Cái danh hiệu “Bách Hiểu Sinh” này nếu không có
thực lực nhất định chống đỡ, sớm muộn sẽ bởi vì “Biết quá nhiều” và
“Tranh luận xếp hạng” mà bị loạn đao chém chết. Mạnh Kỳ nhìn “Kiếm Hám
Tinh Hải” Trác Triều Sinh, rồi ngắm nghía hai bàn tay mình, bỗng cảm
thấy cơ thể mình hình như hơi nhỏ.
May mà mình có xếp “Vạn Cổ
Băng Tịch kiếm” và “Bát Hoang Vô Cực kiếm” vào trong bảy đại kiếm pháp
hàng đầu, “Càn Khôn nhị kiếm” rất là vừa lòng, Tuyết Sơn kiếm phái và
Thiên Địa Kiếm Tông không có dính líu, ngũ đại kiếm phái còn lại mạnh
thì có mạnh, nội tình thâm hậu thì nội tình thâm hậu, nhưng mà họ không
có Thiên tiên tọa trấn, không thể nào chỉ vì mình thuận miệng làm bảng
xếp hạng mà dốc toàn lực ra tay với mình!
Cái loại chuyện xếp
hạng này, càng thấy coi nó là thật, thì sẽ thấy nó càng không đúng, nếu
quá coi trọng nó, sẽ làm người khác có cảm giác nó như thế là có lý, sẽ
càng lan truyền nó thêm rộng rãi, ồn ào.
Mình chỉ mới vào Pháp
Thân, nếu không phải vừa vặn gặp ngay lúc La thành tụ tập cả đống Pháp
Thân và cường giả, thì chuyện “Chỉ điểm giang sơn” ở trong tửu lâu quá
lắm cũng chỉ thành chuyện râu ria vớ vẩn mà thôi, không thể nào lọt nổi
vào tai các đại cao nhân, nhưng hôm nay mấy đại kiếm phái hè nhau mời
mình “Bình luận”, ngược lại khiến cho chuyện này có điềm báo trở thành
bảng xếp hạng thật.
“Giành chiến thắng trong võ đạo, không phải
vì để so bì, mà là để chiến thắng bản thân mình, chiến thắng đau khổ,
đột phá cực hạn.” Mạnh Kỳ thở dài, bày dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc, cứ
như chuyện mấy đại kiếm phái rối rắm với bảng xếp hạng kiếm pháp là một
chuyện rất trẻ con.
Trác Triều Sinh nghe vậy gật đầu: “Vì hư danh làm to chuyện như thế, lão phu cũng quả thực là nhìn không vừa mắt, nên mới muốn nhắc tiểu hữu, nhưng tạm thời ngươi cũng không cần lo đâu, vì
bọn họ sẽ không vì chuyện đó mà làm lỡ chính sự, để Thái Thượng Thiên Ma thừa cơ hội.”
Hư danh...... Nếu ta không đưa “Bát Hoang Vô Cực
kiếm” xếp vào bảy đại kiếm pháp đứng đầu, hôm nay ngươi sẽ chẳng phải là tới nhắc nhở, mà là cũng tới yêu cầu “Bình luận” đấy nhỉ...... Mạnh Kỳ
thầm nghĩ, cười tủm tỉm nói: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”
“Lão phu
coi như cũng có chút mặt mũi, đến lúc đó nếu bọn họ làm khó dễ ngươi
quá, ngươi có thể cứ lấy tên lão phu ra.” Trác Triều Sinh dặn, sau đó
hài lòng rời khỏi.
Mạnh Kỳ nhìn theo bóng ông biến mất, không nhịn được tự giễu:
“Ta quả thực là người đi tới đâu cũng trở thành nổi bật......”
............
Trăng tàn lặn xuống, mặt trời mọc lên, ánh rạng đông xua tan hôn ám, chiếu sáng La thành.
Mạnh Kỳ không tới chỗ Tâm Thánh nghe giảng, mà rề rề đi dạo Diệu Quang lâu.
Hắn đã tìm hiểu rồi, cái tửu lâu này nói tốt thì không phải tốt, nhưng
trà sáng điểm tâm của nó thì nếu ở La thành mà xếp hạng hai, chẳng còn
ai dám xưng là hạng nhất.
Tuy hắn đã ăn sáng rồi, nhưng vẫn có
thể để thuần túy thưởng thức mỹ thực. Hôm nay được tới trung cổ, đương
nhiên phải tận dụng đi hưởng thụ cái hương vị đồ ăn của thời cổ đại, sau này trở về còn có cái khoe khoang với tiểu tham ăn.
Ký lai chi, tắc an chi, cái gì cần tới thì sẽ tới, thoải mái mà hưởng thụ thôi, không uổng làm một lần “kẻ du hành thời gian”!
“Cua bao”, “Chân gà chưng chao”, “Cao chân ngựa”, “Bánh bao thịt tươi”...... Từng món ăn lần lượt bày lên, đủ thứ mùi thơm chui vào trong mũi, sau
đó tách ra từng mùi riêng đặc trưng của từng món, để dù có nhắm mắt lại, hắn vẫn có thể mường tượng ra hình ảnh của món ăn tương ứng.
Nhưng một nam tử bào xanh đã đi vào, tới ngay chỗ Mạnh Kỳ, miệng thì cười nhưng mắt thì nhìn chăm chú:
“Mong Tô đạo hữu bình luận giúp ‘Trụy Tinh Bạo Vũ kiếm’ của bổn môn!”
Lời còn chưa dứt, tay trái của y đã bắn ra một dải lụa trắng, bao phủ Mạnh
Kỳ và mình bên trong, xung quanh trở nên mơ hồ, không còn nghe thấy âm
thanh gì của bên ngoài, cứ như tới một thế giới khác.
Nho sinh bào xanh vung kiếm, kiếm quang sáng rực tới tận chân trời, như pháo hoa nổ tung, từng đạo chém xuống.
Những đường kiếm quang mang theo sức mạnh mênh mông, tỏa sáng rực rỡ, vừa rơi xuống vừa không ngừng ngưng tụ, cuối và hóa thành những tảng vật chất
thật sự, như đã chuyển hóa năng lượng thành vật chất.
Những tảng
đá đó tảng nào cũng to tướng, xung quanh lửa cháy rừng rực, kéo theo cái đuôi lửa dài, từ bốn phương tám hướng đập về phía Mạnh Kỳ.
Tới
nhanh thật, còn nhanh hơn dự đoán của Trác Triều Sinh...... Mạnh Kỳ thầm than cho tốc độ gây họa của mình, trong tay xuất hiện một thanh kiếm
lưu chuyển ánh sáng năm màu, tà tà bổ ra.
Kiếm quang quét qua bốn phía, phá tan kết cấu vật chất, khiến chúng lại trở về thành năng
lượng, nhét đầy phạm vi bao phủ của lụa trắng.
Ánh sáng tắt dần,
lụa trắng bay xuống, vừa vặn khoác lên vai của nho sinh bào xanh. Y ngẩn người, môi mím chặt, vốn dĩ muốn bảo là Mạnh Kỳ ỷ vào thần binh Thiên
tiên để thủ thắng, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ kĩ lại màn giao phong,
thì kinh ngạc phát hiện một kiếm kia của đối phương vừa vặn là nghịch
hướng với “Trụy Tinh Bạo Vũ kiếm” của mình, nên dẫn tới triệt tiêu, một
xíu cũng không sai chút nào!
Muốn đạt đến được trình độ này, một
là kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới siêu đẳng, hai là sở học kiếm pháp đạt
tới mức sâu sắc, mới có thể suy diễn ra được!
Mạnh Kỳ hạ đũa, khẽ cười: “Trụy Tinh Bạo Vũ kiếm vốn là dùng một phần kiếm quang của mình,
dẫn động một lượng sức mạnh gấp nhiều lần của trời đất, bốn lạng có thể
đỡ ngàn cân, từ đó ngưng tụ ra sao băng, suy diễn ảo diệu sinh ra vạn
vật, thực rất bất phàm. Đáng tiếc, động tác xoay vòng quá nhiều, quá
nhiều hành động lãng phí, khó mà đưa được vào hàng đầu.”
Lời nói
của người này chính là điểm đúng vào tinh túy hạch tâm của “Trụy Tinh
Bạo Vũ kiếm”...... Hắn thật sự là nhìn thấu kiếm pháp của bổn môn......
Nho sinh bào xanh uể oải thất vọng, thở dài: “Đa tạ các hạ chỉ giáo.”
Y xoay người, xách kiếm, đi ra Diệu Quang lâu.
Mạnh Kỳ lắc đầu, đang định ăn tiếp, thì nhận ra có khí tức quen thuộc tới gần.
Ngẩng đầu lên nhìn, Hà Thất đang đi tới!
“Trùng hợp quá.” Mạnh Kỳ thoải mái cười.
Mình còn định tới chỗ Tâm Thánh dạy học để tìm ông, ai dè lại đụng nhau nhẹ nhàng thế này rồi!
Hà Thất cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện mạnh Kỳ: “Không trùng hợp, không
phải là trùng hợp. Tối hôm qua lão phu đã biết tin có một kẻ gọi là Tô
Mạnh cuồng đồ bình luận kiếm pháp thiên hạ, liệt kê ra bảy đại kiếm pháp đứng đầu, một đêm danh nổi khắp toàn thành, muốn tìm không ra cũng
khó.”
Mạnh Kỳ cười gượng, học Sở hương soái xoa xoa mũi, ra vẻ
thổn thức: “Ai, vãn bối có cái thể chất vô tình gây nên náo động, cứ như đom đóm trong đêm, làm cách nào cũng không che đi được.”
Có vẻ
mình không cần phải đi tìm mấy người Lục đại tiên sinh nữa, cứ giữ cái
khả năng gây náo động này, thể nào họ cũng sẽ tự nhiên tìm tới hắn......
Nói tới đây, hắn vận chuyển “Đạo Nhất lưu ly đăng” và Nguyên Tâm ấn, ngầm
truyền âm cho: “Tiền bối hẳn đã hiểu tình hình hiện tại?”
“Hiểu,
chúng ta trở lại thời Trung Cổ. “ Hà Thất nghiêm sắc mặt, “Lúc đầu lão
phu quả thực là không thể nào tin được, nhưng sau mấy ngày đi dạo, được
nghe Tâm Thánh dạy học, thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.”
Đi dạo mấy ngày...... Mạnh Kỳ gật đầu, đã chứng thực được suy nghĩ trước đó
của hắn. Vì hắn có đặc thù Bỉ Ngạn, có lực chống đỡ nhất định với dòng
chảy thời gian, nên thời gian tới đây của hắn với mọi người có chênh
lệch.
“Nhưng điều này cũng coi như là cơ duyên, lão phu được nghe Tâm Thánh dạy học, luận bàn mấy lần với cao nhân của những kiếm phái
khác, rất có xúc động và thu hoạch. “ Hà Thất cảm khái, “Nhưng lão phu
lo đám người tà ma Cổ Nhĩ Đa, Hàn Quảng sẽ giở trò làm thay đổi lịch sử. Truyền thừa Chân Võ phái, truyền thừa Tẩy Kiếm các, di thể dưới Ngọc
Hoàng sơn Thiên Đình, thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh trong lăng mộ Thuần
Dương tử, lúc này đều còn chưa hiện thế, nếu bị bọn họ cướp mất trước,
thì sẽ không có Chân Võ phái, không có Tô Vô Danh, không có Xung Hòa.”
“Mà nếu không có họ, chính tà đại trận hôm trước, chúng ta sẽ là thảm bại,
sự tồn tại của bản thân chúng ta cũng sẽ bị thời gian chỉnh sửa lại, xóa đi.”
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Thay đổi lịch sử lớn như vậy, họ cũng sẽ phải gánh chịu sức mạnh kềm chế và chỉnh sửa rất mạnh, chưa nói tới
việc họ có thành công hay không, dù có thành công thì sau đó e là cũng
không sống sót nổi. Chẳng lẽ bọn họ muốn đồng quy vu tận?”
Nói
tới đây, hắn cũng trở nên trịnh trọng: “Có điều Cổ Nhĩ Đa có mang theo
Thiên Tru phủ, có nó phù hộ, không chừng y có gan làm liều, dù sao cũng
vẫn có hi vọng giữ được tính mạng.”
“Cho nên, nhất định phải nhanh chóng tìm ra bọn họ, nhanh chóng trở về tương lai.” Hà Thất thở hắt ra.
Mạnh Kỳ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Tiền bối và Vân Hạc chân nhân đều ở trong tay áo vãn bối, sau khi tới trung cổ có gặp nhau không?”
“Lão phu và Vân Hạc vốn ở chung một chỗ, nhưng lão cứ thần thần bí bí, bảo lão phu một mình đến La thành trước.” Hà Thất đáp.
Xem ra Vân Hạc chân nhân thật đã biết chuyện La thành đang vây bắt Thái Thượng Thiên Ma......
Hà Thất nhíu mày: “Vân Hạc là kẻ tham tài, lão phu sợ lão sẽ đi khai quật di bảo và truyền thừa, làm cho lịch sử thay đổi.”
Khóe miệng Mạnh Kỳ giật giật, hình tượng tham tài của Vân Hạc đã tạo thành ấn tượng trong lòng mọi người rồi sao?
“Tiền bối yên tâm, Vân Hạc chân nhân vẫn luôn biết lấy đại cục làm trọng.” Mạnh Kỳ trấn an.
Hà Thất đột nhiên khẽ di một tiếng: “Vân Hạc có dặn ta, sau khi đến La thành thì phải chú ý quán đậu hũ của Vương đại nương.”
Quán đậu hủ Vương đại nương? Tự nhiên Mạnh Kỳ rùng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT