tượng, cái tây phương cực lạc, Vũ
Dư thiên Bích Du cung, trong chỗ của Đạo Đức Thiên Quân, trong tịnh thổ
Bồ Đề viên mãn, trong Linh Sơn còn hoàn hảo ngày xưa, hơn phân nửa đều
có một thông đạo tương tự.
“Cái vũ trụ này của Bỉ Ngạn nào vậy nhỉ?” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Khả năng thôi diễn dù có tăng lên thì cũng không thể nhìn thấy thông tin
của Bỉ Ngạn giả, chỉ có Bỉ Ngạn giả mới có thể đối kháng Bỉ Ngạn giả.
Từ chuyện số lượng Truyền Thuyết trên đời không phải ít, đủ hiểu vũ trụ
kiểu này số lượng không nhiều, gần như cố định. Cho dù không thể tiến
vào, không thể tạo hình chiếu, không thể sinh ra “Ta khác ấn ký”, thì
cũng không ảnh hưởng tới khả năng trùng kích viên mãn cuối cùng, người
ta vẫn có thể dùng những vũ trụ khác hoặc mảnh vỡ Trụ Quang tự nhiên để
sinh ra hình chiếu.
Nếu số lượng đã có hạn, vậy có nghĩa không thể thoải mái lựa chọn được, vậy rốt cuộc bên trong đó có huyền cơ gì?
Với lại, khống chế những vũ trụ này, đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn, A Di Đà Phật và những Bỉ Ngạn giả tương tự thì có được cái gì?
Hừm, có lẽ cái này liên quan tới tranh đấu giữa các Bỉ Ngạn giả, mình còn cách quá xa, không nên xen vào.
Thần thức Mạnh Kỳ bỏ qua vũ trụ kia, bay tới vũ trụ khác, hắn đang cần nhanh chóng tăng số lượng hình chiếu.
............
Nơi nào đó Đại Chu, mấy cái tiểu lâu tụ thành một khu, mặt hướng ra hồ, hoa đang nở rộ.
Nơi này đầy cảm giác trống trải hoang vắng, rõ ràng chủ nhân không thường
tới nơi đây, chỉ có mấy phó dịch tới lui, tổng thể không hề có sức sống.
Trong một tiểu lâu, chợt có những đạo điện quang sáng lên, ngân xà loạn vũ, tử long phiên thiên, chiếu sáng cả phòng.
Trong màn lôi đình hiện ra năm bóng người, mặc trường bào, mũ trùm che đầu,
có một người mặc khôi giáp, cách ăn mặc rất đặc dị, giống như nhân sĩ
của vực ngoại.
“Cái thế giới này thuộc về cấp độ Ác Mộng, thực
hiện nhiệm vụ không được sơ suất.” Người cầm đầu là một nam tử trên đỉnh đầu có một hình xăm kì dị.
Nữ tử xinh đẹp tai nhọn, lưng khoác
trường cung bên cạnh nghiến răng: “Lục Đạo thật vô sỉ, lần này lại không cho kiểm tra nhiệm vụ trước, nên chúng ta phải chuẩn bị tùm lum.”
“Nếu biết sẽ tới thế giới cấp độ Ác Mộng, ta sẽ trả thiện công hủy bỏ nhiệm
vụ ngay, nhưng hôm nay nếu đã tới rồi, vậy thì cũng nên xem xem nó thế
nào đã rồi tính. Thế giới cấp độ ác mộng tuy nguy hiểm, nhưng kỳ ngộ
nhất định cũng không ít, không chừng đi một chuyến này lại có thể giúp
tiểu đội chúng ta tăng lên đáng kể.” Nam tử cầm đầu nhìn sang cô gái
trông thanh tú yếu ớt bên cạnh, “Cảnh Hoa, cô chuyên trao đổi tin tức
với những đội khác, có thông tin gì về thế giới này không?”
Du Cảnh Hoa đẩy cái kính mắt trên mũi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như máy tính đang giải toán:
“Có, thế giới này được gọi là Chân Thật giới, có cấp độ chỉnh thể cao hơn
những thế giới luân hồi khác, nền văn minh rất phát triển, không thua gì những thế giới khoa học kỹ thuật mà chúng ta từng đi qua.”
“Trong thế giới này, đại nhân vật mạnh nhất có mấy người: Côn Luân sơn Ngọc Hư cung ‘Nguyên Hoàng’ Tiên Tôn Tô Mạnh, Phật quốc dưới đất ‘Chuyển thế Di Lặc’, Thượng Cổ Đại Thánh Ngưu Ma vương...... Nghe nói họ đều đã vượt
qua cấp thần ma, gần như không gì không làm được, tương tự với Sáng Thế
thần thế giới luân hồi trước của chúng ta, nhưng các Sáng Thế thần kia
chỉ có trong truyện kể, không có thật, còn những đại nhân vật này đều là có thật trên thế gian, cho nên chúng ta nhất định không được chọc tới
họ, thậm chí không được tới gần họ, nếu không sẽ bị họ nhìn ra thân phận Luân Hồi giả.”
“Từ khi Lục Đạo thay đổi hình thức, bỏ đi rất
nhiều hạn chế, võ đạo tiên thuật, ma pháp khoa học kỹ thuật đều được
quyền trao đổi, và tiến hành phân chia cấp độ thế giới, thì số lượng đội ngũ được vào thế giới cấp độ Ác Mộng không có nhiều, thất bại tỷ lệ cực cao, nhiều tin tức đều là do hai tổ chức ‘Tiên Tích’ và ‘Thần Thoại’
truyền ra, ta nghi trong hai tổ chức đó có thành viên là xuất xứ từ thế
giới ác mộng!”
......
Các đội viên nhìn nhau, họ may mắn
đã từng được nhìn thấy sức mạnh cấp thần ma một lần, đó thật sự là
nghiền áp tuyệt đối, thế mà boss của thế giới ác mộng này lại còn mạnh
hơn cả cấp thần ma!
Nhiệm vụ lần này nhất định đừng có liên quan gì tới bọn họ nha, nếu không thập tử vô sinh đó!
“Yên tâm, lần này không phải nhiệm vụ tử vong, mà một cái thế giới chung quy cũng sẽ có tới ba bảy loại khác nhau, đội ngũ thực lực khác nhau sẽ
được giao những cấp độ khác nhau tương ứng.” Người cầm đầu Mao Kình lên
tiếng trấn an.
Ngọn nến trong phòng tự đốt cháy, chiếu sáng hàng chữ trên tường, chính là nhiệm vụ lần này.
“Nhiệm vụ chính thứ nhất, tới Đại Chu quốc đô Trường Nhạc, nghĩ cách lẩn vào
Tấn vương phủ, mai phục ít nhất nửa năm......” Mao Kình khẽ đọc, quay
đầu nhìn Du Cảnh Hoa, “Có tư liệu của Trường Nhạc và Tấn vương phủ
không?”
Du Cảnh Hoa gật đầu: “Có, nhưng rất ít, Đại Chu thống trị vương triều khu vực hạch tâm của thế giới ác mộng, Thiên Tử được gọi là Nhân Hoàng, chấp chưởng Nhân Hoàng kiếm đứng hàng đầu của trang đầu
tiên có chữ ‘thiếu’ của danh sách trao đổi thần binh, nghe nói có thực
lực cấp thần ma mạnh nhất, sau lưng vương triều chính là Ngọc Hư cung
Nguyên Hoàng Tiên Tôn, Tấn vương Triệu Hằng là người thừa kế thuận vị,
thực lực gần tới cấp thần ma, đương nhiên, thông tin đã có một thời gian rồi, không chừng tới giờ đã có thay đổi.”
Mao Kình gật đầu:
“Thời gian cho nhiệm vụ không ít, mọi người đừng vội đi Trường Nhạc, tự
ngụy trang mình, tới tòa thành gần đây để tìm hiểu tin tức trước, tới
thế giới ác mộng là cần phải mười vạn phần cẩn thận.”
Hắn không giỏi việc tìm hiểu, nên chọn vai trò giữ liên lạc.
Hai canh giờ sau, hắn nhìn thấy một đội hữu thất hồn lạc phách quay về.
“Lão Chúc, có chuyện gì thế?” Mao Kình lo lắng.
Chúc Thiên Minh bần thần nhìn trưởng đoàn: “Ta đi trên đường phát hiện rất
nhiều người tu luyện cùng một môn võ công, nghe nói đạt tới cấp thần ma, hơn nữa cách thức để có được võ công rất là rẻ.”
“Rất rẻ?” Mao Kình mắt hiện tinh quang.
Võ công cấp thần ma đòi hỏi phải đổi rất nhiều thiện công, nếu dễ dàng lấy được, không chỉ kiếm được tiền, mà còn làm tăng tiến thực lực của cả
đội.
Chúc Thiên Minh vẫn như đang đi trên mây: “Rẻ lắm, rẻ không tả nổi luôn, còn thua xa một bát mì.”
“Cái gì?” Mao Kình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Thế giới ác mộng ghê gớm tới vậy sao? Võ công cấp thần ma rơi rụng đầy đường a!
Chúc Thiên Minh khóc không ra nước mắt: “Thật, ta định mua mấy bản, nhưng... nhưng không ngờ Lục Đạo lại cảnh cáo không được mua và tu luyện chúng
nó!”
Mao Kình ngẩn người, thở dài:
“Lục Đạo quả là vô sỉ trước sau như một!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT