Thiếu Huyền và Hi
Nga tưởng mình nghe chuyện cổ, theo họ thấy, cho dù Di Lặc còn chưa
trùng tu tới Truyền Thuyết đỉnh phong, có thể nghênh đón bản tôn hàng
lâm, khôi phục cảnh giới và thực lực đại thần thông giả thời Thượng Cổ,
thì cũng đã khôi phục tới cấp độ còn nguy hiểm hơn cả Ngưu Ma vương đã
khôi phục tới Tạo Hóa, nhãn lực kiến thức và thần thông, pháp bảo thần
binh đều vượt hẳn Ngưu Ma vương, nếu không cũng đã không được Phật Tổ và A Di Đà Phật cùng dự báo là lãnh tụ của chư tịnh thổ Phật môn tương
lai, lấy được quả vị Đại Bồ Tát, được cung xưng Đông Lai Phật Tổ.
Ngưu Ma vương còn không bằng, sá gì Giao Ma vương, Bằng Ma vương đã bị phong ấn nhiều năm trong Linh sơn.
Dù Yêu tộc có ưu thế về số lượng, thì cũng không thể để mặc Di Lặc ở bên
này. Trong Phật quốc dưới đất ít nhất có hai Truyền Thuyết là Pháp Hoa
Lâm, Đại Diệu Tướng, và có thể kết thành Vạn Phật đại trận, bên trong
Thai Tàng kết giới rất nhiều Bồ Tát La Hán.
Nguyên Hoàng phải tọa trấn trung ương, chiếu cố khắp nơi, khống chế kiếm khí của Tru Tiên tứ
kiếm, làm sao có khả năng tập trung sức mạnh như ứng phó Ngưu Ma vương
vừa rồi, lấy cái gì để giữ chân Di Lặc, đợi tới khi bệ hạ mời viện thủ
đến?
Hai người vô cùng thắc mắc, nhưng thấy Mạnh Kỳ thong dong bình tĩnh, thì cùng nói:
“Vậy chúng ta cũng đi Tây Vực!”
“Được!” Mạnh Kỳ nghiêm trang nói, “Hai vị tiền bối lĩnh chiếu!”
Hắn chỉ tay một cái, hình chiếu ở mắt trận bùng lên kiếm khí, tụ thành
những tấm phù chiếu hỗn độn, hai tấm bay về phía Thiếu Huyền và Hi Nga.
Thiếu Huyền và Hi Nga cùng đồng thanh:
“Lĩnh Nguyên Hoàng phù chiếu!”
Phù chiếu gia thân, kiếm trận không nhiễu, giống như nửa chủ nhân. Có thể
không chỗ không ở, có thể không ngừng gây rối trở ngại Yêu tộc, làm cho
bọn họ không dám chia binh, không dám tiến nhanh, chỉ có thể đóng vững
đánh chắc, lại còn phải giữ vững trận pháp ở tòa thành hạch tâm khu vực
bọn họ chiếm lĩnh, để nếu lỡ bị tập kích, còn có thể truyền tống trở về
ngay tức khắc, nếu không đánh hạ một châu rồi, vừa rời đi sẽ bị chiếm
lại ngay.
Mà muốn thành lập trận pháp, phải tốn khá nhiều thời gian.
Cầm phù chiếu, hai Nhân tộc đại năng mang theo Tận Thế chi thuyền rời khỏi
Phong Thiên đài, hàng lâm tới cửa trận Tru Tiên ở Tây Vực!
Mạnh
Kỳ lấy thân phận kiếm trận Xu Cơ, cách không ban Nguyên Hoàng phù chiếu
cho Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và Giang Chỉ Vi, các Pháp Thân không
tới Thiên Tiên không có khả năng làm địch thủ với đại năng Truyền
Thuyết, nên không cần yêu cầu họ xuất chiến.
Ngay cả Giang Chỉ
Vi, Tô Vô Danh và Lục đại tiên sinh, nếu Tuyệt Đao không thức tỉnh đến
cấp độ Truyền Thuyết, không thể mượn được Quang Âm đao, cho dù bị Tru
Tiên kiếm trận hạn chế, họ cũng không có khả năng làm đối thủ của đại
năng.
Đây chính là chênh lệch của Truyền Thuyết và Thiên Tiên, một chênh lệch rất khó bù lại.
Trong năm Trung Cổ, nếu không phải có Lạc Thư thức tỉnh đến cảnh giới Truyền
Thuyết, nhờ nó bày trận, dù các chư thánh chạm đến cánh cửa Truyền
Thuyết, có một phần đặc thù, người đông thế mạnh, thì Bá Vương cũng chỉ
tốn một đao mà thôi, không có khả năng dây dưa y.
Chư giới đã duy nhất. Mọi thứ lại bất đồng.
............
Hãn Hải hoang mạc, Tru Tiên chi kiếm nối liền bầu trời và mặt đất, kiếm khí giao nhau, tạo thành cánh cửa màu xanh.
“Xui quá, không ngờ lại đem kiếm trận Xu Cơ và Phong Thiên đài tương liên
với nhau, có Cẩm Tú Sơn Hà đồ bảo vệ, chỉ có thể đánh bình thường mà
thôi.” Ngưu Ma vương di chuyển tới trước đội ngũ Yêu tộc, nhổ một bãi
nước miếng.
Tiểu hồ ly Thanh Khâu vuốt ve Yêu Thánh thương, trầm ngâm: “Chỉ có thể như thế.”
Bằng Ma vương, Giao Ma vương không có ý kiến, nhưng chiến ý bốc lên hừng
hực, muốn cho Nhân tộc hiểu dùng mánh lới với bọn họ là không có cửa,
cảnh giới và thực lực sẽ quyết định tất cả, đập tan mọi âm mưu quỷ kế,
hạn chế của trận pháp.
“Lão ngưu ta xung phong đi trước!” Ngưu Ma vương rống lên, cất bước đi vào cửa trận Tru Tiên.
Tiên kiếm màu xanh hơi chấn động, từng đạo kiếm khí bắn xuống, khiến mọi thứ bị trì hoãn, vạn vật như rơi vào đầm lầy.
Ngưu Ma vương cầm một cây thiết côn, nắm ở sau lưng, trên đầu bay ra một làn khói, ngưng tụ thành một cái đầu trâu trắng to như thiết tháp, nanh như dao sắc, ngẩng đầu gầm rú, chặn đứng kiếm khí.
Có hắn đỡ kiếm
khí, Giao Ma vương, Bằng Ma vương, hồ ly Thanh Khâu lần lượt theo vào,
nhìn thấy một chiếc cự hạm to như núi lừng lững phía trước, đầu thuyền
là Thiếu Huyền và Hi Nga.
“Ha ha ha!” Ngưu Ma vương ngửa mặt cười to, hỗn thiết côn chỉ vào hai Nhân tộc Truyền Thuyết, “Chỉ có hai người các ngươi? Như vậy đã muốn cản đường lão ngưu ta?”
Thượng Cổ hậu kỳ, mình cũng là yêu vật khó lường tung hoành chư thiên vạn giới, Tôn
hầu tử mạnh tới như vậy, gặp mặt mình còn phải kêu tiếng đại ca, để bắt
giữ mình, Thiên Đình phải xuất ra bao nhiêu là nhân mã, Tam Đàn hải hội
đại thần đã chém mình bao nhiêu cái đầu!?
Hôm nay dù đã yếu đi,
không cường thịnh bằng khi đó, lại có kiếm trận hạn chế, thì cũng không
phải chỉ hai tên chưa tới Truyền Thuyết đỉnh phong là đòi cản được mình!
Trong tiếng cười lớn, hắn bay lên cao, tốc độ chẳng bị giảm bớt bao nhiêu.
Đúng lúc này, Ngưu Ma vương chợt có cảm giác, nhìn sang bên cạnh, một ánh
lửa chớp động, một bóng người quen thuộc xuất hiện gần đó, mạo như thiếu niên, tú tự nữ hài, chân đạp phong hỏa luân, lưng đeo hỏa tiêm chi
thương, cười nhe ra hai hàm răng trắng muốt nhỏ xinh:
“Đã lâu không gặp!”
............
Giang Chỉ Vi thu Tuyệt Đao vào khiếu huyệt, chỉ hấp thu đao ý, suy diễn thành kiếm quang, sau đó tọa trấn ở trên không phía Nam, tạm thời chưa có đối tượng phải ra tay.
Cô cột Vạn Giới Thông Thức phù ở cổ tay, quầng sáng chiếu vào trong mắt, thanh âm truyền vào trong tai.
Bộ khoái các châu của Lục Phiến môn ở phía nam trở nên bận rộn, điều động
tất cả mật thám, lặng lẽ kiểm tra các thành trì hương trấn, theo dõi
những khu vực quan trọng, thông qua đăng tin trên diễn đàn để nắm tình
hình những khu vực khác, sau đó tập hợp báo cáo cho Giang Chỉ Vi:
“Ninh Võ bình thường.”
“Cửu La bình thường.”
......
Giang Chỉ Vi kiên nhẫn đợi, không chút xao động, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng có tin tức:
“Châu thành có La giáo khởi sự, nội ứng ngoại hợp!”
Thân ảnh vàng nhạt biến mất, đã hàng lâm tới Châu thành.
............
Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh lên Ngọc Hoàng sơn, gặp được chưởng môn
Huyền Thiên tông Hư đạo nhân, người này đã đột phá tới cánh cửa Pháp
Thân.
“Hai vị tiền bối, Huyền Thiên tông ta luôn quan tâm tới
chuyện chánh đạo, nếu giúp đỡ được gì, nhất định sẽ ra tay, nhưng Quang
Âm đao hiện giờ mới chỉ thức tỉnh tới cấp độ Thiên Tiên mà thôi, e là vô ích.” Hư đạo nhân cười khổ nói.
Quang Âm đao lúc nào cũng thần bí khó lường, ngay cả Huyền Thiên tông lão cũng không nắm rõ được.
Quang Âm đao mới chỉ có cấp độ Thiên Tiên? Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh đưa mắt nhìn nhau.
............
Di Lặc về giữa các Bồ Tát Phật Đà, đài sen trắng dưới thân mở rộng, bao
phủ tất cả lưu ly, bay vào Giang Đông, châu phủ gần đó, các tín đồ cài
cắm sẵn đều có cảm ứng, cùng khẽ niệm tên của lão.
Chỉ trong chớp mắt, khắp nơi đều có phật hiệu vang vọng:
“Nam Mô cứu thế Di Lặc tôn phật!”
Theo bọn họ tụng niệm, Di Lặc Báo Thân đáp lại, những đốm lưu ly phân tán
tới các tín chúng ở các tòa thành, hóa thành các Kim Thân Phật Đà môi
cười hiền hòa.
Bọn họ liên thành kết giới khiến cấm pháp đại trận của các tòa thành tan rã, khiến chúng sinh chi lực của những khu vực
này nhanh chóng giảm bớt.
Trên Cẩm Tú Sơn Hà đồ, bộ phận Đông Hải tương ứng dần trở nên ảm đạm, rồi từ từ tan biến!
Kiếm quang bốn màu cách không bổ vào Di Lặc.
Trên đầu Mạnh Kỳ bay ra khánh vân, phân hoá thành hòa thượng tuấn tú, niệm
tên của Nguyệt Quang Bồ Tát, bay vào Đông Phương lưu ly tịnh thổ.
Thấy Nguyệt Quang Bồ Tát, Mạnh Kỳ nói thẳng:
“Bồ Tát, xin hỏi Dược Sư Vương Phật đang ở nơi nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT