Dương Tuyền không đủ bản lĩnh khiến Quách Tử Chương về Singapore với mình nên cả tháng nóng ruột như ngồi trên chảo lửa, cuối cùng bi nhiệt miệng, ăn cái gì cũng xót gần chết, ngay cả uống nước lạnh cũng đau.

Bữa nay Quách Tiểu Niên đòi ăn lẩu, nhưng mà từ sáng sớm đã chạy tới bám lấy Bảy Bảy không buông. Cho nên Phương Hoài Minh liền dứt khoát mời mọi người cùng nhau đi ăn lẩu, nhưng Quách Tử Chương từ sớm bị chiến hữu gọi đi, Dương Tuyền có đi cũng không ăn được mà cũng chẳng muốn ngồi nhìn mồm người khác, thế nên y chọn ở nhà Trương Thanh húp cháo.

Ăn xong cơm tối, Quách Dực đi tản bộ trong sân theo thói quen. Trương Thanh nhìn Dương Tuyền đáng thương đang co rúc trên ghế salon như con chó xù, y suy nghĩ một chút rồi nói với Quách Dực: “Hai hôm nay trông Nhị Tuyền phờ phạc quá, chẳng có tinh thần gì cả, hay là mình ra an ủi thằng bé chút đi? Trông đáng thương chưa kìa.”

Quách Dực nhíu mày: Em còn có khả năng này cơ à?

Trương Thanh không vui: “Em biết an ủi người khác đấy. Hồi xưa lúc ở thôn em là bạn bè tốt của hội chị em đó!”

Y vừa nói vừa chạy tới chỗ Dương Tuyền, y nhìn chung quanh một chút rồi bày ra một nụ cười hòa ái.

“Nhị Tuyền, cháu sao thế? Không vui à?”

Dương Tuyền ngẩng đầu nhìn Trương Thanh một cái, gật gật đầu.

Trương Thanh dịch gần tới cạnh y: “Tại sao vậy?”

Dương Tuyền ai oán nhìn Trương Thanh, khiến Trương Thanh cảm thấy bản thân như một tên đàn ông phụ bạc.

“Ai!” Y thở dài nói môt câu, “Thôi không có gì ạ, cháu không muốn làm phiền chú.”

“Ơ kìa!” Trương Thanh lại xích gần hơn, chọc chọc vào gáy của Dương Tuyền, “Thật ra thì cháu không nói chú cũng biết, có phải vì A Chương không theo cháu về Singapore không?”

Dương Tuyền gật đầu rồi lại lắc đầu.

Trương Thanh ôm ngực. Gì vậy trời? Thế là có ý gì?

Dương Tuyền cũng không phải người có khả năng kìm nén, y suy nghĩ hồi lâu rồi quay đầu lại nhìn Trương Thanh.

“Chú Trương, thật ra thì cháu cũng không biết có nên nói Tử Chương về gặp ba mẹ với cháu không”.

“Ý cháu là sao?” Trương Thanh chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ không phải là bởi vì Quách Tử Chương không muốn đi sao?

Dương Tuyền gãi đầu: “Cháu nghĩ nếu cứ tiếp tục khóc lóc ăn vạ thì Tử Chương sẽ chịu về cùng cháu thôi”.

Trương Thanh gật đầu: Phải, Tử Chương sẽ đánh cho cháu một trận trước, sau đó không ngại phiền hà theo cháu về nhà.

“Nhưng mà… Ba mẹ cháu sẽ khó chịu với Tử Chương. Trông cậu ấy có vẻ như không quan tâm tới bất cứ cái gì cả, nhưng thực ra bên trong lại rất nhạy cảm, quan trọng nhất là rất hiếu thảo, cực kỳ hiếu thảo. Chú và chú Dực ở trong mắt cậu ấy còn quan trọn hơn cả tính mạng nữa!”

Trương Thanh tiếp tục gật đầu: Đương nhiên rồi! Con trai chú đương nhiên là hiếu thuận nhất rồi!

Dương Tuyền càng nói càng khổ não: “Cháu không sợ ba đánh bọn cháu, căng lắm thì cháu sẽ lấy thân che đòn cho cậu ấy, dù sao ba chỉ có một mình, không thể nào đánh hai người được. Nhưng mà cháu sợ ba sẽ dùng biện pháp mềm mỏng, lấy chân tình làm cảm động, lấy đạo lý để thuyết phục Tử Chương. Lỡ như Tử Chương bị thuyết phục rồi muốn chia tay với cháu, như thế chẳng khác gì cháu tự lấy đá đập chân mình cả.”

Trương Thanh nghe xong thì trợn to mắt nhìn Dương Tuyền: “Cháu…”

Dương Tuyền gật đầu: “Chú cũng cảm thấy cháu nói đúng có đúng không?”

“Sao cháu lại thiếu tự tin thế!” Trương Thanh nói nốt vế sau.

“Sao ạ?” Lần này đến phiên Dương Tuyền không nghe rõ, “Chú có ý gì cơ?”

“Nhị Tuyền, hóa ra cháu lo lắng Tử Chương không yêu cháu nhiều như thế sao?”

Dương Tuyền không nói gì, chỉ bĩu môi rúc vào chỗ tay vịn ghế salon, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Không phải là cháu không tự tin mà là ở trong lòng Tử Chương, chú xếp thứ nhất, tiếp theo đến chú Dực, Tĩnh Tĩnh, Bảy Bảy, rồi sau đó chắc là mấy người chiến hữu của Tử Chương mà cháu không biết, cuối cùng của cuối cùng có lẽ mới đến lượt cháu”.

Trương Thanh vừa nghe xong thì hít một hơi dài: Má ơi, đây không phải là không tự tin đâu mà nhất định chính là cực kỳ không tự tin!

“Cháu… Sao cháu lại nghĩ thế? Chú thấy Tử Chương rất quan tâm cháu đó.”

Dương Tuyền thở dài: “Làm sao thế được, cháu vẫn biết vị trí của mình ở đâu mà. Ví dụ như sáng hôm nay, cậu ấy nói muốn đi thăm chiến hữu, cháu bảo được, cháu cũng muốn đi, thế nhưng cậu ấy lại để cháu ở nhà một mình, không muốn đưa cháu đi gặp bạn bè, chứng tỏ đang chán ghét cháu! Nếu là Hạ Phạm Hành thì cháu chịu thua cũng được, dù sao cậu ấy quen Phạm Hành sớm hơn cháu nhiều, nhưng ngay cả bạn bình thường cũng có vị trí cao hơn cháu…Cháu thật sự cảm thấy một chút chết trong tim, một nút thắt trong lòng…”

Dương Tuyền nói như sắp khóc rồi, Trương Thanh há miệng vụng về hỏi một câu: “A Chương… thật sự nói như vậy à?”

Dương Tuyền gật đầu một cái: “Chẳng lẽ cháu nói dối chú sao? Cậu ấy đáp như thế đó, một chữ cũng không thiếu”.

Trương Thanh chép miệng một cái, khuyên nhủ: “Nhưng mà…cũng không có nghĩa A Chương không thương cháu mà? Có lẽ thằng bé sợ cháu tới đó không quen ai nên sẽ buồn chán?”

Dương Tuyền than thở tiếp: “Không chỉ có mỗi thế đâu ạ. Từ khi bọn cháu quen nhau, mỗi lần hẹn hò đều là cháu quấn lấy cậu ấy chứ không phải cậu ấy đưa cháu đi, chưa một lần nào cậu ấy chủ động hẹn cháu. Có một lần cháu vất vả lắm mới lôi được cậu ta tới rạp chiếu phim, kết quả vừa xem được một nửa cậu ta đã lăn ra ngủ rồi!”

“À? Cái này…” Trương Thanh ngẩng đầu lên, gãi gãi mặt, “Có thể… Có thể do phim quá chán đi?”

“Đây căn bản không phải là vấn đề về phim, quan trọng là cháu đang ngồi cạnh mà cậu ta lại dám ngủ! Chú Trương chú thử nghĩ đi, nếu chú Dực đi xem phim với chú, sau đó phim mới chiếu được một nửa mà chú ấy đã ngủ, chú sẽ nghĩ như thế nào?”

“Ừm…”, Trương Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Chú nhất định sẽ nghĩ A Dực không muốn ở bên chú nữa, chê chú phiền nên mới ngủ.”

Dương Tuyền nghe xong càng thêm mất mát: “Hóa ra cậu ấy chê cháu phiền…”

“Ấy, chú không có ý đó, cháu đừng có thế, ” Trương Thanh hậu tri hậu giác suýt chút nữa đã quên mất mình tới là để khuyên nhủ chứ không phải chia rẽ, “Chú thấy A Chương quan tâm cháu mà, hồi sáng còn thấy thằng bé cho cháu miếng trứng chần còn gì? Đó là trứng tình yêu đó!”

Dương Tuyền càng nghe càng khó chịu hơn. Y ngẩng đầu uể oải nhìn Trương Thanh và đáp, “Đó là bởi vì cậu ấy không thích ăn trứng mà lòng đỏ chưa chín hẳn!”

“Sao thế được, bình thường nó vẫn ăn mà, đấy là bởi vì nó thương cháu đó.”

Dương Tuyền sâu xa nói: “Bởi vì đó là trứng chú làm, chú khó khăn lắm mới học được nên cậu ấy không muốn để chú buồn…”

Nụ cười trên mặt Trương Thanh bắt đầu cứng lại.

Dương Tuyền vẫn còn tiếp tục: “Cho nên mỗi sáng sớm cậu ta sẽ thừa dịp chú không chú ý đưa trứng cho cháu…”

Trương Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, cố gắng tịnh tâm.

Dương Tuyền tê liệt ngã ở trên ghế sa lon, nửa chết nửa sống nói: “Ban đầu là do cháu dùng chút thủ đoạn nên mới dụ cậu ấy ở bên cháu được, hôm nay cậu ấy chịu cho cháu nương nhờ nơi đây là tốt lắm rồi, cháu không nên cưỡng cầu quá nhiều… Thôi bỏ đi, cháu nên tự về Singapore thì hơn, không được để Tử Chương gặp ba cháu, cháu không muốn chia tay”.

Dương Tuyền thuộc trường phái hành động, nói làm là làm, y vừa dứt lời liền đứng lên, lảo đảo đi về phòng thu dọn hành lý.

Quách Tử Chương đang ăn lẩu thì nhận được điện thoại của Trương Thanh, bảo anh mau về nhà đi, Dương Tuyền muốn về Singapore xem mắt rồi! Quách Tử Chương vội vàng lái xe trở lại, lúc đẩy cửa tứ hợp viện ra mặt anh đen như đít nồi vậy.

Trương Thanh bọc kín người như quả cầu, đẩy đẩy Quách Dực đứng ở bên cạnh: “Thấy em nói đúng không? Trong lòng A Chương rất quan tâm tới Nhị Tuyền mà.”

Quách Dực liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, gật đầu một cái: Còn phải nói sao? Vừa gọi điện chưa đầy một tiếng đã về rồi, chắc nó phải phóng như bay ấy.

Bởi hôm nay chỗ mà Quách Tử Chương muốn đi cách nhà rất xa.

Quách Tử Chương đi tới trước mặt Trương Thanh, Trương Thanh lập tức bày ra vẻ mặt đầy oán khí.

“Dương Tuyền đâu ạ?”

Trương Thanh thở dài, hất hất cằm: “Đang ở trong phòng đó. Ba với cha con khó khăn lắm mới khuyên nhủ được đấy”.

Quách Tử Chương nhếch mép một cái, để lộ ra một nụ cười hung ác. Anh đẩy cửa đi vào căn phòng ở phía đông.

Trương Thanh kéo Quách Dực: “Đi mau đi mau, chúng ta trốn góc tường nghe xem thế nào!”

Quách Dực vô cùng bất lực. Trời lạnh gần chết mà y vẫn còn có hứng thú ghê.

Quách Tử Chương đẩy cửa vào phòng, Dương Tuyền đang tắm ở trong phòng tắm. Y muốn rời đi rồi, nhưng không đặt được vé bay nên không đi được. Cho nên Quách Tử Chương vừa vào phòng đã nhìn thấy rương hành lý đặt ở cạnh tủ, trong nháy mắt hai mắt híp lại thành một đường: Tên ngốc này dám trốn hắn về nhà xem mắt à!

Đúng lúc Dương Tuyền đi ra từ phòng tắm, y mặc áo choàng tắm, thấy Quách Tử Chương thì kinh ngạc lắm: “Sao cậu về nhanh thế?”. Câu này nghe vào trong tai Quách Tử Chương liền trở nên biến dạng. Làm sao? Không mong anh về sao?

Quách Tử Chương hất cằm về phía rương hành lý, nói: “Cậu muốn đi đâu?”

Dương Tuyền oán khí trả lời một câu: “Singapore.”

Quách Tử Chương híp mắt một cái: “Tôi đi với cậu?”

Tay Dương Tuyền đang lau tóc bỗng ngừng lại, y kích động thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, hai con mắt mở to nhìn Quách Tử Chương: “Cậu…cậu nói thật à?”

Quách Tử Chương gật đầu một cái.

Dương Tuyền bổ nhào tới, không nói nên lời.

“Cậu… Tôi… Chúng ta…”

“Nói tiếng người đi.”

Hai mắt Dương Tuyền lóe sáng: “Cậu thật sự đi cùng tôi sao? Không phải cậu nói không muốn đi sao?”

Quách Tử Chương suy nghĩ một chút rồi nói: “Gặp một chút cũng tốt, tôi cũng muốn nói chuyện với ba cậu”.

Quách Tử Chương vừa nói xong, Dương Tuyền bỗng dưng run rẩy, vẻ vui sướng trên mặt cũng biến mất.

“Cái gì đó… Nếu cậu không muốn thì không đi cũng được, tôi nghĩ tôi nên về một mình thì hơn”.

Sắc mặt Quách Tử Chương trong nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn y hỏi: “Tại sao?”

Dương Tuyền gãi gãi mặt, y quay đầu nhìn sang một bên, chột dạ nói: “Thì để cậu ở cạnh chú Trương nhiều hơn còn gì? Cậu nghĩ đi, Hạ lão gia đang không khỏe, Tĩnh Tĩnh cùng Phạm Hành đương nhiên phải ở cạnh chăm sóc cho Hạ lão gia đúng không? Cứ như vậy thì chắc chắn chú Trương sẽ rất khó chịu, nếu cậu cũng đi nốt thì ai ở với chú Trương đây?”

Quách Tử Chương cười một tiếng:  “Cậu có lòng thật đấy.”

Dương Tuyền không phát hiện ra sự nguy hiểm trong nụ cười ấy, y gật đầu: “Đương nhiên.”

Y vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng “rầm”, một đấm của Quách Tử Chương nện lên trên tường, mạnh tới nỗi cảm giác như cả căn nhà này cũng rung chuyển theo.

Dương Tuyền sợ hết hồn, y rụt cổ ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tử Chương, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Quách Tử Chương cũng thay đổi, ánh mắt anh nhìn y vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng khiến con người ta phải run rẩy.

“Quách… Quách Tử Chương, cậu… Cậu sao đó?Ai làm gì cậu mà giận thế? Tôi có ép cậu về cùng đâu?” 

Quách Tử Chương cười nhạt: “Dương Tuyền, cậu giỏi thật đấy, dám trốn tôi về xem mắt cơ à? Cậu cmn gan lắm rồi đấy!”

Xem mắt? Dương Tuyền hoảng sợ tột độ, hai con ngươi như sắp lòi ra ngoài. Xem mắt gì cơ? Sao y nghe không hiểu vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play