Bản tôn Mạnh Kỳ mở mắt, trong đầu vọng câu nói cuối cùng của “Bất Tử Yêu Thần”, vừa kinh mà nghi.
Không phải rời khỏi Thiên Trụ sơn, mà là rời khỏi Thế giới Tây Du, cho thấy
thứ khiến yêu thần phải mai danh ẩn tích không phải là trạng thái “Bất
tử không sống”, phải nhờ vào hoàn cảnh khe hở Cửu U để kéo dài hơi tàn
này.
Vậy lý do thật sự là gì? Vì sao từ khi rời khỏi Linh Sơn, Yêu Thần không quay về Phật môn?
Mạnh Kỳ đứng dậy, bước tới một bước, dưới chân dâng lên Cân Đẩu vân, nâng hắn bay về phía đông.
Giây lát, những làn sóng xanh đã hiện ra bên dưới, mặt biển lấp lánh ánh
nắng, trời cao biển rộng tráng lệ, Mạnh Kỳ đã đi tới Đông Hải.
Dõi mắt nhìn ra xa, thần thức mở ra, Mạnh Kỳ tìm vị trí Long Cung, hạ độ cao, bay xuống.
Bỗng nhiên, hắn giật mình, hơi chỉnh lại lộ tuyến, dán sát mặt biển lướt
tới, mấy chục hơi sau nhìn thấy một ngọn sóng cất cao, bên trong là rất
nhiều yêu vật của biển cả, như lão giả có mai rùa nặng nề, tráng hán vỏ
nghêu to tướng, tướng cá miệng như gai dài hoặc hình thể to bự, quân tốt tôm hùm đông đảo, số lượng cả mười vạn, yêu khí xung thiên, nối thành
một dải, khiến bầu trời trên đầu dày đặc mây đen.
“Thịt rùa, thịt cua, cá kiếm, cá ngừ, tôm hùm, … nhiều quá. Ách, mình đang nghĩ gì
thế......” Mạnh Kỳ giật giật da mặt, quay suy nghĩ trở về chuyện chính,
“Hình như là thủy quân Long Cung?”
Hắn suy tư, đẩy đẩy phiến vân
quan trên đầu. Một luồng khí bay ra, hóa thành hỗn độn khánh vân, từ
giữa đi xuống một hòa thượng áo trắng tuấn tú, mặt mày trẻ măng, môi
hồng răng trắng, mỗi bước nở hoa sen, không dính bụi trần, phiêu nhiên
thế ngoại, mấy hơi đã đi tới chỗ Thuỷ tộc đại quân, ngoài thân mơ hồ
loáng thoáng có yêu khí.
“Quy thừa tướng dừng bước!” Tăng nhân
Mạnh Kỳ kêu lên, giọng không lớn lại truyền khắp hải vực chung quanh, ấm áp dễ nghe, khó chịu tiêu hết.
Lão giả mai rùa giơ tay, đại quân dừng lại, vuốt cọng râu vểnh, nghi hoặc nhìn Mạnh Kỳ hỏi: “Vị đại sư
này trông rất lạ mặt, không giống thủy tộc Đông Hải, tìm lão phu có
chuyện gì?”
Trước nay có nhiều yêu tộc chủ động hoặc bị bắt tiến
vào Phật môn, sau này tuy có thoát ly nhưng cũng học được võ đạo nhà
phật, nhiều kẻ vẫn giữ thói quen ăn mặc như tăng lữ, nên Quy thừa tướng
không chút ngạc nhiên.
“Bần tăng đến từ Tây Ngưu Hạ Châu. Thừa
tướng đương nhiên không nhận ra.” Mạnh Kỳ chắp tay chữ thập, cười, “Dám
hỏi Long Cung ở đâu, bần tăng có chuyện quan trọng cầu kiến Long Vương.”
“Chuyện quan trọng? Không phải trời sụp xuống thì đại vương không gặp ngươi
đâu, ngài đang có chuyện phiền não.” Quy thừa tướng thấy Mạnh Kỳ triển
lộ khí tức thanh chính trang nghiêm, cơ hồ có Long Vương chi uy, theo
bản năng liền đáp.
Dù đi tới đâu, thì cảnh giới và thực lực cũng vĩnh viễn là thứ khiến người ta phải khách khí đối đãi với mình.
Đông Hải Long Vương là Đông Hải Thuỷ Thần năm đó trên thiên đình, là một ngũ trảo Chân Long chính tông, cảnh giới đã gần đến truyền thuyết. Long
Cung tồn tại dài lâu, có không biết bao nhiêu là cấm pháp, nếu không đến truyền thuyết, nếu không bắt buộc thì tốt nhất là không nên ngạnh chiến xông vào...... Mạnh Kỳ hỏi lại: “Long Vương uy chấn Đông Hải, dưới
trướng tướng hùng binh cường, thừa tướng lại trí tuệ sâu xa, còn có
chuyện gì phải phiền lòng? Không bằng nói ra nghe một chút, bần tăng tuy bất tài, nhưng cũng có vài thần thông đặc biệt, có lẽ có thể giúp đỡ
thừa tướng.”
Đôi mắt nhỏ của Quy thừa tướng đảo mấy vòng, thở dài nói: “Ai, công chúa và một nhân loại bỏ trốn, đại vương đang đại phát lôi đình, thâm hận đối
phương vong ân phụ nghĩa!”
“Vong ân phụ nghĩa?”
Không phải yêu loạn đại địa sao? Thế giới Tây Du còn có nhân tộc có khả năng bắt cóc Long Nữ?
Quy thừa tướng phì một cái: “Hứa Huyền là dư nghiệt Nhân tộc, đại vương ta
có lòng tiếc tài, luôn bỏ qua cho y, vì y mà đắc tội Phiên Hải vương,
lúc y đang bị trọng thương thu lưu y ở Long Cung, muốn mời chào y, không ngờ y lại dám vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ, nam sắc họa thủy,
dụ dỗ Tam công chúa Ngao Trinh, sau khi thương thế lành liền dẫn công
chúa bỏ trốn, hơn nữa Tam công chúa còn mang theo Cửu công chúa Ngao
Thanh, khiến đại vương giận không đâu cho hết, huy động đại quân khắp
nơi truy bắt, ngay cả lão phu cũng bị sai đi.”
“Dạo này nghe nói
Hứa Huyền rất là may mắn, kết nghĩa huynh đệ với Phúc Hải vương, đây
chính là mối họa như hổ rình mồi với Long Cung a!”
Phiên Hải
vương, Phúc Hải vương...... Nghe nói Đông Hải không phải chỉ có một nhà
Long Vương độc đại, mà còn có nhiều Yêu Thần mạnh mẽ khác, quả không
sai...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu nói: “Chuyện tìm người, bần tăng cũng có
một chút thủ đoạn, nếu thừa tướng đồng ý thử, đưa ngày tháng năm sinh
của Ngao Trinh, Ngao Thanh công chúa và tình hình chi tiết cho bần tăng, nếu có vật tùy thân thì càng tốt.”
Mình sẽ không chia cắt nhân
duyên đâu, đưa Ngao Trinh Ngao Thanh cho Long Vương thấy một chút, rồi
lại đuổi về bên cạnh Hứa Huyền cũng không sao.
Quy thừa tướng nghe vậy, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đại sư vừa nhìn là biết cao tăng, mong giúp lão phu một tay.”
Lão bèn đọc ngày sinh của Ngao Trinh, Ngao Thanh và tình hình chi tiết kể
ra hết, còn đưa cho Mạnh Kỳ hai món trang sức của các công chúa.
Mạnh Kỳ nghe xong, trong mắt rực lên lưu ly cổ đăng, chiếu sáng nhân quả.
Ồ, dây nhân quả không có, không ngờ qua mặt được chư quả chi nhân của ta...... Mạnh Kỳ nhíu mày.
Hắn chậc một cái:
“Thú vị đây......”
Hắn khẽ cười, nói với Quy thừa tướng: “Thừa tướng, bần tăng lập tức tìm chỗ yên tĩnh bố trí kết giới, thi triển bí pháp, nếu có kết quả, sẽ lập tức đi Long Cung báo cho ngươi biết.”
“Được, nếu lão phu không ở
Long Cung, ngươi chỉ cần ra hải vực xung quanh để kiếm lão phu.” Quy
thừa tướng thấy Mạnh Kỳ thận trọng như thế, vừa lòng gật đầu.
Mạnh Kỳ đánh rắn tùy côn luôn: “Không biết Long Cung là nằm ở đâu?”
Nếu thật sự tìm không thấy Ngao Trinh và Ngao Thanh, mình sẽ dùng Bát Cửu huyền công để lén vào trong!
Quy thừa tướng trả lời xong, Mạnh Kỳ cười: “Bần tăng thấy thừa tướng cao
thâm, tướng quân uy vũ, quân tốt hùng tráng, không hổ Long Cung vô địch
chi sư, trong lòng dâng lên lòng ngưỡng mộ, muốn vẽ lại cảnh này để lưu
làm kỷ niệm có được hay không?”
Một tràng khen ngợi khiến mắt Quy thừa tướng tít cả lại, đám cua nguyên soái ngư tướng quân mặt mày hớn
hở, trong lòng đều khen hòa thượng này thực là có mắt nhìn, đáng giá kết giao, ai nấy lập tức thi nhau tạo dáng.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm lấy “Vạn Giới Thông Thức phù”, khởi động chức năng “Lưu ảnh”, sau đó giả bộ vẽ vẽ, rồi đưa hình cho Quy thừa tướng bình luận vài câu.
Lấy
hình xong, Mạnh Kỳ xoay người rời khỏi, bay sâu vào trong Đông Hải, lặng lẽ đăng trạng thái lên mạng, tung tấm ảnh đại quân thủy tộc ra, bên
dưới bình luận bốn chữ:
“Đại tiệc hải sản!”
............
Ngao Trinh và Ngao Thanh tự nhiên biến mất, sự tình trở nên thú vị, Mạnh Kỳ
tìm một hòn đảo hoang, ngồi xuống, cứ một chén trà lại vận chuyển chư
quả chi nhân một lần, không chút vội vã, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, thời gian thong thả trôi đi,
trời đã vào tối, thì Mạnh Kỳ tìm nhìn thấy dây liên hệ giữa Ngao Trinh
Ngao Thanh với bên ngoài.
Tìm ra các ngươi!
Mạnh Kỳ cho hóa thân hòa thượng tuấn tú cách không hàng lâm.
Trong thế giới sao dày đặc của thế giới Tây Du, có một hằng tinh, xung quanh
là mười mấy hằng tinh khác với những quỹ đạo khác nhau, trong đó có bốn
hằng tinh có độ ấm thích hợp, có ngày đêm luân phiên nhau như thế giới
Tây Du, cũng có biển, có mặt đất, có thành trì, có rất nhiều quốc gia
nhân loại!
Nơi này cách tứ đại Bộ Châu không biết bao nhiêu thời
gian, dù có là Thiên tiên đi ngao du Tinh Hà, nếu không có thời không
thông đạo, không có truyền tống cự ly siêu xa, thì e là cũng phải mấy
ngàn trên vạn năm mới tới được.
Đây chính là sự bao la của vũ trụ.
Ở nơi này, Ngao Trinh và Ngao Thanh tin dù phụ thân nhà mình có biết được vị trí của các cô thì cũng không cách nào đuổi tới được, nên lá gan
ngày dần lớn lên, dám rời khỏi nơi an toàn.
Mới vừa đi ra một chút, trước mặt hai người nhoáng một cái, đã nhìn thấy một tăng nhân tuấn tú mặc áo trắng.
Ngao Trinh cảm giác ngay không tốt, run rẩy hỏi: “Ngươi là người phụ vương mời đến bắt chúng ta?”
“A Di Đà Phật, bần tăng đắc tội.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Ngao Trinh cười khổ: “Việc này chỉ có thể trách chúng ta mà thôi.”
Xem nhẹ kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, làm việc sơ sẩy, dám rời khỏi nơi an toàn.
“Tỷ phu, tỷ phu sẽ đến cứu chúng ta!” Ngao Thanh lên tiếng, nhưng ngoài mạnh trong yếu.
Tỷ phu của cô có dị bảo, đưa được cô và tỷ tỷ tới tận nơi xa xăm này, còn ghê gớm hơn cả phụ thân cô!
Nhưng nhớ tới hòa thượng này áo trắng này tìm ra được hai người, vượt qua cả
tinh không mênh mông, xuất hiện ngay trước mặt, cô và Ngao Trinh lại
thấy tuyệt vọng.
Tăng nhân này đáng sợ quá, còn khó lường hơn cả Hứa Huyền!
Ngao Trinh nước mắt đảo quanh, cười khổ nói: “Xin hỏi pháp danh đại sư, để ta có chết cũng được minh bạch.”
Mạnh Kỳ khẽ cười: “Bần tăng Pháp Hải.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT