"Thật mẹ nó xui xẻo!", Đường Đại Nghiệp lái xe, sắc mặt khó coi kinh khủng, gã liếc mắt nhìn người ở ghế phó lái, trong lòng cố nén giận. Chị họ của gã đem người đàn ông này tới muốn giao cho gã, bề ngoài đối xử với hắn rất tốt, mấy ngày nay gã cũng dùng không ít công phu. Hai người dù là một trưởng bối một vãn bối nhưng Đường Đại Nghiệp coi hắn như anh em trong nhà, mỗi ngày đều tụ tập ăn uống.
Ngẫm lại thấy nửa bên mặt của gã vẫn còn lạnh lạnh, mới nãy còn bị áp trên đầu xe, sao không lạnh cho được? Đường Đại Nghiệp tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng muốn bốc khói, gã phải chịu thua thiệt, người đàn ông này động cũng không thèm động, hóa ra không muốn quản tới sự sống chết của gã phải không?!
Đường Đại Nghiệp vừa định chất vấn, người bên cạnh đã lên tiếng trước, đôi mắt thâm thúy dưới hàng lông mày kiếm, ánh mắt hắn mang theo ý cười, thanh âm áy náy: "Cậu sẽ không giận cháu vừa nãy không ra tay giúp đỡ chứ?"
Đường Đại Nghiệp vừa nghe, há miệng liền nói: "Nhưng...", có thể không sao?!
Gã còn chưa kịp nói hết, người đàn ông không hiểu sao lại thở dài: "Cháu nguyên là nhớ lại, trải qua mấy ngày sống chung với nhau, cháu cũng hiểu được phần nào tính tình của cậu.Cậu vừa mới bị như vậy, thân là vãn bối, nếu ra tay cháu sợ cậu sẽ cảm thấy bị mất mặt nên mới nhắm mắt không động. Nếu cậu không thích như vậy, lần sau cháu sẽ không thế nữa."
Đường Đại Nghiệp nhìn hắn một cái, hồ nghi hỏi lại: "Vừa nãy cháu nhắm mắt?"
Người đàn ông gật đầu, môi mỏng khẽ câu lên. Đường Đại Nghiệp thấy hắn chân thành, gã cũng không muốn vì chuyện này mà phải xoắn xuýt. Mặt mũi quan trọng hơn tất cả mọi thứ, chẳng lẽ còn muốn đem chuyện này nhắc lại để bêu xấu bản thân sao? Bất kể là hắn nhắm mắt hay không nhắm mắt, dù sao hắn cũng đã cấp cho gã một cái bậc thang để leo xuống.
"Ai, Phạm Hành cháu nói cái gì thế, cậu làm sao có thể vì loại chuyện này mà tức giận với cháu chứ? Dẫu sao cháu cũng không phải là người sai, cháu vừa mới tới nơi này không lâu, dễ bị kinh sợ, là cậu không phải mới đúng. Bất quá cháu phải biết, chuyện vừa rồi hoàn toàn bất ngờ, tiểu sách lão thị (chỗ này mình không rõ lắm, bản gốc là 小册老是) mới thăng chức, giang thành này ai mà không biết Đường Đại Nghiệp là ai? Hắc bạch lưỡng đạo ai không cho cậu mấy phần mặt mũi? Thị trưởng chính ủy, tất cả chúng ta đều là anh em hẹn sẽ sống chết cùng nhau, hôm nay gặp phải cái tên ngu ngốc kia, ngày mai cậu nhất định sẽ cho nó cuốn gói về quê!"
Hạ Phạm Hành cười nói: "Cứ tự nhiên, danh tiếng của cậu mấy ngày nay cháu đã hiểu rõ, người kia thật không biết điều."
"Cũng không phải! Mẹ nó, chuyện này càng nghĩ càng tức, cậu sẽ không để yên cho nó đâu. Cậu có cừu báo cừu có oán báo oán, người khác đâm cậu một đao, cậu tất nhiên phải đâm trả lại mười đao! Huống chi đây còn là địa bàn của cậu!"
Đường Đại Nghiệp nói xong những lời này, quay qua nhìn Hạ Phạm Hành một cái, Hạ Phạm Hình nhìn về phía trước, từ đầu đến cuối trên môi đều trưng lên một nụ cười nhạt, làn da trắng, là một người tuấn mỹ anh khí. Đường Đại Nghiệp nhớ chị gã đã nói, gã phải cẩn thận một chút. Gã cảm thấy chị họ đã nghĩ nhiều rồi, khuôn mặt trắng trắng nhỏ nhỏ này tựa như trái hồng mềm, thấy gã liền cười nói khách sáo, có gì phải kiêng kị cơ chứ! Chẳng qua sinh thật khéo, cái bộ dáng kia, đặc biệt là ánh mắt thật giống chồng chị ấy, còn đâu những điểm khác có lẽ giống với mẹ của hắn.
Phải nói rằng quan hệ giữa Đường Đại Nghiệp và Hạ Phạm Hành có điểm phức tạp. Hạ gia ở thủ đô nổi tiếng là danh môn vọng tộc mấy trăm năm lịch sử, lúc mở nhà máy sản xuất thuốc Đông y, chín mấy năm sản phẩm được đưa ra nước ngoài buôn bán và cũng trở thành công ty niêm yết. "Huyền Tế Đường" nổi tiếng trong và ngoài nước, tổ tiên Hạ gia cũng là thái y trong cung đình, cùng với những nỗ lực và bài thuốc bí truyền để lại kết hợp cùng bài thuốc trong dân gian đã mở ra "Huyền Tế Đường" đến nay đã được trăm năm lịch sử. Huyền Tế Đường càng ngày càng phát triển, ngoài Trung y chẩn liệu còn bán thuốc men và chăm sóc sức khỏe, ngày nay ở trong và ngoài nước đều có công xưởng, tất cả các khía cạnh của ngành công nghiệp đều xếp hạng đầu tiên, và Hạ gia lão gia tử là một nhân vật có thẩm quyền trong giới học thuật.
Hạ Phạm Hành là con trai trưởng của Hạ gia thế hệ này, nhưng hắn không phải do vợ cả sinh ra. Chị họ của Đường Đại Nghiệp - Đường Hồng Lan là vợ cả của cha Hạ Phạm Hành không phải là mẹ ruột của hắn. Năm đó gia chủ của Huyền Tế Đường - Hạ Khải Minh một lần đi về vùng nông thôn tìm mua dược liệu, gặp được một cô gái địa phương tên Mai Nguyệt. Hai người rất nhanh liền rơi vào lưới tình, đã thế lại còn ăn cơm trước kẻng. Hạ Khải Minh lúc đó có lẽ không biết gia đình đã sắp xếp cho mình một cuộc hôn sự. Đường gia chủ bấy giờ gặp phải đổi hướng cải tiến, Đường gia chủ tính sai một bước, cả gia đình liền rơi vào cảnh khốn khó.
Hạ lão gia tử lúc còn trẻ từng cùng Đường lão gia tử kết bái huynh đệ cùng sống cùng chết, hai anh em không có tình ý gì ( mình cũng không hiểu sao lại có câu này =))). Hạ gia tuy không liên quan gì đến chính trị nhưng có không ít phu nhân của các chính trị gia là lão chủ cố của Huyền Tế Đường, vừa nghe nói Hạ gia và Đường gia kết thông gia, về nhà thủ thỉ với chồng một tiếng. Đường gia người bị giáng chức không ít, nhưng ít nhất vẫn giữ được quan chức, việc đông sơn tái khởi cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên lúc Hạ Khải Minh mang theo vợ đã bầu bì hai tháng trở về nhà, lão gia tử ngay cả cửa cũng không cho nàng bước vào, ngày thứ hai liền tuyên bố, đã quyết định hôn sự của Hạ Khải Mình cùng Đường Hồng Lan, tổ chức lễ cưới vào ba tháng sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT