“Bảo ta đoán?” Thùy Dực tử vỗ cánh, con mắt đảo quanh, vẻ hưng phấn vì có cơ hội được nói.
Nghĩ một chút, nó bắt đầu bắn như pháo liên châu: “Nhìn bộ dạng đây của
ngươi, nếu không phải bên ngoài đã trôi qua sáu mươi năm, thì cũng đã
mấy chục năm. Ách, mới có mấy chục năm mà đã khiến ta có cảm thấy sâu
không lường được, còn đáng sợ hơn đám Yêu Vương Yêu Thần ta thường thấy
nữa? Ngươi nhìn thấy kì ngộ gì hả? Lấy được thứ gì thế?”
“Có phải trượt chân ngã xuống vách núi, vào được bí cảnh sau núi Thiếu Lâm hay
không? Nghe nói ở đó là Đại A La Hán A Nan tịnh thổ thời thượng cổ, có
giấu Như Lai thần chưởng đó. Nè, ngươi đã học được mấy thức Như Lai thần chưởng, Niêm hoa cười? Duy ngã độc tôn? Tứ đại giai không?”
Thùy Dực tử càng nói càng phấn khởi, càng thêm thao thao bất tuyệt, Mạnh Kỳ
cười mỉm im lặng nghe. Trong lòng hắn rất muốn bạt tai mình, biết rõ cái tính cách này còn cho nó cơ hội nói nhiều, chính là tự làm bậy không
thể sống. Nếu không phải quần áo đang mặc hiện giờ đều là do đạo lực
hiển hóa, nhất định sẽ cởi ra nhét vào miệng nó!
Thùy Dực tử càng nói càng phát huy tư duy, tự vẽ ra một trường thiên cố sự xong, cuối
cùng mới trở về chính đề: “Ngươi tưởng ta thấy ai cũng nói hả? Hồi đó ở
Thiếu Lâm là mắt sáng nhìn ra anh hùng, ta nhìn ra ngươi nhất định bất
phàm, mới bắt chuyện với ngươi đó. Chậc chậc, ta vào Yêu Hoàng điện
không biết đã bao nhiêu năm, ngươi nhất định là không có khả năng là bám theo ta tìm được tới đây. Nhất định là có một tên ngu ngốc nào đó,
không có Yêu Hoàng lệnh mà cứ xông vào, cẩu thả để tung tích!”
“Đừng có chối, ánh mắt ngươi nhìn ta đã chứng minh hết rồi!”
Mạnh Kỳ hít một hơi thật sâu, quyết định bù lại sai lầm, bắt lấy cơ hội ngắt lời nó trịnh trọng nói: “Đúng là như vậy. Nhưng đôi khi cũng là do bị
bắt buộc phải làm thế, bất chấp bại lộ.”
Không đợi Thùy Dực tử mở miệng, hắn nói tiếp: “Ngươi có Yêu Hoàng lệnh?”
“Ha ha.” Thùy Dực tử ngửa mặt cười to. “Ta là Côn Bằng hậu duệ duy nhất,
còn cần Yêu Hoàng lệnh hay sao, phun nước miếng ra thôi cũng mở cửa được nữa.”
“Đáng tiếc chỉ có thể mở cửa, không giải được cấm pháp, không biết bị ném ra bao nhiêu lần......” Mạnh Kỳ lạnh lùng bổ sung.
Yêu Hoàng điện và Ngọc Hư cung tuy đều là chỗ ở của Bỉ Ngạn đại nhân vật,
nhưng có khác nhau về mặt bản chất. Ngọc Hư cung hiện đang ở trạng thái
vật vô chủ, ai phiêu lưu đều có thể tới thăm dò. Trong khi Yêu Hoàng
điện bao đời nay luôn được đám yêu quái ở Ngọc Hư sơn Tiểu Càn động tuân theo ý chỉ Yêu Hoàng trông coi, là nơi có chủ, sấm nó có khác gì cường
thế xông vào nhà người có chủ, vô cùng nguy hiểm.
Cho nên, Mạnh Kỳ cơ bản không hề có ý tìm cách lẩn vào. Lỡ trong đó có vị Đại Thánh nào đó trấn thủ thì sao?
Nhìn thấy Thùy Dực tử quả thật là quá tốt.
Thùy Dực tử làm sao chịu thiệt, lập tức chỉ vào Yêu Hoàng điện mắng: “Còn
không phải đám chết tiệt kia ỷ vào được điện sớm hơn ta sao, lấy đi bảo
vật không nói, còn điều chỉnh cấm pháp, ta xui xẻo tám đời, tiến vào
không biết đã bao nhiêu năm, cho tới hôm nay còn chưa lấy được truyền
thừa của tổ tiên......”
Nói tới đây, nó che miệng như nhận ra
mình nói hớ. Mắt đảo tròn, chẳng chút để ý nói: “Trong Yêu Hoàng điện
cất giấu truyền thừa huyết mạch của chư thiên Đại Thánh, bao gồm cả tổ
tiên ‘Yêu Sư’ Côn Bằng của chúng ta. Nghe nói là để phòng ngừa kỷ nguyên tan biến, truyền thừa mất đi......”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu.
Quả thực Yêu Hoàng là Bỉ Ngạn đã sống qua ít nhất một kỷ nguyên Thái Cổ!
Thùy Dực tử tiếp tục lải nhải: “Ngươi biết cũng vô dụng. Ngươi cũng không
phải Yêu tộc, không thể dung nạp huyết mạch, tăng lên bản thân......”
Mạnh Kỳ ngắm nghía nó, thấy so với hồi ở Thiếu Lâm thì thể phách và yêu khí
của nó đều mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, ở trong Yêu Tôn cũng có thể xem như là nổi bật, vì thế mỉm cười: “Hình như ở trong Yêu Hoàng
điện ngươi cũng đâu phải là không thu hoạch được gì?”
“Đương
nhiên, ta là ai? Độc nhất vô nhị Côn Bằng, đại yêu sở trường về trí tuệ
đó!” Thùy Dực tử đắc ý cười, “Ở trong Yêu Hoàng điện thứ tốt nhiều đếm
không xuể, chúng nó tưởng điều chỉnh cấm pháp, là ta không tìm được
đường hay sao? Tổ sư của chúng ta đã quản lý Yêu Hoàng điện không biết
bao nhiêu năm!”
Nói xong một đống lời vô nghĩa, nó nhìn Mạnh Kỳ đầy hi vọng: “Chúng ta coi như cũng là thanh mai trúc mã, nối khố giao tình.”
Quỷ mới làm thanh mai trúc mã với ngươi...... Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy.
Thùy Dực tử thành khẩn nói: “Độ nguy hiểm của ngươi bây giờ còn hơn cả yêu
thần ta thấy. Nếu chúng ta liên thủ, nhất định có thể lẻn vào, à không,
quang minh chính đại tiến vào hạch tâm Yêu Hoàng điện, lấy đồ tốt.”
Nó thấy “Bạn cũ” thực lực phi phàm, liền nảy ra ý hợp tác.
“Tại sao mỗ lại muốn vào trong Yêu Hoàng điện?” Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi lại.
Thùy Dực tử ngạc nhiên chỉ hắn nói: “Ngươi không vào Yêu Hoàng điện, tới đây làm cái gì?”
Thùy Dực tử sửng sốt: “Ngươi biết bên trong có bao nhiêu bảo bối không? Thần binh pháp bảo, đan dược phù triện, truyền thừa bí vật, không có cái gì
mà không có, cái nào cũng là tinh phẩm......”
“Mỗ cũng không thiếu.” Mạnh Kỳ chặn họng, “Bên trong đó cấm pháp tầng tầng, nguy hiểm vô cùng, mỗ không cần phải mạo hiểm.”
Thùy Dực tử liền nói ngay: “Sợ gì? Có ta cơ mà! Ngươi xem ta ra vào nơi đây
đã bao nhiêu năm, tới giờ vẫn hoàn hảo có tổn hao gì đâu, vẫn có bị đám
khốn kiếp kia phát hiện đâu! Nói cho ngươi biết, bản thân Yêu Hoàng điện đã không phải tầm thường, thứ quan trọng nhất của Yêu Hoàng là thời
gian, hư không và tinh thần, nó tồn tại ở quá khứ, tồn tại ở tương lai,
tồn tại ở mỗi một địa phương, quán thông đến bất cứ thời gian nào, chỉ
cần ngươi muốn, đẩy cửa ra là có thể trở lại Thượng Cổ......”
Tuyệt thế cấp Bỉ Ngạn? Bảo vật áp đáy hòm của Yêu Hoàng đây chăng? Mạnh Kỳ thấy may vì mình đã không cường thế sấm vào.
“Hơn nữa......” Thùy Dực tử đột nhiên hạ giọng, “Theo di ngôn của tổ tiên
ta, ở sâu trong Yêu Hoàng điện còn giấu một bí mật lớn nhất của Yêu
Hoàng......”
Nó cố gắng uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục Mạnh Kỳ.
Bí mật lớn nhất của Yêu Hoàng? Với cảnh giới này mà muốn đi xem? Ngại mình sống lâu quá hả? Mạnh Kỳ cười nhạt, tò mò thì tò mò cũng không ngu dấn
thân vào nguy hiểm.
Vì thế hắn không tỏ thái độ, tiếp tục đùa bỡn với Thùy Dực tử, quanh co lòng vòng lừa ra được bao nhiêu là tin tức
hữu dụng, ví dụ như Yêu Hoàng điện có rất nhiều cánh cửa, đi tới nhiều
nơi khác nhau, trong đó cửa chính chính là ở Phong Thần thế giới, ví dụ
như thường xuyên có Yêu tộc mượn quan hệ của nơi đây với Đông Hải hải
nhãn để lui tới Phong Thần và Chân Thật giới.
“Khổng Tước yêu
vương Thái Ly và Hồ tộc thiếu chủ dạo này có xuất hiện không?” Mạnh Kỳ
định tiếp xúc với hai người này trước, nhất là người thứ hai, vì cô là
truyền nhân của Yêu Thánh, là người thích thú nhìn mình làm Ma Phật suy
yếu nhất.
Thùy Dực tử lắc đầu: “Tiểu hồ ly có tới mấy lần, nhưng
Khổng Tước yêu vương thì đã lâu không thấy. Cái bộ dạng ngạo mạn đó nhất định là kiểu muốn ăn đòn, cứ nhìn thấy y lần nào là muốn đánh cho y một trận lần đó......”
Côn Bằng hậu duệ lẩm bẩm.
............
Đông Hải cuối ngày, mặt trời chiều nhuộm đỏ vùng chân trời, vài phần tráng lệ vài phần cô đơn.
Thần sơn như trước đứng thẳng, nhưng Động Thiên nơi đây đã sụp đổ, một bóng
người to lớn ngang tàng đứng bên núi, nhìn mặt trời lặn phía xa. Đường
nét người này rõ ràng, dáng vẻ kiên cường, trong đôi mắt bễ nghễ vài
phần cảm thán, bớt đi vài phần bừa bãi không coi ai ra gì, chính là Bá
Vương.
Huyền Nữ đời thứ năm từ phía sau đi tới, giọng dịu dàng
mềm mại: “Đỉnh Thiên tiên đấu với đỉnh Thiên tiên, tuyệt thế đấu với
tuyệt thế, Ma Hoàng Cửu Chuyển đấu với Bá Vương Lục Trảm, Ngô Đạo Minh
vẫn lạc thân vong, phu quân thật xứng được gọi là Thiên tiên mạnh nhất
các đời.”
Bá Vương thu hồi ánh mắt, ôn nhu nhìn Huyền Nữ đời thứ
năm: “Đúng, đã thể nghiệm Thiên tiên cực hạn, ta không cần phải ở lại
cảnh giới này thêm nữa, nên bế quan trùng kích cảnh giới Truyền Thuyết.”
Một đao chém ngược Ma Quân vừa rồi có thể nói chính là một đao đỉnh phong nhất trong cả đời đao đạo của y!
Chỉ cần thành tựu Truyền Thuyết, đăng lâm Tạo Hóa, là có thể đánh tan đám lão già đã chết rồi mà vẫn còn ngo ngoe kia!
“Chúng ta trở về đi.” Huyền Nữ đời thứ năm cười khẽ.
Bá Vương hơi gật đầu: “Còn có một việc nhỏ cần chấm dứt, ta đi rồi về.”
“Việc nhỏ gì?” Huyền Nữ đời thứ năm hỏi.
Bá Vương mỉm cười: “Hồi mới vào Pháp Thân, ta từng đuổi giết một Yêu tộc
tới Đông Hải hải nhãn, bị hắn tẩu thoát, trong lòng vẫn có một nghi vấn
chưa nghĩ ra, ngày thường tuy quên mất, nhưng tốt nhất là trước khi nhìn thấy ‘Ta đây là ta’ vẫn nên giải quyết nó, hơn nữa hiện giờ ta cũng vừa vặn đang ở Đông Hải.”
“Vậy thiếp thân chờ phu quân trở về.” Huyền Nữ đời thứ năm cười.
Bá Vương xoay người, một bước bước ra, chìm vào đáy biển thẳng tới hải nhãn.
Xuyên qua những tầng cuộn sóng, y nhìn thấy Yêu Hoàng điện.
“Yêu Hoàng điện?” Y nhướn mày, rút lôi đao ra định đi quanh xem xét.
Tử Điện lóe sáng, Yêu Hoàng điện có vẻ như chẳng hề có cấm pháp. Cửa lớn két một cái mở ra.
...............
“Ngươi nói gì cũng là Côn Bằng hậu duệ, vì sao phải lén lút lấy truyền thừa,
sao không xông thẳng tới nói chuyện với tiểu hồ ly?” Mạnh Kỳ cố tình lôi đề tài về.
Thùy Dực tử đỏ mặt, ấp úng.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ lại nghe thấy tiếng cửa lớn của Yêu Hoàng điện kêu lên ken két mở
ra, Tuyệt Đao trong tay áo hắn đột nhiên biến mất!
Hắn ngạc nhiên nhìn qua, nhìn thấy một đôi mắt bễ nghễ.