Nhìn Vương Tư Viễn tùy ý ngồi
xuống ghế, Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Thực có cách có thể trùng tố Pháp Thân mà không lưu lại tai họa ngầm?”
Nếu đã có cách, vì
sao Tam Tiêu nương nương sau khi thoát ly Phong Thần bảng cũng trùng tố
Pháp Thân mà lại không còn như cũ, lưu lại đạo thống không đủ ngàn năm
đã lần lượt tọa hóa?
Vương Tư Viễn đưa nắm tay lên chặn môi, chậm chạp nói: “Cách để làm không nhiều, đa phần đều phải có chuẩn bị trước, nó bị hạn chế thời gian, trừ phi cần kíp lắm mới dùng. Năm đó, Thiên
Đình rơi xuống xảy ra quá mức đột ngột, vượt khỏi tầm kiểm soát, chân
linh thoát khỏi Phong Thần bảng thường đều để mất nhiều thời gian, nên
kết cục đều không tốt.”
Nói tới đây, y cười nhẹ: “Nhưng đa số họ đều không chết hẳn, nhiều người có thể sống lại bất cứ lúc nào.”
Cứ như y đoán được suy nghĩ của Mạnh Kỳ.
“Ngươi chính là dựa vào cái hạt châu hỗn độn và sợi dây nhân quả kì quái bám vào người ta kia?” Mạnh Kỳ gật đầu.
Nói xong, hắn bỗng có cảm ứng, nhìn xuống phía nam, vừa vui sướng vừa khó
tin: “Tề sư huynh chứng được Pháp Thân? Ma Quân không có tăng thêm khống chế? Không đúng, Ma Quân đang ở trong Vương gia......”
Hắn quay phắt qua nhìn Vương Tư Viễn chằm chằm.
Vương đại thần côn bố cục không chỉ là chém đứt nhân quả, trùng tố Pháp Thân, nhờ đó man thiên quá hải thoát khỏi vận mệnh vẫn luôn đè nặng lên vai
Vương thị, mà còn có mục đích khác, có cục trong cục!
Vương Tư
Viễn như về tới nhà mình, tỉnh bơ lấy trà, pha uống: “Muốn qua mặt mấy
lão quái vật đó, đạt được mục đích thật sự, há có thể giấu vật quan
trọng ở ngay trên người? Làm thế lúc nào cũng có khả năng bị phát giác.”
“Vật có thể giúp trùng tố Pháp Thân mà không lưu tai họa ngầm vốn dĩ không
nhiều, một là Cửu Chuyển Nguyên Hồn châu, hai là Hỗn Độn Thanh Liên tử,
ba là viên mãn Báo Thân tịnh thổ Bát Bảo Công Đức trì, bốn là ‘Thăng
Tiên trì’ của Thiên Đình năm đó, lúc trước môn hạ Thái Ất chân nhân Na
Tra trong Tam Đàn hải hội đại thần chính là đem Chân Linh giấu vào trong linh châu, mượn dùng ‘Hỗn Độn Thanh Liên tử’ trùng tố Pháp Thân, thành
tựu Tiên Thiên chi đức. So trước đây còn càng tiến thêm một bước, ta xem như lấy xảo, không phải thật sự vẫn lạc, mà là kết hợp Ma Chủ và bí
pháp Vương gia, đem Dịch Đạo chân thân ‘Độn khứ đích nhất’ hóa thành dây nhân quả, bám vào người ngươi, sau đó chỉ cần phỏng chế ‘Cửu Chuyển
Nguyên Hồn châu’ là có thể.” Vương Tư Viễn hứng trí giải thích.
“Hỗn Độn Thanh Liên tử” trùng tố Pháp Thân là có đủ Tiên Thiên chi đức, còn
hơn cả trước đó? Hèn gì Na Tra là nhân vật đời thứ ba Ngọc Hư gần bằng
được với Dương Tiễn...... Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Hèn gì
ngươi bảo ta trảm ngươi một đao ‘Dính nhân quả’. Thì ra là mượn nó để bỏ chạy.”
Vương Tư Viễn mỉm cười nhấp ngụm trà: “Không chỉ có nhờ
nó để bỏ chạy, mà một đao đó còn là một đao phá cục, có tới ba tác dụng
lớn.”
Y xòe tay ra, đếm đếm ngón tay: “Thứ nhất, ta muốn xem tên
đầu sỏ khiến Vương gia thống khổ vạn cổ, xem xem cái gọi là ‘Thiên Đạo’
rốt cuộc là như thế nào, mà có thể khiến cho Tạo Hóa trước khi chết cũng phải phát ra tiếng kêu thảm thiết, biến thành quái vật? Tạo Hóa còn
không thoát, ta làm sao thoát khỏi! Cách duy nhất chính là ngay lúc đó
khiến tất cả nhân quả đều bị dính đi, khiến Pháp Thân bị lây dính hoàn
toàn băng giải, một đường sinh cơ chính là giấu bên trong sợi dây nhân
quả đó.”
“Thứ hai, Dịch Đạo chân thân còn có tên gọi là ‘Độn Nhất Pháp Thân’ không phải là không có đạo lý, kẻ độn nhất, Thiên Đạo năm
mươi, còn ẩn này một, nếu nó với ngoại giới phát sinh liên hệ quá nhiều, sẽ dễ bị rắc rối, chỉ có thể thong thả đi tới, cho tới khi chứng được
Truyền Thuyết, mới có thể ‘Độn’‘Ra’. Đương nhiên nếu bây giờ nhờ dính
nhân quả của ngươi, ta không chỉ cảm ứng được ẩn độn bên trong thiên cơ, mà còn biến mất khỏi liên hệ nhân quả, đạt tới ‘độn nhất’ mà gần như
đạt được Truyền Thuyết mới có thể đạt thành.”
“Thứ ba mới là mượn đao của ngươi nhảy ra bàn cờ, đoạt lấy một đường sinh cơ.”
Một đao “Dính nhân quả” của ta có nhiều tác dụng tới như thế? Mạnh Kỳ nghe
mà trân trối, Vương đại thần côn không hổ là “Tính Tẫn Thương Sinh”!
Bất quá cũng gián tiếp từ trong miệng y chứng thực được Vương gia sơ tổ là đại năng cấp Tạo Hóa.
Đương nhiên, cũng không thể quá mức tin tưởng lời của Vương Tư Viễn, chung
quy tên thần côn này giỏi nhất chính là lấy một phần sự thật để lừa bịp
người ta.
Khẽ hít sâu, Mạnh Kỳ nhìn Vương Tư Viễn nói: “Một mặt
là ‘Dính nhân quả’ của ta, mặt kia ngươi lại lén đi cấu kết với Tề sư
huynh của ta, nhớ bí pháp Ma Chủ của huynh ấy, giúp ngươi luyện chế ‘Cửu Chuyển Nguyên Hồn châu’, qua mặt Địa Phủ và cái gọi là ‘Thiên Đạo’,
ngươi thì có qua có lại, cố ý đem ‘Lấy cái chết bố cục’ để hút Ma Quân
tới, tạo cơ hội cho huynh ấy chứng được Pháp Thân chứ gì?”
Vương Tư Viễn ho khan: “Không chỉ tạo cơ hội cho y, mà còn là để che giấu cho ta.”
“Ta từng nói với ngươi, bố cục mưu đồ quan trọng nhất chính là che giấu mục đích thật sự của mình, nếu để người ta bắt được mục đích thật, chẳng
khác gì rắn bị túm lấy bảy tấc, dù có giãy dụa cỡ nào cũng không thể
thoát được. mục đích ban đầu của ta rất rõ ràng, lấy cái chết bố cục,
lừa thế lực Địa Phủ và cái gọi là ‘Thiên Đạo’ một lần, nhờ đó để tìm ra
một đường sinh cơ, vì thế, mọi người tương quan đều sẽ đề phòng ta bỏ
chạy, không để ta nắm lấy được đường sinh cơ đó, khi ta ‘đã chết’, mà
Nam Hoang Tề Chính Ngôn lại bắt đầu chứng Pháp Thân, bọn họ liền sẽ
thuận lý thành chương phán đoán ta bố là cục trong cục, tất cả là vì để
tạo cơ hội cho Nam Hoang, và sinh cơ của ta đương nhiên cũng ở trên
người y.”
“Như thế, ngươi sẽ bị bỏ qua. Nếu đã không liên quan,
ai nguyện ý đắc tội Nguyên Thủy Thiên Tôn có khả năng đang hỗ trợ cho
ngươi? Còn ta thì nhờ ngươi để thoát ra khỏi động thiên, chờ ‘Cửu Chuyển Nguyên Hồn châu’ đến.”
Quả nhiên là đọ sức về tư duy...... Mạnh
Kỳ cảm giác sâu sắc mình giỏi nhất vẫn là dùng nắm đấm và đao kiếm để
nói chuyện, so sánh với nhân sĩ chuyên nghiệp, quả thật là kém xa tới
mức nhìn không thấy.
Hắn cảm khái nói: “Nhưng trải qua chuyện
này, Giang Đông Vương thị xem như cũng đã bị xóa tên khỏi hàng ngũ thế
lực đứng đầu, hơn hai mươi vạn năm tích lũy tan thành mây khói.”
“Xoá tên? Xóa rất tốt!” Vương Tư Viễn khẽ vỗ bàn tay phải lên mu bàn tay
trái, mỉm cười, sự điên cuồng trong mắt không hề giảm, “Vương gia lịch
đại không phải là không có những thiên tài giỏi hơn ta, biết bao lần tìm cách thoát khỏi, nhưng vì sao chưa bao giờ thành công? Bởi vì bọn họ
không có điên cuồng bằng ta, không bỏ đi được hơn hai mươi vạn năm tích
lũy đó, không bỏ đi được cái gọi là hưng thịnh gia nghiệp Vương gia.”
“Nhưng mà Vương gia thật ra đâu có mạnh, mà còn bị Thiên Đạo kiểm soát, luôn
bị cuốn vào đại sự, bị bao nhiêu là đại năng đại nhân vật nhìn chăm chú
vào, nói chính xác chính là cây to đón gió, động hơi chút là phạm lỗi,
không dứt bỏ đi tầng gánh nặng này, dù ta có tấn chức, tìm được cơ hội
tự chứng Truyền Thuyết, thì cũng vẫn là quân cờ, không có được sự tự
chủ, không nhảy thoát ra được khỏi bàn cờ.”
“Hôm nay nội tình
Vương gia tiêu án, ngay cả Lạc Thư cũng bị mất đi, trong mắt các đại
nhân vật đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa, cục diện chẳng phải trở
nên sáng sủa hơn sao? Bây giờ ta đã có thể thong dong tu luyện, thong
dong bố cục, đợi đến lúc mạt kiếp kịch liệt nhất sẽ ra tay, túm lấy thời cơ, chưa kể Giang Đông Vương thị hiện giờ truyền thừa vẫn còn, Động
Thiên và thần binh không thiếu, vẫn là một phương thế lực lớn.”
Mạnh Kỳ gật đầu, đồng tình: “Có thể bỏ qua Lạc Thư, tâm tính và sự điên cuồng này của ngươi thực khiến ta bội phục.”
Hoàn toàn có thể so với sự dứt khoát chém đứt quá khứ kiếp sau của mình.
“Lạc Thư không thật sự thuộc về Vương gia chúng ta, giữ lại chỉ là mối họa,
không nhân cơ hội tiễn bước nó, giữ lại để tiếp tục bị người ta khống
chế hay sao?” mắt Vương Tư Viễn sáng rực, “Cuối cùng cũng sẽ có một
ngày, nó sẽ trở lại trong tay ta, trở thành Lạc Thư của Vương gia.”
Y buông chén trà, đứng dậy, cơ thể vẫn gầy gò, gió thổi muốn ngã như
trước: “Ta cần tìm một chỗ tiềm tu, né tránh tai mắt, để khỏi bị Ma Quân và Phong Đô Đại Đế giận chó đánh mèo, đợi đến sự tình bình ổn, bọn họ
đều là đấng đại năng, đương nhiên sẽ không vì đơn thuần trả thù mà bắt
mình thức tỉnh chỉ để nhằm vào một kẻ không có tí giá trị gì như ta.”
Bởi vì Mạnh Kỳ cho một đao tương trợ, Vương Tư Viễn mới nói hết cho hắn
nghe, giúp hắn lại có thêm một chút kiến thức về các đấng đại năng đang
đánh cờ.
“Ngươi có chỗ chưa?” Mạnh Kỳ hỏi.
Vương Tư Viễn
mỉm cười: “Rời khỏi đại thành, không ở trong Thiên Cơ, ít ở trong nhân
quả, tự có thể ẩn vào trong hồng trần, nhưng mà Tề Chính Ngôn bên kia,
sau khi chứng được Pháp Thân, rất nhiều mâu thuẫn tiềm tàng sẽ trở nên
mãnh liệt, ngươi sẽ chọn con đường nào? Đứng ở bên phe nào?”
Mạnh Kỳ im lặng, không biết trả lời làm sao, nhìn theo Vương đại công tử đi ra cửa.
Vương Tư Viễn kéo cửa phòng, nói thêm: “Ta mà còn chuẩn bị được, giúp Vương
gia thoát ra khỏi tử cục, Cố Tiểu Tang lăn lộn nhiều năm, tính toán mọi
thứ chẳng lẽ lại chẳng có chuẩn bị gì lưu lại đằng sau hay sao?”
Mạnh Kỳ theo bản năng trả lời: “Cô ấy có chuẩn bị một cái thân thể ở Dao Trì, đáng tiếc......”
“Ai lại đi chuẩn bị thân thể mới ở nhà của kẻ địch bao giờ?” Vương Tư Viễn
ngắt lời Mạnh Kỳ, cười khẩy, “Hữu tình tắc thiên, có tình đều sẽ bị che
mắt. Ngươi là người thông minh, sao chuyện này lại hồ đồ như vậy?”
Y bước ra ngoài ngưỡng cửa: “Nhưng thế cũng là bình thường, chỉ có thần
côn mới kiêng kị không có tình, chỉ có tịch mịch và điên cuồng làm bạn.”
Trong tiếng cảm khái, Vương Tư Viễn biến mất khỏi Ngọc Hư cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT