Sáng Thế thần nhân vừa dứt lời, khí tức đã choán
đầy cả vũ trụ, thể hiện năng lực ‘không đâu không ở’ trong thế giới này, thậm chí còn xông vào dòng sông thời gian, muốn quay trở về vũ trụ ban
sơ, muốn lan tới những tương lai khác nhau.
Ở trong vũ trụ này, nó là chúa tể, nó có cảnh giới Truyền Thuyết, có cấp độ Bỉ Ngạn.
Nó là hình chiếu của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mạnh Kỳ thực chưa bao giờ nghĩ bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn thần bí biến
mất, hoàn toàn đoạn tuyệt với các hình chiếu của mình, để các hình chiếu dần tự sinh linh trí, điểm đáng sợ ở chỗ linh trí của bọn chúng không
hề hoàn chỉnh, nhưng đều ghi nhớ một ước nguyện bản năng là vượt qua hạn chế của vũ trụ, giá lâm chư thiên, trở thành Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự, mà muốn làm được điều này, thì “Chư quả chi nhân” độc nhất vô nhị
trong cả chư thiên vạn giới là thứ đương nhiên không thể thiếu, thế nên… hắn trở thành kẻ địch không chết không ngừng đối với chúng nó.
Gõ tỉnh Côn Luân cổ chung, thay đổi bố cục Ngọc Hư cung, tuy giúp hắn tạm
thoát khỏi đại năng Truyền Thuyết và mấy người Triệu Khiêm, nhưng lại
đẩy hắn vào miệng đám hình chiếu của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đưa dê vào
miệng cọp.
Chuyện thế gian quả thật đều là phúc họa đi chung!
Mạnh Kỳ thấy mình thực may là người từ nơi khác tới, trong thế giới này chỉ
có một chút quá khứ ngắn ngủi, không có những lúc nhỏ yếu, không cho
Sáng Thế thần nhân cơ hội bóp chết hắn từ trong nôi.
Thần nhân
vung cả bốn cánh tay, chưởng ảnh nháy mắt choán đầy cả vũ trụ, không đâu không ở, không phân trước sau công về phía Mạnh Kỳ và Hàn Quảng.
Nó đầy tự tin, dù có Truyền Thuyết thật ở đây, thì nó cũng có khả năng
chống lại, vì thế giới này có đặc thù không bị khí tức Chân Thật giới
ảnh hưởng.
Những tầng chưởng ảnh hóa thành lốc xoáy, u ám thâm
thúy, thôn phệ vạn vật, chắn mọi hướng né tránh của hai người, chắn cả
mọi khả năng trong tương lai.
Mạnh Kỳ tự nhiên có một cảm giác
mình bị chưởng này đánh trúng mà chết là kết quả đã chú định, dù có cố
gắng cỡ nào cũng không thể thay đổi gì được, cái gì Thái Thượng vô cực
Nguyên Thủy khánh vân, cái gì Mậu Kỷ ấn, cái gì Hư Không ấn, cái gì Bát
Cửu Huyền Công, đều không thể thay đổi kết cục này.
Chuyển nhân thành quả, mình đã chết. Quá trình mới hiện?
Đây là sự chênh lệch cảnh giới về mặt bản chất.
Trong lòng Mạnh Kỳ trở nên tuyệt vọng, nhưng ánh mắt hắn bình tĩnh, Linh Đài
thanh minh. Bá Vương Tuyệt Đao rực sáng, Nguyên Thần quát vang, miệng
phát lôi âm:
“Mệnh của ta do ta không do ngươi.”
Đạo Nhất
đăng hiện ra, dòng sông thời gian xuất hiện, Tử Điện Tuyệt Đao hóa thành biển lôi đình, xuất ra sau mà đến trước, đánh trúng những bàn tay,
không cầu kiếp sau, thay đổi vận mệnh.
Một lời có thể thành thiên hạ pháp, một đao chém ra con đường tương lai.
Ầm!
Khí phách quét ngang, ánh đao văng khắp nơi. Chưởng ảnh vỡ tan, trong u ám
xuất hiện một khe hở. Mạnh Kỳ nhảy một cái, thoát ra khỏi công kích,
xuất hiện bên trên thần nhân, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, nguy nga
khổng lồ, ba đầu sáu tay, đao kiếm cùng xuất.
Đao là Khai Thiên
Tịch Địa chi địa, kiếm là Âm Dương co lại thành hình cầu, cái đầu sắc
bén lăng lệ, cái sau u ám hỗn độn, nhưng chúng còn chưa tới chỗ thần
nhân thì đã hoàn toàn biến mất, chẳng tạo ra được chút tác dụng nào.
“Ở nơi này, không ai có thể xúc phạm tới ngô.” Sáng Thế thần nhân uy nghiêm nói.
Nó là hóa thân của vũ trụ này, nó là chân lý và quy tắc của nơi này, không có đạo lý đối ứng, làm sao làm nó bị thương được?
Ngay cả tới gần cũng không có cửa!
Pháp Thiên Tượng Địa cự nhân Mạnh Kỳ giơ lên một cánh tay, tay này cầm một
cây roi màu đen dài ba thước sáu tấc năm phần, vỏ ngoài màu đen dần bong ra, hiện ra một màu vàng óng thần thánh, hai mươi mốt đốt phù ấn cùng
nổi lên, trùng điệp lên nhau, như ý chí uy nghiêm từ chín tầng trời hạ
xuống.
Nếu đã là Sáng Thế chi thần, vậy hơn phân nửa là Tiên Thiên thần linh.
Đả Thần tiên là thứ khắc thần nhất!
Phù ấn vàng hạ xuống, vây quanh thần nhân, khiến nó bị trúng công kích,
nhưng ngay khi Mạnh Kỳ rút ra Đả Thần tiên, sắc mặt thần nhân đã biến
đổi, biến mất trong cánh hoa sen, xuất hiện ở một vũ trụ khác, nên đã
tránh được một roi này.
Mạnh Kỳ không chút thất vọng, mà còn thấy vui sướng, xem ra Thần tiên có thể khắc chế Sáng Thế thần nhân này.
Thần nhân vừa trốn, chưởng ảnh còn lại tự tiêu, Mạnh Kỳ phát hiện Hàn Quảng cũng đã biến mất.
Nhưng rồi chỗ trống đó lại xuất hiện dao động, thời không trở nên hỗn loạn, Ma Sư Hàn Quảng lại hiện ra, ngay tại chỗ cũ.
Y có thể thao túng thời gian, hồi phục lại quá khứ trong thời gian ngắn, nên tránh được công kích? Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Hàn Quảng sau khi chém ra Thiên Đế hóa thân, tấn chức Thiên tiên, thì chưa
bao giờ lộ ra thực lực thật sự của mình, khiến hắn không biết được khả
năng thật sự của y.
Hôm nay xem ra, y đã có đột phá cực ghê gớm
về thời gian chi đạo, tuy chưa chạm đến vận mệnh, nhưng có thể giúp bản
thân xuyên qua lại trong dòng sông thời gian, dùng cái này để tránh được một kích chuyển nhân thành quả của thần nhân bốn mặt.
Tay áo Hàn Quảng bay bay, tư thái tiêu sái, miệng chứa ý cười, tựa hồ định liệu
trước, nhưng ánh mắt thoáng vẻ ngưng trọng, tay phải vỗ nhẹ vào tay
trái.
Xoát, một gợn sóng lấp lánh bao phủ lấy người y, hai bóng
người từ trong người y bay ra, một mặc đồ đế vương, uy nghiêm nhưng
phiêu miểu, tay cầm quang âm ngưng tụ thành trường đao, như thần linh
đang nhìn xuống nhân gian, một mặc đồ đen, thâm trầm túc mục, bàn tay
phải có sáu ngón tay, đầy hủy diệt chi ý, mi tâm Hàn Quảng hiện ra chữ
vạn màu vàng, không ngừng xoay chuyển rồi nghịch chuyển, khi thanh tịnh
siêu nhiên, khi đọa lạc tà mị.
Quang Âm đao ra, thiên địa thất
sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng, mọi thứ đều như dừng lại, thân thể
Sáng Thế thần nhân trở nên hư ảo, bước vào dòng sông thời gian, không
còn bị mọi thứ ảnh hưởng, nhưng Diêm Ma Hàn Quảng đã đánh ra một chưởng.
Ầm, hư không sụp đổ, bốn phía hóa hư vô, ngay cả quy tắc cũng như muốn biến mất. Diêm Ma Hàn Quảng như đi diệt thần công kích Sáng Thế thần nhân.
Lấy diệt thế đối sáng thế, lấy đạo lý đối ứng khắc chế vũ trụ hóa thân.
Có bắt đầu thì phải có kết thúc, có vũ trụ hóa thân, thì cũng có kẻ tử địch của nó là vũ trụ hủy diệt.
Oanh long long, xung quanh không ngừng tiêu biến, hư vô tràn về phía Sáng
Thế thần nhân, phối hợp một trảm của tuế nguyệt chi đao, khiến dòng sông thời gian hư ảo như cứng lại, khiến Sáng Thế thần nhân như bị nhiều
tầng gông xiềng khóa cứng.
Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, lại vung Đả
Thần tiên, định vận chuyển “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, bày ra Tru Tiên
kiếm trận tượng trưng cho vũ trụ đến hồi kết thúc.
Nhưng Sáng Thế thần nhân đã đưa tay lên, trong mắt phản chiếu vũ trụ, uy nghiêm nói:
“Gánh một chút sức nặng của vũ trụ đi!”
Ngón tay điểm ra, đất trời dần biến mất, vô số hình ảnh đột nhiên hiện lên, ào ạt xông về phía Mạnh Kỳ.
Trong này có hình ảnh quá trình khai sáng vũ trụ, có chi tiết của những thế
giới từ khi sinh ra đến khi hủy diệt trong mỗi bọt khí, có hình ảnh quá
trình mỗi một sinh linh từ lúc sinh ra trưởng thành đến lúc tử vong, vô
số chuyện đã xảy ra trong cả tỉ năm của vũ trụ đều xuất hiện, xông về
phía Mạnh Kỳ và Hàn Quảng Pháp Thân.
Lượng tin tức này nhiều tới
mức khủng bố, ai gánh lấy chúng, chỉ cần một phần nhỏ thôi, cũng có khả
năng bị sức nặng của chúng làm cho kí ức của bản thân tan nát, hóa thành cái xác không hồn, Chân Linh tan vỡ, Mậu Kỷ ấn và Bát Cửu Huyền Công
cũng không sao đỡ nổi.
Ba!
Những tia u quang hỗn độn do
Thái Thượng vô cực Nguyên Thủy khánh vân buông xuống bị sức ép nặng nề
làm vỡ tan, Hàn Quảng cũng đã dừng thế công, bản tôn hóa thành một Pháp
Thân kì lạ, mặt chính là phật mặt trái là ma, chữ vạn màu vàng ở mi tâm
càng thêm sáng rực, nâng Thiên Đế hóa thân, một tay chỉ trời, một tay
chạm đất, tay chạm đất nắm lấy Diêm Ma hóa thân, nghịch chuyển Vạn tự
phù, huyết hồng quanh thân, hai tay mở ra, dùng “Duy ngã độc tôn” và “Ta ký thế nhân” bảo vệ Chân Linh, sừng sững bất động trong dòng thủy triều tin tức đang ào ạt chảy.
Phanh!
Ba cái đầu của Mạnh Kỳ cùng nổ tung, không thể chống đỡ nổi sức nặng của vũ trụ.
Đầu vỡ, ánh sáng xanh tràn ra, một đóa sen vàng từ trong cổ mọc ra, hóa chuyển thành một cái đầu.
Vô Cực Ấn đã giúp cản lại một tích tắc, giúp hắn có cơ hội đón gió biến
hóa, chân linh độn ra ngoài, mới thoát được. Đôi mắt ở cái đầu mới mọc
mở to, đầy đáng sợ.
Sáng Thế thần nhân này thật là ghê gớm, giơ tay nhấc chân đều có đại thần thông.
Sáng Thế thần nhân thấy Mạnh Kỳ tránh được vũ trụ trầm trọng, bèn mặc kệ Hàn Quảng, vung tan, đánh tan dòng thủy triều tin tức, điểm hóa ra một đám
bọt khí, chuẩn bị ngưng tụ ra những tia xạ tuyến khủng bố khi hằng tinh
co lại, với sức mạnh tuyệt đối, định xóa tan mọi thức, cướp lấy chư quả
chi nhân.
Mạnh Kỳ đang định rút Đả Thần tiên, thì nghe thấy tiếng Hàn Quảng: “Dù ngươi có dùng Đả Thần tiên diệt được nó, thì cũng không
có ý nghĩa, bởi vì nó sẽ lập tức lại từ trong hoa sen sinh ra, trừ phi
ngươi hủy đi cả vũ trụ.”
Cả vũ trụ? Vũ trụ này bao la mênh mông
như thế, làm sao mà hủy diệt? Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới những lời nói lúc ban đầu của Sáng Thế thần nhân.
Nó nói nó là người chiến thắng, thần khu khổng lồ kia dù ngủ say, vũ trụ cũng không bị tiến vào hủy diệt.
Vậy sao nó không luyện hóa thần khu kia, hoặc hoàn toàn tiêu diệt đi, mà vẫn mọc ra từ trong hoa sen ở rốn đối phương?
Cái này chứng tỏ chúng nó có quan hệ nhất diệt đồng diệt (diệt một là cùng
chết), và thần khu đang ngủ say kia không phải là vũ trụ hóa thân, không thể tái sinh!
Cho nên, không nên tấn công thần nhân bốn mặt
không có khả năng chiến thắng này, mà nên hủy diệt cái thần khu không hề có khả năng phản kháng kia!
Đả Thần tiên chuyển hướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT