Tim Mạnh Kỳ trong phút chốc đập thình thịch đầy
chờ mong, nhìn thấy bóng áo trắng ấy, trong đầu hắn lập tức dâng trào
những kí ức và hình ảnh trước đây. Tiếc thay, cũng là áo trắng, nhưng
mặt của người mặc lại không phải, làm hắn vô cùng thất vọng.
Thì ra chỉ là “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền......
Cô gái này chấp chưởng “Hỗn Nguyên Kim Đấu”, có thể khắc chế các Thiên
tiên, nếu không bị hình chiếu Nguyên Thủy, quả thực có khả năng tới Ngọc Thanh cung trước hắn và Hàn Quảng, đến ao sen này, hơn nữa cũng không
phải hình chiếu Nguyên Thủy nào cũng có khả năng tự sinh ra linh trí.
Bích Cảnh Tuyền đã tới, “Hàng thế Di Lặc” Triệu Khiêm đâu?
Người này kiến thức kinh nghiệm và bí pháp sở hữu đều hơn xa Bích Cảnh Tuyền, trừ phi muốn mượn cơ hội này để lại ấn kí ta khác trong giếng cổ vũ trụ giống hắn và Hàn Quảng, nếu không hẳn đã tới Ngọc Thanh cung đầu tiên.
Y đã đi đâu?
Hồ sen lấp lánh, chỗ nào cũng có hoa sen nở, lá sen xanh, đều là linh căn
tiên chủng, thế gian khó gặp, mùi hương thanh nhã bay rất xa.
Nhưng chúng đều không phải là hỗn độn Thanh Liên.
Ở đầu xa nhất bên kia của ao, nơi ao giáp với chân trời, là một vùng tối
tăm mơ hồ như hỗn độn. Với cảnh giới của Mạnh Kỳ mà cung chỉ mơ hồ nhìn
thấy trong đó có chín cây sen khác thường, toàn thân một mình xanh bích, hút lấy những tia u quang. Đa phần cánh hoa sen đã rụng sạch, để lại
một hạt sen với màu sắc khó tả, trong đó có ba hạt sen chỉ còn lại cái
gốc, vẻ như đã bị ngắt mất.
Cây giữa có một bông sen còn đang
ngậm nụ sắp nở, cánh hoa tươi mát ướt át, rõ ràng khác biệt với những
bông sen khác, như đang nuôi dưỡng cái gì đó bên trong, có thể cũng là
hạt sen, nhưng cũng có khả năng là thứ khác.
Đông đông đông. Tim Mạnh Kỳ đập dồn dập.
Có phải là thứ mình đang tìm không?
Là thứ Tiểu Tang để lại ở đây có phải không?
Bích Cảnh Tuyền xoay người qua, lướt mắt qua Hàn Quảng, nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không chút ngạc nhiên, vì vừa rồi sự thất vọng và kì vọng của hắn
thể hiện quá rõ, khiến sự ẩn nấp của hắn bị lộ ra sơ hở.
Hắn mạnh, nhưng người ta cũng mạnh, làm sao không nhận ra?
Bích Cảnh Tuyền ném nắm hạt đậu trong tay ra ngoài, hóa thành một đám tiên
binh, nước ao màu vàng đỏ bên dưới sôi lên, những đợt nước dập dồn, kết
thành cấm pháp.
Hỗn Nguyên Kim Đấu bay ra, lơ lửng trên mặt ao, ngăn chặn mắt trận.
Cửu Khúc Hoàng Hà trận!
Sóng nước cuồn cuộn, ngăn lại đường đi, Bích Cảnh Tuyền lạnh nhạt nói với Mạnh Kỳ
“Chỉ cần ngươi xông qua được trận này, là ta sẽ đi ngay, không nhúng tay vào việc này nữa.”
Ồ, lời này của cô cho thấy lập trường của cô đã trở nên rõ ràng rồi nhé, người sau lưng cô là một minh hữu của Kim Hoàng!
Bích Cảnh Tuyền là người đầu tiên tới hồ sen, chỉ có một mình, nên có đủ
thời gian lấy đi bông sen xanh đang ngậm nụ kia, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ hái đi ba hạt hỗn độn Thanh Liên tử, và kết trận chặn đường hắn
mà thôi.
Hành động này của cô làm Mạnh Kỳ cảm kích. Hắn bị cản
chân ở trong giếng cổ vũ trụ, dù Bích Cảnh Tuyền có làm gì, hắn cũng đâu có kịp ngăn cản, nhưng cô đáp lại cái ơn đưa cô từ Trung Cổ trở về,
quyết định chỉ chặn hắn mà thôi.
Không hổ là Kim Hoàng, lại còn
có một chiêu này, suýt nữa là thành công rồi...... Mạnh Kỳ thầm cảm
khái, hiện ra thân hình, đi tới Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Bích Cảnh Tuyền thuộc về Tam Tiêu truyền thừa, Linh Bảo nhất mạch, trước đây dù
Mạnh Kỳ có đề phòng với cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ cô mới là người Kim
Hoàng giúp đỡ, hắn chỉ nghĩ người ở sau lưng cô là muốn kiềm chế Vô Sinh Lão Mẫu, nên hai bên có khả năng hợp tác với nhau mà thôi.
Mạnh Kỳ đảo mắt qua Hàn Quảng.
Hắn không dám chần chừ, vị Truyền Thuyết kia có khả năng vượt ra khỏi giếng cổ vũ trụ bất cứ lúc nào, hắn phải tranh thủ thời gian.
Thấy
Mạnh Kỳ nhìn mình chăm chú, Hàn Quảng lắc đầu bật cười: “Nếu lúc cường
thịnh, bổn tọa cũng có vài phần nắm chắc hỗ trợ ngươi xông qua Cửu Khúc
Hoàng Hà trận, nhưng bây giờ Thiên Đế hóa thân đã bị hủy, mảnh vỡ Đông
Hoàng chung bị tổn hại, dù có lòng nhưng lực đã không còn đủ. Tam đệ,
chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.”
Mạnh Kỳ dẹp sạch tạp niệm,
nhìn Bích Cảnh Tuyền ở trong trận, rút Tuyệt Đao ra, trang trọng hành lễ cảm ơn Bích Cảnh Tuyền, trầm giọng nói: “Hỗn Nguyên Kim Đấu chuyên để
bắt người, bịt kín mọi biến hóa, thêm Cửu Khúc Hoàng Hà trận, vậy càng
hơn hẳn Thiên Đình Trích Tiên trì, một khi đi vào, đạo lực sẽ bị hao
mòn, trở thành phàm nhân, quả thực là cấm pháp hàng đầu trong trời đất.
Có điều thanh Bá Vương Tuyệt Đao trong tay ta này bản chất đã vượt qua
Hỗn Nguyên Kim Đấu, là Thiên tiên tiêu chuẩn, nên đương nhiên có thể
chống đỡ hao mòn.”
Thần thức, tâm ý, Chân Linh ý niệm của hắn đều được quán chú hết vào trong Tuyệt Đao, giống như lúc mở khiếu, Ngoại
Cảnh thường xuyên làm như vậy, lấy đao làm mắt, lấy đao ngôn tâm.
Đao là tay, là mắt, dựa vào nó cũng chính là dựa vào chính mình. Thần thức
và tâm ý của Mạnh Kỳ hóa thành Tuyệt Đao phong mang, cảnh vật trước mắt
nhuộm lên từng tia lôi đình, cảnh sắc nhìn thấy trở nên hoàn toàn khác
với bình thường, hiện lên tới từng kết cấu nhỏ bé nhất, cao xa mênh mông mạnh mẽ, thời không đều tồn, mơ hồ có cảm giác như hóa thân thành vũ
trụ.
Mạnh Kỳ bước ra, Tuyệt Đao chỉ xéo, bước vào Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
Ầm!
Ngoài Ngọc Thanh cung, ánh sáng phóng ra từ miệng một cái giếng cổ chấn động kịch liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT