Ngày sinh dự tính của Quách Tĩnh Tĩnh rơi vào khoảng ngày hai mươi tháng năm. Ngày tháng năm thời tiết có phần ẩm ương, lúc trời nắng mặc áo cộc cũng nóng, không có nắng mặc thêm cái áo khoác cũng lạnh.
Ngày hôm qua vừa đổ một trận mưa, sau khi mặt trời mọc nhiệt độ rõ ràng không giống lúc trước. Sáng sớm, Trương Thanh lấy quạt điện ra, một nhà ba người vây quanh bàn ăn bữa sáng, lòng bàn tay ươn ướt, vầng trán đẫm mồ hôi.
Sau đó đi bệnh viện, Trương Thanh phải tiếp tục chữa trị, người phụ trách kiểm tra sức khỏe cho Quách Tĩnh Tĩnh đổi thành một nữ bác sĩ khác, tính cách khác xa Trầm Hà. Người này đã làm người mẫu, mặc dù là lần đầu tiên cho kiểm tra sức khỏe cho Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng bởi vì luôn luôn nói về đề tài trẻ em mà Quách Tĩnh Tĩnh rất thản nhiên đón nhận.
“Con trai tôi năm nay lên tiểu học rồi, nhưng là tiếng Trung cũng không tốt lắm.”
Diêu Lộ là đàn em của Trầm Hà, gả cho một Hoa kiều, năm nay vừa theo chồng trở về nước. Lúc tết âm lịch tụ họp, Trầm Hà nói chuyện mình đang làm cho cô biết, đàn em của Trầm Hà biết chuyện đàn ông có thể sinh con nên cảm thấy hứng thú vô cùng với chuyên này, vì thế bèn chủ động nói muốn tới hỗ trợ, sau tết cô liền tới thật.
Đây cũng là nguyên nhân Trầm Hà có thể yên tâm trị liệu cho Trương Thanh, bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh bên này còn có Diêu Lộ. Trầm Hà vẫn hết sức tán thưởng năng lực của Diêu Lộ.
Diêu Lộ bất đắc dĩ vuốt tay. Sau khi về nước, chồng bận bịu với công việc, đứa nhỏ đều do cha mẹ cô đưa đón, bây giờ phiền toái lớn nhất chính là khai thông chướng ngại.
“Thằng bé đang đi học ở chỗ nào?” Quách Tĩnh Tĩnh hỏi.
“Tôi còn chưa quyết định nữa, thằng nhỏ còn chưa thích ứng được. Nó luôn bói với tôi nó nghe không hiểu người khác nói gì, cảm giác có chút cô đơn.” Diêu Lộ thở dài, “Con trai tôi vẫn luôn rất hoạt bát, gần đây vì không có bạn mà tính cách dần dần trở nên ngột ngạt.”
“Tôi cảm thấy chị hẳn mau sớm nhập học cho thằng bé đi. Nếu xung quanh chỉ toàn là người lớn thì việc hiểu nhau quả thật có hơi phiền toái, nhưng mà giữa trẻ con có lúc cũng không nhất định phải qua ngôn ngữ mới hiểu được nhau. Ngôn ngữ cơ thể của trẻ con phong phú hơn người lớn, khiến cho chúng hiểu nhau dễ dàng hơn rất nhiều.”
Diêu Lộ có chút kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: “Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý, tôi vẫn luôn bỏ quên vấn đề này. Giữa những người bạn cùng tuổi sẽ dễ làm quen với nhau hơn so với người lớn chúng ta, là ý này sao?”
“Đúng vậy.” Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Diêu Lộ thật kích động, chắc cũng là do quan tâm nên sẽ bị loạn. Khoảng thời gian này bởi vì chuyện của con mà cô quả thật phiền não không ít, hôm nay được Quách Tĩnh Tĩnh khai thông một chút thì lập tức hiểu ra.
“Vô cùng cảm ơn cậu, Tĩnh Tĩnh, tôi có thể gọi cậu như vậy không?” Thấy Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, Diêu Lộ nhe răng cười một tiếng, “Quả nhiên giống như đàn chị đã nói, cậu là một người rất dễ ở chung. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu tương lai nhất định sẽ là một người ba rất giỏi. Có điều tôi thật sự tò mò, tuổi tác của cậu không lớn lắm, đây cũng là bé đầu của cậu phải không? Sao cậu lại hiểu rõ trẻ con như vậy?”
“Bởi vì trước kia em ấy là một người thầy được các bé tiểu học vô cùng yêu thích.”
Từ cửa truyền tới một giọng nói giải thích nghi hoặc thay Diêu Lộ, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại bởi vì giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa này mà kinh ngạc trợn mắt, hai tay vội vàng chống người lên nhìn. Hạ Phạm Hành đen hơn hồi đầu năm một chút, có điều vẫn rất đẹp trai. Hắn đứng ở đó nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nở nụ cười ôn cưng chiều, sắc mặt êm ái.
Hắn nói: “A Tĩnh, xin lỗi em, anh về rồi đây.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Diêu Lộ gặp Hạ Phạm Hành, có điều nhìn Quách Tĩnh Tĩnh kích động như vậy không khó để đoán ra người đàn ông này là ai. Diêu lộ cười một tiếng, vô cùng thức thời đứng dậy nhường không gian riêng cho bọn họ.
Lúc sắp đóng cửa lại, Diêu Lộ quay đầu hoạt bát chớp chớp mắt trêu đùa: “Mặc dù tôi rất hiểu cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng mà thân là thầy thuốc tôi không thể không nhắc nhở một chút, tình trạng bây giờ của Tĩnh Tĩnh không thích hợp làm vận động không dành cho trẻ nhỏ nha.”
Nói xong, thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ bừng như con tôm luộc, Diêu Lộ cười giống như con mèo chỉ trộm thịt sống. Bây giờ nhìn lại, cô có thể trở thành bạn tốt của Trầm Hà cũng không phải là không có nguyên nhân. Mặc dù bề ngoài cùng tính cách trông khác biệt rất lớn nhưng từ trong xương hai người đều là tiểu ác ma gian xảo.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Quách Tĩnh Tĩnh si ngốc ngồi ở đó, hai má đỏ ửng nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt sáng như sao. Cậy vừa định xuống giường, Hạ Phạm Hành lại vội vàng ngăn lại
“Em đừng lộn xộn.”
Hắn vừa nói vừa đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, cẩn thận ngồi xuống. Nhìn cái bụng tròn vo như trái banh dưới lớp áo mỏng của Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành đưa tay sờ, sự ôn nhu trong ánh mắt trông Quách Tĩnh Tĩnh như muốn tan chảy.
“Trông con có vẻ rất khỏe, đã lớn hơn lúc anh đi nhiều rồi.”
“Ừm,” Quách Tĩnh Tĩnh ừm một tiếng, thanh âm vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, “Lớn hơn nhiều lắm, mặc dù em có khống chế ăn uống nhưng mà con vẫn cứ lớn lên. Bây giờ lúc em đứng lên cũng không thể thấy được chân mình nữa rồi, muốn cắt móng chân cũng không được.”
Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu than phiền, hơi bĩu môi khiến Hạ Phạm Hành cười càng sâu hơn.
“Thật à? Về rồi anh cắt cho em nhé?”
Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi gáy, ngượng ngùng gật đầu một cái. Hạ Phạm Hành thấy mấy đầu ngón chân kia cũng không được tự nhiên như chủ nhân của chúng, từng cái từng cái cong tới cong lui, một trước một sau mè nheo, đáng yêu hết sức.
Hạ Phạm Hành đưa tay muốn ôm cậu vào trong ngực, muốn hôn một cái lên mi mắt cậu nhưng lại bị cái bụng của Quách Tĩnh Tĩnh chĩa vào. Quách Tĩnh Tĩnh cũng rất sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành đỡ trán, vẻ mặt không biết làm sao, Quách Tĩnh Tĩnh lại là không tim không phổi cười rất vui vẻ.
“Tiểu bại hoại!” Hạ Phạm Hành đưa tay nhéo một cái lên chóp mũi Quách Tĩnh Tĩnh, cười mắng một câu, sau đó quẹt nhẹ qua bụng của cậu, “Con cũng giống như ba con vậy!”
Có thể nhìn ra được Hạ Phạm Hành khá oán hận.
Quách Tĩnh Tĩnh đắc ý nói: “Không cho anh hôn, hừ!”
Hạ Phạm Hành kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, tựa như không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh còn có một mặt ngạo kiều như vậy. Cậu học từ ai đây? Học ba mình à?
Quách Tĩnh Tĩnh lại không phát hiện ra chút nào về việc cậu quả thật đã học theo Trương Thanh. Ngày thường Trương Thanh nói không ít mấy câu thất thường kiểu này, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, thật vất vả đợi chờ cơ hội để được bắt nạt Hạ Phạm Hành, cậu dĩ nhiên không thể bỏ qua!
“Thật sao?”
Hạ Phạm Hành thấp giọng nói một câu, còn không chờ Quách Tĩnh Tĩnh kịp hiểu, Hạ Phạm Hành đã đứng dậy ngồi xuống sau lưng cậu, ôm lấy hai vai Quách Tĩnh Tĩnh từ sau lưng. Quách Tĩnh Tĩnh cả kinh, vội vàng quay đầu, mở miệng còn chưa kịp phát ra tiếng, nụ hôn của Hạ Phạm Hành đã chặn mất.
Đời này Quách Tĩnh Tĩnh người duy nhất Quách Tĩnh Tĩnh tiếp xúc thân mật chỉ có Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành hiểu rõ cơ thể cậu như lòng bàn tay, sau khi đầu lưỡi dây dưa, Hạ Phạm Hành liếm hàm trên của Quách Tĩnh Tĩnh, hai tay qua lại ma sát yết hầu cậu, cử chỉ êm ái khiến con người ta phải run rẩy.
Quách Tĩnh Tĩnh mang thai vốn dĩ đã nhạy cảm, bây giờ sự khiêu khích của Hạ Phạm Hành hơi có vẻ trừng phạt, mỗi khi Quách Tĩnh Tĩnh không chịu nổi muốn phản kháng, hắn sẽ thay đổi cách hôn. Lúc thì dùng răng cắn nhẹ môi trên, lúc thì mút mát môi dưới không ngừng, sau khi đầu lưỡi lui ra thì dọc theo gò má Quách Tĩnh Tĩnh mà liếm cắn rái tai của cậu, rồi lại theo đường ranh chỗ gò má, đôi môi liếm xuống nửa bên vai đang lộ ra của Quách Tĩnh Tĩnh, nhẹ nhàng như vết lông chim lướt qua.
“Hạ… Hạ Phạm Hành…”
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay, vòng qua phía sau ôm lấy cổ Hạ Phạm Hành. Cậu nâng cằm lên, cũng không biết là muốn né tránh hay là tiếp nhận, dáng vẻ đã nghiện mà còn ngạikhiến ánh mắt Hạ Phạm Hành càng trở nên thâm thúy.
“Không được… Hạ Phạm Hành…”
Chút ý chí cuối cùng nhắc nhở cậu đẩy Hạ Phạm Hành ra. Đáy mắt Hạ Phạm Hành nồng sâu, cả hai nhìn đối phương mà thở dốc, không động đậy rất lâu.
Khó khăn lắm mới lắng xuống ngọn lửa dục đang bùng cháy trong lòng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
“Em cười cái gì!” Ngữ khí của Hạ Phạm Hành thật không tốt, ác thanh ác khí, nhưng hết lần này tới lần khác đều mang theo dung túng cùng cưng chiều, “Sau này anh sẽ đòi lại hết!”
Quách Tĩnh Tĩnh ngọt ngào đáp một tiếng: ” Được.”
Hai người lại vuốt ve an ủi nhau một phen, cũng không dám kéo quá lâu, một mặt là sợ bản thân không cầm được, mặt khác Quách Tĩnh Tĩnh cũng muốn đi xem Trương Thanh. Hạ Phạm Hành cũng nghe Quách Tử Chương nói qua về việc Trương Thanh đang tiếp nhận chữa trị tâm lý nên cũng rất quan tâm đến tiến triển.
Quách Tử Chương còn đang chờ ở hành lang bên ngoài, Dương Tuyền thì ở canh anh. Quách Tử Chương dựa vào ngồi ở đó, Dương Tuyền ôm lấy vai anh, cứ mãi hỏi một câu: “Cậu có mệt không? Có muốn hay dựa vào tôi nghỉ ngơi một hồi không?”
Kết quả Quách Tử Chương lại gần vách tường chứ không thèm dựa vào vai y. Dương Tuyền tức giận hận không thể nạo tường, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp đưa tay ra kéo vai Quách Tử Chương, kết quả Quách Tử Chương ngay cả ánh mắt đều không buồn mở ra dù chỉ một chút!
Quách Tĩnh Tĩnh tay trong tay với Hạ Phạm Hành đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh chậm hơn Hạ Phạm Hành một bước, chỉ cần thế này thôi, ai trên ai dưới đã rất rõ ràng. Dương Tuyền nhìn thấy thì rất buồn bực.
“Hai người chưa nghe qua câu tú ân ái thì chết nhanh à? Vừa mới gặp mặt mà đã buồn nôn thế, không cần đến mức như vậy chứ?” Dương Tuyền trợn mắt nhìn hai tay bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, trong mắt đều là hâm mộ ghen tị, nếu như nói ra thì là chua đến ê răng.
“Dương Tuyền, cậu ngứa da đúng không? Có tin tôi nói chuyện cậu cầu xin tôi cho Tử Chương nghe không?”
“Phạm Hành!” Dương Tuyền như con thỏ bị kẹp đuôi nhảy bật dậy khỏi chỗ, cánh tay đụng vào sau ót Quách Tử Chương. Quách Tử Chương bị y đánh thiếu chút nữa đã gãy cổ.
Anh ngước mắt nhìn Dương Tuyền, âm trầm nói: “Cậu lại muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa?”
“Không…” Dương Tuyền rụt cỏ đáp lại Quách Tử Chương một tiếng, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, “Cậu tới đây cho tôi!”
Nói xong y liền kéo Hạ Phạm Hành đi sang một bên. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bọn họ, có chút không rõ.
“Tĩnh Tĩnh, em đừng để ý tới bọn họ, tới đây nào.”
Quách Tử Chương cười một tiếng với Quách Tĩnh Tĩnh, vẫy vẫy tay với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, Quách Tử Chương đỡ cậu ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mịn, trong ánh mắt nhìn cậu đều là ý cười.
“Em có vui không?” Quách Tử Chương hỏi.
“Có ạ.” Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng trả lời.
“Vậy thì tốt, ” Quách Tử Chương cười nói, “Tĩnh Tĩnh, bất kể lúc nào, chỉ cần là khi em cảm thấy mệt mỏi, rất cần một người bầu bạn thì em phải nói cho cậu ta biết, nói cho cậu ta biết rằng em nhớ cậu ta, em cần cậu ta. Nếu như em cái gì cũng không nói thì đối phương cái gì cũng sẽ không biết, em sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn thôi. Cứ như vậy thì trong lòng em cũng sẽ chôn giấu rất nhiều sự buồn phiền, hai bên sẽ càng ngày càng xa nhau. Dù có yêu nhiều đến mấy đi chăng nữa, nhưng nếu như em không nói ra thì cũng là một sự tổn thương đối với đối phương, em biết chưa?”
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi gật đầu: “Cảm ơn anh nhiều, anh Chương.”
Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành đột nhiên trở lại nhất định là Quách Tử Chương đã nói gì đó với hắn. Những lời này Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói ra là bởi vì cậu không muốn khiến Hạ Phạm Hành lo lắng, cậu cảm thấy bản thân có thể chịu đựng, có thể xử lý được những thứ tâm trạng tiêu cực này.
Nhưng mà lúc Hạ Phạm Hành thật sự đứng ở trước mặt cậu, cậu mới phát hiện rằng hóa ra bản thân lại cần hắn, nhớ hắn đến vậy. “Cho nên anh Chương lúc nào cũng để Dương Tuyền ở bên cạnh mình sao? Quách Tĩnh Tĩnh tò mò hỏi.
Quách Tử Chương đỡ trán, lắc đầu thở dài: “Không phải, là do cậu ta mặt dày quá, đuổi mãi chẳng đi.”
“Như vậy sao…” Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, “Nhưng mà em thấy anh Chương cũng vui đó chứ.”
Quách Tử Chương hơi ngẩn ra, anh cũng vui sao? Hình như quả thật có vui thì phải!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT