Đã một tuần trôi qua kể từ ngày về mà Quách Dực đã nói. Quách Dực vẫn chưa trở lại, Trương Thanh bắt đầu có phần đứng ngồi không yên. Trương Thanh đã hỏi Hạ Phạm Hành mấy lần, Hạ Phạm Hành dĩ nhiên sẽ không nói thật cho y, những cái cớ mà hắn nói cũng rất hợp tình hợp lý nên Trương Thanh chẳng thể tìm ra được đầu mối.
Trương Thanh âm thầm gọi điện cho Quách Tử Chương, Quách Tử Hoa. Điện thoại có người tiếp, cũng đều nói không có chuyện gì lớn, nhưng trong lòng Trương Thanh vẫn cảm thấy không đáng tin cậy.
Chiều hôm đó, Trương Thanh nói phải ra ngoài mua thức ăn, sau đó trốn Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành đi tới cửa trường tiểu học chờ Quách Tiểu Niên tan học, muốn xem có thể từ Quách Tiểu Niên nghe ngóng được gì không.
Đến cửa trường học, Quách Tiểu Niên còn chưa tan học mà phụ huynh đã tới khá đông rồi, đều là vì muốn đón trẻ tan trường. Ông Tần đứng ở cửa nói chuyện phiếm cùng với các bậc phụ huynh, ông cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra Trương Thanh. Hồi đầu năm ông tới Trương gia ăn cơm, Trương Thanh mời ông rượu ngon, rượu kia mùi thơm đến nỗi có chết ông vẫn nhớ.
Thấy Trương Thanh đứng ở cửa nhìn quanh, hiển nhiên là đang tìm người nào đó, ông Tần đi tới, không xác định kêu một tiếng: “Ừm… Trương Thanh đó à?”
Trương Thanh quay đầu nhìn lại, vội vàng đáp một tiếng: “Bác ạ, là cháu, cháu là Trương Thanh.”
“Tiểu Trương, thật là cháu à!” Ông Tần cũng thật kích động, kéo tay Trương Thanh liên tục hỏi, “Tĩnh Tĩnh đâu? Đứa trẻ ngoan đó sao nói không làm là không làm? Ngay cả một câu cũng không nói với bác, làm bác lo quá.”
Lúc Ông Tần nói tới Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt trở nên ướt át. Trương Thanh nhìn ra được ông thật sự lo lắng cho Quách Tĩnh Tĩnh, là thật sự quan tâm tới cậu.
“Bác ạ, thật xin lỗi, sau đó nhà cháu xảy ra không ít chuyện nên cũng không chú ý tới bác.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải…” Ông Tần nhìn chung quanh một chút, sau đó thấp giọng, “Có phải là có người ở sau lưng nói Tĩnh Tĩnh không phải không? Bác nói này, các cháu không cần quan tâm tới những người đó đâu. Bọn họ là bị ngứa mồm đấy, suốt ngày chỉ biết ở sau lưng người ta lải nhải, tỏ ra như bản thân sạch sẽ lắm ấy. Phàm là con người sống trên đời này sinh ra đều sạch sẽ, nhưng lúc chết thì không thể nào sạch cho nổi!”
Nói xong, ông Tần lại thấp giọng nói một câu: “Tĩnh Tĩnh thích ai thì đó là tự do của nó. Bác nhìn ra được người đàn ông kia thật lòng tốt với Tĩnh Tĩnh. Lúc Tĩnh Tĩnh còn ở chỗ này dạy học, bất kể trời gió trời mưa thằng bé đó đều tới đón, không ngại mưa gió gian khổ, sau đó ngày nào cũng đưa cơm cho Tĩnh Tĩnh nữa, từ lúc ấy bác đã nhìn ra rồi. Các cháu làm phụ huynh cũng đừng ép buộc con cái, con cháu tự có phúc của con cháu, muốn sống như thế nào là chuyện của bọn nó, sống có được hay không cũng không phải là chuyện phụ huynh có thể quản. Huống chi có vài người cả đời chỉ có thể thích một người thôi, bỏ lỡ rồi, có lẽ đời này cũng không gặp được ai như thế nữa.”
Trương Thanh có chút kinh ngạc nhìn ông Tần: “Bác… Đều biết hết rồi sao?”
“Ha! Coi thường bác phải không? Chuyện xảy ra trong mấy chục dặm vùng này nào có thể qua được mắt thần của bác? Có điều Tĩnh Tĩnh vẫn luôn làm rất tốt, mỗi lần về đều cố ý tránh người khác, chuyện này rốt cuộc là ai nói ra ngoài vậy? Làm sao lại đột nhiên huyên náo mọi người đều biết? Các cháu có đầu mối chưa?”
Trương Thanh thở dài: “Có hay không cũng như nhau thôi ạ, chuyện này bị biết được cũng là chuyện sớm hay muộn, có lẽ trong lòng A Tĩnh đã rõ ràng rồi, nhưng mà nó không muốn truy cứu, cháu cũng không muốn ép buộc nó.”
Ông Tần nghe xong, trong lòng cảm khái, gật gật đầu nói: “Đứa bé đó tấm lòng quá thiện lương. Đúng rồi, sau đó các cháu chuyển nhà à? Ngày nghỉ bác đi tới nhà tìm mấy đứa, ngày mùng một tháng năm ghé qua nhưng mà cứ thấy khóa cửa mãi, bác còn tưởng rằng đời này không gặp được cháu cùng Tĩnh Tĩnh nữa.”
“Không phải chuyển nhà, chúng cháu cũng trở về ở một thời gian ngắn, có thể là đúng lúc vắng nhà thôi” Trương Thanh ngượng ngùng nói, “Thật ra thì bây giờ đang ở tiểu khu đối diện, bởi vì chút chuyện xảy ra không lâu trước đây mà bọn cháu mới vừa chuyển tới.”
“Cái gì? Ở đối diện sao?” Ông Tần vừa nghe xong thì mất hứng, “Vậy sao không tới thăm bác? Bác biết, bọn bây có phải cũng thấy bác có định kiến với mấy đứa như mấy người đó? Hóa ra bác ăn gà nhà bây, ăn trứng nhà bây rồi làm mấy chuyện vô liêm sỉ đấy sao?”
“Không đúng không đúng, bác, chúng cháu không phải có ý này đâu.” Trương Thanh liên tục nói xin lỗi, biết ông Tần đang thật sự tức giận, “Chẳng qua là… Có một số việc không biết nên nói với bác thế nào, cho nên mới không liên lạc ạ.”
“Chuyện gì cơ? Chẳng lẽ là liên quan tới Tĩnh Tĩnh? Tên đàn ông kia… bắt nạt Tĩnh Tĩnh à? Cháu nói cho bác, bác đi tìm nó!” “Không phải vậy đâu bác, bây giờ chúng nó sống hạnh phúc lắm.” Trương Thanh vội vàng cười xòa.
“Vậy làm sao?” Ông Tần thấy Trương Thanh ấp a ấp úng, gấp không chịu được, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, bây nói mau đi chứ, gấp chết lão già này rồi.”
Trương Thanh không biết mình có nên nói chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh cho ông Tần không, nhưng khi nhìn ông cụ đứng ở trước mặt y trong thời tiết nóng nực, bởi vì lo lắng cho Quách Tĩnh Tĩnh mà gấp tới độ đầu đầy mồ hôi, y lại cảm thấy không đành lòng.
“Bác, chuyện này vài ba lời cháu cũng không giải thích được hết. Nếu bác muốn biết thì để cháu về nói với A Tĩnh nói, để nó tự giải thích chuyện này cho bác nghe, bác thấy thế nào?”
Ông Tần nhìn ra Trương Thanh cũng khó mở lời, ông cũng là nhất thời nóng lòng thôi. Người đời luôn có nỗi niềm khó nói của riêng mình, ông cứ tra hỏi như vậy thì thật sự làm khó người ta.
“Là bác nóng lòng thôi, tóm lại biết được Tĩnh Tĩnh không có sao, nhà bây sống tốt là bác cũng yên lòng, những chuyện khác cũng không quan trọng.”
Ông Tần ngửa mặt lên trời thở dài, vỗ vỗ bả vai Trương Thanh, vào lúc này tiếng chuông tan học vang lên, ông Tần xoay người đi trông cửa. Lát nữa học sinh ra cổng ông còn phải trông chúng chớ chạy quá nhanh, lỡ đâu vấp ngã thì tội.
Trương Thanh nhìn bóng lưng ông Tần, trong lòng chua xót không dứt. Nghĩ đến dáng vẻ ông cụ không ngại cực khổ ngồi xe đi tới nông thôn tìm bọn họ mấy lần, đến nơi lại thấy cửa khóa chặt vừa lo vừa gấp, trong lòng y cũng thấy có lỗi.
Có điều chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh y cũng không dám tùy tiện nói ra cho ông Tần, mặc dù trong lòng áy náy nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể đè xuống trước. Trương Thanh thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn chằm chằm đám trẻ con đang cắm đầu cắm cổ chạy ra, tìm bóng người Quách Tiểu Niên.
Đáng tiếc, tận đến khi trẻ con ra hết rồi, y vẫn không thấy bóng Quách Tiểu Niên đâu.
Ông Tần thấy y đứng đó nhìn như đang tìm người nào đấy, thấy trẻ nhỏ đi về hết rồi mới tới trước mặt Trương Thanh.
“Tiểu Trương, cháu muốn tìm ai à?”
Trương Thanh cười có chút mất mát: “Tìm Quách Tiểu Niên ạ, nó là con trai bạn của cháu, cháu tới xem nó một chút.”
“À, Tiểu Niên à, từ sau lễ lao động tới giờ thằng nhóc đó không tới trường học nữa, nói là xin nghỉ trở về kinh thành. Bác nghe nói mẹ nó là người ở kinh thành, chắc là về nhà thăm người thân, có chuyện nên trì hoãn đi.”
Trương Thanh sửng sốt một chút, liền vội vàng hỏi: “Vậy bác có biết là chuyện gì không?”
“Cái này bác không biết, nếu không ngày mai bác hỏi chủ nhiệm lớp giúp cho, có lẽ cô ấy biết đấy.”
Trương Thanh gật đầu: “Vậy thì làm phiền bác rồi.”
Ông Tần khoát tay một cái với y, Trương Thanh tạm biệt ông rồi xoay người thất thần rời đi. Ông Tần thấy y như vậy thì khẽ cau mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nhà Tiểu Niên xảy ra chuyện lớn gì?”
“Ông! Ông đang lầm bầm lầu bầu gì đó! Phó Vĩ đeo túi xách từ tòa nhà dạy học đi tới, thấy ông Tần đứng lẩm bẩm một mình thì đưa tay vai ông, dọa cho ông sợ hết hồn.
“Cái thằng khỉ chết bầm này, nói thì nói đi chứ vỗ vai làm khỉ gì, thiếu chút nữa vía ông cũng bị bây dọa chạy mất rồi!” Ông Tần một tay che ngực, một tay vỗ vào lưng Phó Vĩ, phát ra mấy tiếng vang không nhỏ nhưng lại không hề đau chút nào.
Phó Vĩ giả bộ tránh né, cười haha nói: “Sao trách cháu được? Làm sao cháu biết ông ban ngày ban mặt đứng ở đây cũng có thể mơ mộng đẹp được chứ!”
“Ai ôi, bây muốn chết à! Nói vớ va vớ vẩn gì thế? Sớm muộn cũng có ngày họa từ miệng mà ra!”
“Được rồi được rồi được rồi, là do mồm cháu không có khóa, nói ra mấy lời không nên nói. Cháu xin lỗi, ông đừng đánh nữa, cánh tay cháu sắp bị ông đánh gãy rồi, ” Phó Vĩ tránh qua một bên, xoa bả vai chu mỏ khoe tài, “Vậy ông nói xem, vừa rồi ông nghĩ gì thế?”
Ông Tần sửng sốt một chút, tiếp đó thở dài nói: “Ông vừa gặp một người.”
“Tình nhân trong mộng ạ?”
Ông Tần giơ tay lên muốn đánh người, Phó Vĩ bèn vội vàng chắp hai tay, liên tục kêu tha. Ông Tần hừ một tiếng: “Là ba Tĩnh Tĩnh.”
Nụ cười trên mặt Phó Vĩ trong nháy mắt trở nên cứng đơ, y cười có chút lúng túng: “Ông… ông nói ai cơ? Thầy Tiểu Quách ạ?”
“Đúng vậy, ” ông Tần gật đầu, “Ba thằng bé nói cả nhà họ đang ở tiểu khu đối diện. Ai, Tĩnh Tĩnh đó là một đứa nhỏ thành thật, tâm địa lại tốt, thằng bé đó có thể làm một thầy giáo tốt. Hồi đó hai đứa còn chơi thân với nhau nhất đấy, còn nhớ không?”
“Nhớ… Nhớ, dĩ nhiên nhớ chứ,” Phó Vĩ nhếch mép, “Cậu… Cậu ấy có khỏe không ạ?”
“Vẫn khỏe, nhưng mà nghe được lời đồn đại như vậy trong lòng ai cũng không dễ chịu chút nào.”
Phó Vĩ không lên tiếng, đứng ở đằng kia cúi đầu, không một ai biết y đang suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau, y bỗng nhiên mở miệng nói: “Ông, vậy cháu đi trước nhé.”
Nói xong, ông Tần nói từ biệt còn chưa xong, y đã ra cửa trường, xoay người không thấy bóng.
“Sao mà hết người này tới người khác trông như không có tinh thần gì hết vậy…” Ông Tần nói thầm một câu rồi xoay người trở về nhà nhỏ của mình.
Phó Vĩ đứng ở trên vỉa hè, sắc mặt xanh trắng nhìn tiểu khu đối diện đường xe chạy đối diện không xa, vẻ mặt phức tạp.
氺
Đêm đó, sau khi Trương Thanh trở về liền nói chuyện mình gặp được ông Tần cho Quách Tĩnh Tĩnh. Y cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói mình đi tìm Quách Tiểu Niên, nói xong thì quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt sáng quắc.
Hạ Phạm Hành thở dài, biết là không dối gạt được y, cũng may bên kia cũng giải quyết xong hết rồi, hôm nay nói cho Trương Thanh, mặc dù so với dự tính sớm hơn chút, nhưng ít ra cũng tốt hơn việc nói cho y một tuần trước.
Hạ Phạm Hành nói cho Trương Thanh, Quách Bình đã ở tù chờ đợi tuyên án cuối cùng, Quách Dực cũng đã từ hết thảy chức vụ, ngay trước mặt Quách Lương hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Quách gia, sau này Quách gia là hưng hay là suy cũng chẳng can hệ gì tới ông.
Trương Thanh nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, vành mắt đỏ ửng.
“Anh ấy…anh ấy…” Trương Thanh không nói nên lời, thanh âm cũng bởi vì phát run mà mất đi nguyên sắc.
Trong lòng y biết, có thể để cho Quách Dực làm đến mức này hiển nhiên Quách Dực đã biết tất cả những gì xảy ra năm đó. Trương Thanh không biết là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là bởi vì rốt cuộc không nhịn được lo lắng mà đột nhiên lớn tiếng khóc lên.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe y tê tâm liệt phế khóc, cũng ôm y cùng nhau khóc rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT