Bị phát hiện? Tim Ngô Đạo Minh đập thình thịch, mắt đỏ lên.
Tuy ma chủng đã lấy được quyền khống chế cơ thể, nhưng để qua mắt các Pháp
Thân ở khắp La thành, y vẫn phải giữ nguyên nhục thể phàm thai, cho nên
khi nghĩ mình bị phát hiện, đương nhiên y không thể kềm chế được phản
ứng theo bản năng của cơ thể.
Nên ra tay trước để giành tiên cơ, hay tiếp tục giả vờ, để không lộ thân phận? Ngô Đạo Minh do dự.
Cự nhân ba mắt không nhìn y nữa, dời mắt đi, chuyển qua nhìn Pháp Thân Đa Mục Thiên Vương đang dần vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Không nhìn ra mình?
Ngô Đạo Minh vui vẻ, đưa tay lên che mặt, giả vờ mình bị cái “tử thi” kia dọa sợ, lảo đảo chạy ra đầu ngõ.
Ở một chỗ khác của La thành, một thợ rèn buông cái nông cụ chưa rèn thành hình trong tay xuống, một người làm công nhớ ra nhà mình chưa đóng cửa, vội xin về để đóng, những ma chủng thi nhau thức tỉnh, một đám Thái
Thượng Thiên Ma xuất hiện, ào ào chạy tới cửa thành gần nhất, lẩn vào
dòng người đang ra vào thành.
Nhưng mà, trong lúc hỗn loạn này,
một ma chủng đã lặng lẽ thức tỉnh, khống chế nhục thân, cái nhục thân
này chính là một nam tử bày quán bán hàng ở bên cửa thành. Y giả vờ để
tránh trời sắp mưa, nhanh tay dọn hàng hóa vào, sau đó đi tới cửa thành, được thủ vệ kiểm tra, sau đó nghênh ngang rời khỏi.
Ở gần cửa thành này, có một Pháp Thân lơ lửng giữa không trung, cẩn thận kiểm tra từng người ra thành.
Nói là thiên la địa võng cũng không phải là nói khoác!
Nhưng Thái Thượng Thiên Ma ngang nhiên không sợ. Hỗn chiến đã khiến các Pháp
Thân dời đi chú ý, đây lại còn là thân thể con người, y không sợ lộ.
Y bước đi, tới chỗ thủ vệ, Pháp Thân lướt mắt qua người y, hơi dừng lại một chút, nhưng không tìm thấy gì, rồi rời khỏi.
Ngô Đạo Minh ngẩng đầu, chờ thời khắc tự do.
Gần quán đậu hũ Vương đại nương, Ngô Đạo Minh cũng đã thấp thỏm chạy qua chỗ của cự nhân ám kim.
Không có chuyện gì xảy ra...... Y thở phào, khóe mắt lướt qua Đa Mục Thiên
Vương đang hấp hối, thầm thở dài, tăng tốc, định lướt qua.
Đúng
lúc này, Đa Mục Thiên Vương thần thức đã mơ hồ cảm nhận được sự quen
thuộc, run rẩy thò tay về hướng Thái Thượng Thiên Ma, cố gắng lên tiếng:
“Chủ thượng, cứu ta...... “
Giọng rất khàn rất yếu, nhưng rơi vào tai Ngô Đạo Minh lại chẳng khác gì thiên lôi, chấn cả người y run rẩy.
Không xong! Y kinh hãi, mĩ nhân mặc nam trang biến sắc, không chút nghĩ ngợi, chém ra một đường kiếm quang lên trời. Kiếm quang nổ tung, hóa thành
những thần thức mang theo âm thanh, vang vọng khắp bầu trời La thành:
“Phong tỏa cửa thành, cho vào không cho ra!”
“Thái Thượng Thiên Ma hóa thành phàm nhân, muốn thừa hỗn loạn bỏ chạy!”
Ngô Đạo Minh ở cửa thành còn chưa kịp phản ứng, thì cấm pháp đã mở ra, phong bế cửa thành.
Thái Thượng Thiên Ma ở quán Vương đại nương thở dài, ma chủng hoàn toàn
khống chế cơ thể, cảm nhận được trong đôi mắt của cự nhân ám kim có vẻ
bất đắc dĩ.
Ngươi bất đắc dĩ cái gì hả? Ngô Đạo Minh liền niệm hai câu văn:
“Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước đó sẽ thử thách làm khó tâm chí người đó......”
Thanh âm vọng trong lòng, ma chủng cất bước, hai tay chộp vào Nhậm Thu Thủy, sáu ngón búng ra, uế khí thành quang.
Nhậm Thu Thủy không chút hoang mang hồi kiếm chém, Bích Nguyệt dâng lên, ngăn cách hai người thành hai thế giới riêng.
Từ thành tây, một làn kiếm quang vọt lên, liên tục không ngừng, khí bốc
tận trời, bao phủ cả La thành, mọi sinh linh đều tự nhiên thấy ý chí tự
cường của mình mạnh lên hẳn, hiểu được một đạo lí nào đó của trời đất,
trong cơ thể tràn ngập khí lực mạnh mẽ, bắn văng ma chủng ra ngoài.
Huyền Nữ đời thứ năm biến sắc, phun ra những vụn thịt, ứng thân tiêu
tán.
Vì sinh dân lập mệnh!
Khí Thánh và dân sinh có liên
kết với nhau, nên là người phản ứng nhanh nhất, lập tức rời khỏi lễ nhạc chi quốc, chém ra Tứ Tuyệt kiếm.
Những ma chủng không ngừng bị
phun ra, đều là đỏ sậm gần đen, chúng vặn vẹo mấp máy, nháy mắt tụ lại
với nhau, thành một ma thai dữ tợn.
Ma Thai vỡ ra, “Thái Thượng
Thiên Ma” Ngô Đạo Minh bảy tám tuổi tái xuất hiện, tay phải đeo Ma Hoàng trảo, thiêu đốt Pháp Thân, xé rách năm khe hở hư không, định trốn vào
trong.
Sống hay chết, phải xem lần này!
Nhưng mà, Bích
Nguyệt kiếm trong tay Nhậm Thu Thủy đã xông thẳng lên trời, quang mang
rải khắp trường không, chém đứt con đường nối khe hở ô uế kia với ngoại
giới!
Kiếm quang liên tục không ngừng chợt tắt, ngưng tụ thành một
luồng, chém về phía Ngô Đạo Minh, kiếm quang thuần túy, như đang chiếu
ra đủ loại biến hóa trong tương lai, chặn kín mọi ứng đối có thể xảy ra
của Thái Thượng Thiên Ma, vì hậu thế mở ra thái bình!
Một kiếm
này nếu diễn hóa đến mức tận cùng, chính là một kiếm chém diệt tai họa
ngầm, chiếm cứ Bỉ Ngạn trong tương lai...... Nhìn thấy kiếm quang này,
mắt Mạnh Kỳ sáng lên, âm thầm cảm khái, Trung Cổ chư thánh quả nhiên đều là cường nhân tự mở ra con đường đạo cho mình, nếu không phải bị thời
đại hạn chế, đừng nói Bỉ Ngạn, Truyền Thuyết cũng không thành vấn đề,
Tạo Hóa cũng không phải là vô vọng.
Ngô Đạo Minh đỏ mặt, nghịch chuyển ma khu, thúc dục Ma Hoàng trảo, huyễn hóa ra một bàn tay to tướng, ấn xuống kiếm quang.
Kiếm quang và độc thủ băng tán, sau đó nổ tung, Ngô Đạo Minh bị đánh rớt
xuống đất, đụng vào cửa thành, đâm ra một hố to, dư ba càn quét phụ cận, cho dù đã có cấm pháp tiêu giải, song cũng không ít người ở gần đó bị
hôi phi yên diệt.
Lần này quá gấp, không kịp ngăn cách chiến đấu.
Ngô Đạo Minh phun máu, cả người vô lực, y vẫn còn đang trong thời gian lột
xác, toàn dựa vào lực thức tỉnh của Ma Hoàng trảo mới đỡ được một kích
Thiên tiên cường thịnh này, nhưng y đã bị trọng thương, không còn làm
được gì thêm nữa, tromg khi lễ nhạc chi quốc đã lại sắp một lần nữa bao
phủ mình, ngăn cách mình với nhân gian.
Chỉ còn cách nhờ Ma Hoàng trảo thức tỉnh đến Truyền Thuyết, tự hành cứu chủ? Ngô Đạo Minh vừa
nghĩ vậy, thì cảm nhận được sau lưng xuất hiện thêm một người!
Khí Thánh hai kiếm trảm phá Thái Thượng Thiên Ma, đang định liên hợp Nhậm
Thu Thủy thừa dịp tiến công, trừ khử ma kiếp, thì ngạc nhiên nhìn thấy
sau lưng Ngô Đạo Minh xuất hiện một nam tử đội đấu lạp.
Nam tử
này không biết xuất hiện lúc nào, thân hình ngang tàng, tư thái hùng vĩ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, khiến cho tất cả mọi người trong lòng run rẩy, không dám mạo phạm.
Nam tử tháo đấu lạp xuống, lộ ra gương mặt
kiên nghị, đường nét rõ ràng, đầy cảm giác cao ngạo bá đạo, ánh mắt bễ
nghễ chúng sinh.
Bá Vương!
Y xuất hiện ở La thành!
Y đã lặng lẽ đến La thành.
“Bá Vương, ngươi định làm gì?” Khí Thánh vội lên tiếng.
Bá Vương không nói gì, ném đấu lạp đi, tay trái xách Thái Thượng Thiên Ma, tay phải nắm trường đao ghìm một cái, mọi thứ lâm vào yên lặng tuyệt
đối, sau đó trường đao phá tan trói buộc, đánh nát yên lặng, bộc phát ra sức mạnh không sao tưởng tượng nổi.
Sau đó, một đạo tử quang lóe qua, sáng lạn huy hoàng, bá đạo tuyệt luân, chém ngược thương khung,
tiên nhân lui tránh, chém đứt ‘vì thiên địa lập tâm’ của Khí Thánh, chém bầu trời La thành từ một thành hai.
Tử quang phát ra, bao phủ
không trung La thành, tiếng nổ vang không ngừng, ‘lễ nhạc chi quốc’ bị
phá tan, các Thiên tiên thi nhau bay văng ra.
Đến khi quang mang tiêu tán, Bá Vương và Thái Thượng Thiên Ma đã biến mất.
“Đúng là bá đạo......” Mạnh Kỳ đã thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa.
Tại sao y lại muốn cứu Ngô Đạo Minh? Để tìm đồng minh, đối kháng đại năng?
............
Sông lớn cuồn cuộn, bên bờ có thêm hai người, Bá Vương chắp tay sau lưng
đứng đó, nhìn thằng bé con “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh.
“Tại sao ngươi cứu ta?” Ngô Đạo Minh hỏi.
Tuy Bá Vương luôn bá đạo kiêu ngạo, tùy tâm sở dục, nhưng chưa bao giờ có
hảo cảm với tà ma ngoại đạo, y với Bá Vương lại chẳng có giao tình, thậm chí còn từng đánh nhau hai lần, phải dựa vào Ma Hoàng trảo mới toàn
thân trở ra, vậy tại sao hắn còn muốn cứu mình? Bởi vì Huyền Nữ đời thứ
năm à?
Bá Vương nhìn Ngô Đạo Minh, ngạo nghễ nói: “Bây giờ mà
giết ngươi thì rất đáng tiếc, chờ ngươi trưởng thành đến Thiên tiên cực
hạn, ta lại quyết đấu một đấu một với ngươi, xem xem là Ma Hoàng trảo
mạnh, hay là đao của ta bén!”
“Chỉ vì lý do này?” Ngô Đạo Minh kinh ngạc.
Bá Vương xoay người, một bước bước qua sông lớn, không thèm để ý nói: “Lý do này còn chưa đủ sao?”
Y bước mấy bước đã biến mất khỏi tầm mắt Ngô Đạo Minh, đang định đi tìm
Huyền Nữ đời thứ năm, thì nhìn thấy ở bên đường có một nam tử mặc minh
đế bào, dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt lãnh khốc, dáng người cũng cao lớn
không thua gì y, đang đứng đó nhìn y.
Nam tử đó chăm chú nhìn Bá Vương một lúc, thở dài:
“Đáng buồn, đáng tiếc.”
Đáng buồn? Đáng tiếc? Bá Vương híp mắt, nắm lấy Tuyệt Đao, thế gian này còn có kẻ dám ngay mặt khiêu khích mình?
Nhưng nam tử mặc đế bào đã thu mắt về, buồn bã lắc đầu:
“Ta cũng đáng buồn đáng tiếc.”
“Đều là người đáng buồn đáng tiếc......”
Thanh âm xa dần, nam tử mặc đế bào mặc kệ ánh mắt của Bá Vương, thản nhiên rời khỏi.
“Đồ điên?” Bá Vương không hề xuất đao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT