Hạ Phạm Hành rất có chừng mực, sau khi nói hắn cũng không đòi Quách Tĩnh Tĩnh cho hắn một câu trả lời, mà là đúng lúc ngưng cái đề tài này, nhàn tản trò chuyện một ít về phương diện sinh hoạt.

"Đúng rồi, trên bệ cửa sổ nhà hai người để cái gì thế? Từng quả cam cam vàng vàng, có chút giống bí đỏ."

"Chỗ nào giống như bí đỏ? Đó là trái hồng, anh chưa từng ăn qua sao?" Quách Tĩnh Tĩnh biểu tình chán ghét.

"Trái hồng?" Hạ Phạm Hành làm như không nhìn thấy, cười yếu ớt lắc đầu một cái, bày tỏ mình chưa từng ăn qua.

Quách Tĩnh Tĩnh không thể hiểu được có người lại không biết trái hồng. Nhà nhà bọn họ trong sân đều có một đến hai cây hồng,đây đại khái chính là sự khác biệt trong truyền thuyết đi, cậu cảm thấy mình cùng Hạ Phạm Hành trò chuyện không quá hợp nhau.

Hạ Phạm Hành đã nhìn ra, hắn dĩ nhiên sẽ không để cho đề tài lúc này bị dừng lại, suy nghĩ một chút bèn nói: "Nhưng lúc tôi thấy ở tiệm trái cây, ngược lại không to như thế này."

"Tiệm trái cây?" Quách Tĩnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, lần này đến phiên cậu cô lậu quả văn (kiến thức nông cạn), "Tiệm trái cây bán hồng không lỗ vốn sao?"

Hạ Phạm Hành cười nói: "Trong nội thành cũng không phải nhà nhà đều trồng cây hồng trong sân, bây giờ đất đai, nhà xây càng ngày càng cao, xanh hóa càng làm càng ít, lại nói hẳn... Cũng sẽ không trồng cây hồng chứ? Trồng cây thường xanh (*) chiếm đa số, như vậy ít nhất nhìn sẽ đẹp mắt chút."

"Cái này tôi biết." Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải không bao giờ ra khỏi cửa, những tiểu khu cao tầng kia có hình dáng như nào cậu đã thấy không ít. Muốn cậu ở loại nhà kia, cậu thật có điểm không quen, thuận miệng nói nói: "Tôi vẫn thích nhà có sân hơn, có thể nuôi một con chó."

"Cậu thích chó?"

" Ừ, chó rất thông minh, bình thường huấn luyện nó nhiều một chút rồi tới lúc không ở nhà để cho nó giữ cửa, ai cũng đừng nghĩ tới nhà anh trộm đồ!"

Thấy Quách Tĩnh Tĩnh bộ dáng đầy ý chí chiến đấu hùng dũng, Hạ Phạm Hành trong lòng thở dài, hắn gặp qua không ít người nhận chó làm con trai nuôi, thật sự nuôi để giữ cửa... chắc không còn. Xem ra hắn muốn theo kịp tiết tấu của Quách Tĩnh Tĩnh còn cần phải bỏ ra chút thời gian cùng tinh lực.

Cứ trò chuyện như vậy, bia uống cho tới khi nào hết thì thôi. Trương Thanh trở về, lúc đẩy cửa mặt còn đang vương nụ cười.

"A Tĩnh, ba có chuyện tốt phải nói cho... Hạ tiên sinh?"

Vừa nhìn thấy Hạ Phạm Hành, nụ cười trên mặt Trương Thanh biến mất, y trợn to mắt nhìn Hạ Phạm Hành, mặt đầy kinh ngạc. Hạ Phạm Hành để lon bia xuống, hình như mình không được ba Tĩnh Tĩnh yêu thích lắm nhỉ?

Hạ Phạm Hành đứng dậy cười cười, lễ phép gật đầu: "Chào chú."

"Xin...xin chào." Trương Thanh cười rất không thật lòng, "Đã trễ thế này, Hạ tiên sinh làm sao lại tới?"

Hạ Phạm Hành cười nói: "Ban ngày có một số việc tới bên này xử lý, vừa vặn đi ngang qua, thuận đường tới xem nhà một chút, thấy A Tĩnh tâm tình không tốt nên ở lại trò chuyện mấy câu."

Trương Thanh cũng chú ý tới lon bia rỗng để trên bàn, đau lòng nhéo tay con trai.

"A Tĩnh..." Con trai trong lòng nhất định rất khó chịu, bắt đầu mượn rượu giải sầu rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới Trương Thanh sẽ lo lắng, liền nói: "Ba, con không có sao."

Trương Thanh sờ sờ mặt của con trai nói: "A Tĩnh, ba có tin tức tốt muốn nói cho con. A Dân giới thiệu việc làm cho con, ở trường học của bạn cậu ấy có một cô giáo xin nghỉ đẻ, vừa vặn thiếu một thầy giáo dạy thay, con nếu như nguyện ý, ngày mai là có thể đi làm. Mặc dù vừa mới bắt đầu tiền lương có chút thấp, bất quá công việc này thanh nhàn, con chuẩn bị một chút, thi lấy một cái bằng hành nghề giáo viên, tìm quan hệ là có thể ở lại trường học kia rồi, đến lúc đó đãi ngộ so với công chức còn tốt hơn, năm hiểm một kim (**) kỳ nghỉ cũng nhiều nha."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người: "Làm giáo viên?"

"Đúng vậy, " Trương Thanh thật sự rất muốn làm cái này nhưng y vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của Quách Tĩnh Tĩnh, "Nhưng nếu con không nguyện ý, không thích nghề thầy giáo này cũng không sao, ba sẽ giúp con hỏi thăm nơi khác."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh. Cậu biết Trương Thanh thật ra thì rất để ý những lời Triệu Kim Hoa nói ban ngày, nếu không cũng sẽ không gấp gáp chuyện công việc như thế. Mặc dù đối với việc làm giáo viên, Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng có ý tưởng như vậy, bất quá nhìn Trương Thanh đầy mặt mong đợi, cuối cùng cậu vẫn gật đầu.

"Vậy trước tiên con sẽ thử xem sao, có thể thì con cố gắng thi lấy một cái bằng giáo viên."

Trương Thanh vành mắt đều đỏ, kéo tay con trai nức nở nói: " Được."

Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ đã nghe lời lại hiếu thuận, con trai tốt như thế, Triệu A Mỹ không lấy cậu làm chồng là tổn thất lớn của con bé, hừ! Con trai y nhất định sẽ gặp được một người tốt hơn!

Chuyện công việc cứ như vậy quyết định xong, Hạ Phạm Hành đứng ở một bên trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

"Cái đó... Hạ tiên sinh, trễ lắm rồi, cậu... Cậu không trở về nhà sao? Người nhà cậu nhất định sẽ lo lắng đấy?"

Trương Thanh bắt đầu hạ lệnh trục khách, y còn muốn trò chuyện với con trai đây, người này tại sao còn chưa đi? Trời tối lắm rồi đó ha. Cũng may rằng y nói vậy, Hạ Phạm Hành cũng cười cười, từ băng ghế dày đứng dậy nói: "Thật sự trễ rồi, như vậy tôi cũng không quấy rầy nhiều..."

Phanh!

Người mới vừa bước ra khỏi băng ghế có nửa cái chân, thân hình quơ quơ, Hạ Phạm Hành một cái tay đè ở trên mặt bàn, phát ra âm thanh thật là lớn.

"Anh không có sao chứ?" Quách Tĩnh Tĩnh đi tới hỏi.

"Không có sao, " Hạ Phạm Hành cười một tiếng, ổn định thân hình, từ trong túi rút ra chìa khóa xe, xoay người đi ra ngoài.

" Chờ một chút." Còn chưa đi ra được mấy bước liền bị Quách Tĩnh Tĩnh gọi lại. Hạ Phạm Hành ánh mắt lóe sáng, thu lại nụ cười ở khóe miệng. Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước mặt hắn nhìn một khuôn mặt hắn một chút, "Anh có tài xế chứ?"

Hạ Phạm Hành đáp: "Hôm nay có chút chuyện riêng cần xử lý, tôi không để cho hắn theo tới."

"Anh lái xe còn uống bia rượu?"

Hạ Phạm Hành thở dài: "Tôi thấy cậu tâm tình không tốt, hẳn rất muốn tìm một người uống hai ly, cho nên..."

Cho nên đều là tôi sai sao? Quách Tĩnh Tĩnh rất không cao hứng: Nhưng tôi một hớp cũng không có đây này!

Hạ Phạm Hành cười nói: "Không có sao, mấy lon bia mà thôi, tôi lái chậm một chút, đường cũng không phải rất xa, mấy giờ lái xe ấy mà."

Mấy giờ còn không xa à! Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy nghiêm túc lắc đầu: "Không được, uống rượu lại không thể lái xe, anh làm sao lấy được bằng lái đấy? Không biết hậu quả nếu lái xe khi uống rượu xong sẽ như thế nào à? Anh đối với anh như thế, đối với an toàn sinh mệnh cho người khác chẳng có téo tẹo tèo teo trách nhiệm nào cả!"

Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ nhìn cậu nói: "Vậy tôi đón xe đi."

Quách Tĩnh Tĩnh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, nói: "Giờ này dù anh có đi tới đại lộ cũng chưa chắc có thể gặp xe taxi đâu. "

Hạ Phạm Hành nhíu mày, hiển nhiên cũng không có cách nào.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, bất kể như thế nào thì người giữ hắn ở lại lúc trước cũng là mình, bia kia cũng là mình mua. Chuyện dù sao cũng phải giải quyết cũng không thể cứ như vậy đứng yên chứ?

"Anh tối nay trước tiên ở đây một đêm, sáng mai tỉnh rượu thì đi."

"Không được!" Hạ Phạm Hành còn đang do dự, Trương Thanh đã nhảy ra phản đối, bĩu môi nói: "Nhà chúng ta chỉ có hai cái giường..."

Ý chính là hắn ở lại thì cũng không ngủ được đâu.

"Ba, để cho anh ta ở phòng con là được rồi."

"Tuyệt đối không được!" Trương Thanh càng kích động, phản ứng kia rất khác thường.

Trương Thanh quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh chân mày cau lại rồi. Y sợ con trai nhìn ra y đang suy nghĩ gì, vội vàng giải thích nói: "Hạ tiên sinh nhìn một cái liền biết là người có tiền,giường con nhỏ như vậy, hai người chen chúc hẳn không quen."

"Cái gì hai người?" Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy khó hiểu, "Giường của con cho anh ta ngủ, con ngủ với ba, anh ta làm sao lại chen chúc được?"

"A?" Trương Thanh há miệng một cái, mặt đầy si ngốc, sự thật chứng minh là y nghĩ có chút không đứng đắn.

Quách Tĩnh Tĩnh đối với cái này không nhạy cảm lắm, tự nhiên không biết Trương Thanh đây là thế nào, nói xong quay qua nhìn Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành cười ôn nhu, nói: "Quấy rầy rồi."

Cuối cùng, Hạ Phạm Hành ngủ ở giường Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh chen chúc một giường. Lúc Hạ Phạm Hành đứng trong phòng cậu, nhìn từ trên xuống dưới, một cái tủ treo quần áo một cái giường, một tivi, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, bất quá dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp. Hạ Phạm Hành nhìn cái giường kia cười một tiếng: Đã từng bước từng bước vào phòng được, những chuyện khác, tương lai còn dài...

Ngày thứ hai, Hạ Phạm Hành tỉnh lại lúc gà gáy sáng, nhìn trần nhà xa lạ, chớp mắt một cái, Hạ Phạm Hành có chút "Không biết tối nay là hà tịch " sai cảm.

Cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, mới sáu giờ sáng, hắn từ trên giường đứng dậy, mặc quần áo vào, đã nhìn thấy đầu giường để một đôi tất trắng, đó không phải là của hắn.

Nhớ lại tối hôm qua lúc rửa chân, Quách Tĩnh Tĩnh cầm khăn lông với đôi tất mới tinh đi vào, nói: "Khăn lông là mới, vớ thì không mới, đây là của tôi, tôi không bị nấm chân."

"A!"

Hiếm thấy sáng sớm tâm tình lại tốt như vậy. Hạ Phạm Hành cầm lấy tất đi vào, trong mắt chứa dư quang ôn hòa vui thích.

Ra khỏi phòng, trong phòng bếp nồi cơm điện phốc phốc bốc hơi nóng, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp bếp tới tận gian nhà chính. Hạ Phạm Hành thấy cửa hậu viện mở ra, nhấc chân đi tới. Trong sân, Quách Tĩnh Tĩnh đang nhặt trứng gà trong ổ gà, mùi gà khó ngửi chết đi được, Hạ Phạm Hành không có dựa vào quá gần, đứng ở trên bậc thang nhìn chuồng gà cách hai thước, Quách Tĩnh Tĩnh khom người bận bịu.

Trong chốc lát, trong giỏ trúc trống rỗng có thêm mười mấy quả trứng gà, màu sắc nhìn rất tươi, vỏ trứng trong suốt sáng bóng. Quách Tĩnh Tĩnh nhặt trứng gà xong, xách giỏ cùng bình nhựa đi ra, ngẩng đầu mới phát hiện Hạ Phạm Hành đứng ở đằng kia.

Chào hỏi ngắn gọn xong, Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, đem bình nhựa để qua một bên, cầm bàn chải đánh răng mới trên bàn trà nhỏ trong gian nhà chính đưa cho Hạ Phạm hành.

Hạ Phạm Hành nhìn một cái, nụ cười ở khóe miệng càng rõ ràng, đưa tay nhận lấy, nghe không ra có chút háo hức nào nói một câu: "Cám ơn"

"Không có gì, kem đánh răng ở bên cạnh, cái màu vàng kia là khăn rửa mặt, ngươi tự dùng đi."

" Được."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cầm trứng gà đi vào.

Hạ Phạm Hành nhìn bàn chải đánh răng còn chưa tháo vỏ trong tay, lật đi lật lại xem một lúc lâu mới xé túi đựng đem nó lấy ra, đưa đến răng đứng ở ao nước bên cạnh đánh răng rửa mặt.

Quách Tĩnh Tĩnh sắp xếp trứng gà thật tốt rồi tiến vào phòng bếp, nhóm bếp cũng để trứng gà, cậu nhìn cháo thấy nước đã sôi rồi

Vì vậy cậu đi tới bên ao, rửa tay rồi lại rửa một quả trứng gà, dừng một chút, lại rửa nhiều thêm một quả, sau khi rửa sạch vỏ thì mở nắp nồi cơm điện, bỏ hai quả trứng gà vào.

Cháo đang sôi lại an phận dịu xuống.

Lúc cậu ở hậu viện đã thấy Hạ Phạm Hành rửa mặt. Nhà bọn họ mùa đông cũng tắm nước lạnh, ban đầu là bởi vì lười dậy sớm nấu nước, sau đó tắm mãi thành thói quen, ao nước không thấp, nhưng Hạ Phạm Hành đứng ở đằng kia phải giang rộng chân ra chút mới thuận lợi khom người lấy nước rửa mặt.

Nếu đổi lại là người khác đứng với tư thế này nhất định không đẹp mắt, nhưng Hạ Phạm Hành lại bất đồng. Chân hắn vừa dài vừa thẳng, dáng người giống như các huấn luyện viên ở trường cậu, là loại dáng người cậu thích nhất. Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không hài lòng với dáng người của mình, cơ bụng cơ ngực đều có, chính là không to như người khác, rõ ràng cậu cũng rất cố gắng, cho nên nói có vài thứ vẫn phải dựa vào trời sinh mới có được.

Nếu như có thể, Quách Tĩnh Tĩnh thật muốn đổi thân thể với Hạ Phạm Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play