Ngày hôm sau, Quách Tử Chương đi làm chuyện của Trương gia, thuận tiện đưa Quách Dực đi tới sân bay. Sáng sớm Quách Dực đã dậy rồi, ông nói cùng với mọi người rằng ông muốn đi Tế Nam một chuyến, rất hiển nhiên đây là chuyện ông quyết định tạm thời, ngay cả quần áo cũng không thu dọn mà cứ đi như vậy.
Mà Trương Thanh sau khi rời giường vẫn ngồi ở trong sân sau nhìn trời ngẩn người.
Quách Tĩnh Tĩnh bê ghế cao đi ra. Bây giờ cậu không ngồi được ghế thấp, có ngồi xuống thì đứng lên cũng rất mất công.
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh, Trương Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“A Tĩnh…”
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, không lên tiếng.
Trương Thanh cầm băng ghế nhỏ, tiến tới bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh, y nằm ở trên đùi con trai rồi ngẩng đầu nhìn cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay nâng mặt Trương Thanh, nhíu mày hỏi y: “Sao quầng mắt ba đen thế? Sắc mặt cũng khó nhìn.”
Trương Thanh đưa tay sờ mặt cậu: “Sắc mặt của A Tĩnh cũng khó nhìn lắm, có phải con ngủ không ngon không?”
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân vẫn còn tốt chán, Quách Tử Chương mới tội.Quách Tĩnh Tĩnh thức dậy sớm, đứng dậy nhìn mới phát hiện chăn trải đất, tối hôm qua cái có hình dạng như nào thì bây giờ vẫn y xì như thế, đêm qua Quách Tử Chương không trở về phòng.
Quách Tĩnh Tĩnh đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, Quách Tử Chương đang ngồi dựa ở trước khay trà, hẳn là nghe thấy tiếng vang nên đôi mắt đang khép hờ liền mở ra, trong mắt đều là tia máu, dọa cho Quách Tĩnh Tĩnh sợ hết hồn. Cậu vội vàng hỏi anh sao thế, Quách Tử Chương chỉ cười nói bản thân một đêm không ngủ.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng có lúc một đêm không ngủ, nhưng mắt cậu tuyệt đối sẽ không giống như Quách Tử Chương, có điều nếu như cậu lại hỏi nữa, bầu không khí vừa mới hòa hoãn sẽ trở nên phá lệ bi thương, cho nên cậu không hỏi.
“A Tĩnh? Con đang suy nghĩ gì thế?” Trương Thanh thấy Quách Tĩnh Tĩnh mất hồn thì nghiêng đầu hỏi một câu, cuối cùng không quên nhạo báng một tiếng, “Nhớ Phạm Hành sao?”
“Con đang nghĩ về ba.” Quách Tĩnh Tĩnh lần này lại không đỏ mặt, xụ mặt nhìn Trương Thanh.
“Nghĩ về ba á?” Trương Thanh thu tay về, thẳng người, cười lúng túng, “Nghĩ về ba làm gì? Không phải ba đang ở đây sao? A Tĩnh thiệt là, đột nhiên lừa tình thế ba hơi không quen.”
“Con đang suy nghĩ rốt cuộc ba còn có bao nhiêu chuyện gạt con.” Quách Tĩnh Tĩnh tiếp tục nói.
Lần này Trương Thanh không cười được nữa. Y quay đầu u oán nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, cũng không nói chuyện mà chỉ mếu mếu, vẻ mặt đáng thương.
“Ba không cần làm ra cái vẻ mặt này, ” Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày không buông, “Chỉ cần ba không muốn nói, ba không giả bộ đáng thương com cũng sẽ không hỏi ba.”
Trương Thanh ngẩn người, há miệng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nói với ánh mắt nghiêm túc: “Con không hy vọng ba không vui. Con đã nói với ba rồi, ba, ba không muốn khám bệnh, chờ chú Dực trở lại con sẽ nói với chú.”
Trương Thanh thấy chua xót nơi đầu mũi, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài. Y vội vàng cúi đầu xuống, xoa xoa hai con mắt, lau sạch nước mắt rồi mới buông tay, ngẩng đầu cười nói: “A Tĩnh, con đối với ba quá tốt rồi, con… sao lại đối với ba tốt như vậy chứ!”
“Bởi vì ba là ba của con, ba cũng đối với con tốt.” câu trả lời của Quách Tĩnh Tĩnh rất đơn giản, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì quả thật có chuyện như vậy. Bạn tốt với tôi, tôi sẽ đối tốt với bạn, tùy vào cách bạn suy nghĩ, nếu như bạn nghĩ quá phức tạp thì định nghĩa của từ “tốt ” cũng sẽ trở nên nặng nề.
Trương Thanh hít nước mũi, đứng dậy nói: “Chúng ta đi tìm Dương Tuyền đi! Vừa hay khoảng thời gian này chỉ Dực của con không có ở đây.”
“Tại sao phải thừa dịp chú Dực không có ở đây?” Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu.
Trương Thanh khẽ thở dài: “Tính ông ấy như con trâu ấy, có một số việc nếu như bị ông ấy biết được, nhất định sẽ xảy ra đại loạn, ba không muốn nhìn thấy cái loại tình cảnh hai hổ cắn nhau đó đó.”
“Tại sao là hai hổ cắn nhau?”
Trương Thanh dừng một chút sau đó mới lẩm bẩm: “Bất kể nói thế nào thì Quách Bình vẫn là anh trai của ông ấy, huynh đệ tương tàn, vô luận ai thắng ai thua cũng sẽ không tốt lắm.”
Cuối cùng, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh đi tới bệnh viện tìm Dương Tuyền, được nửa đường thì gọi cho Quách Tử Chương, nói bọn họ muốn đi thăm Trương Thọ, bảo Quách Tử Chương giúp xong thì có thể thuận đường tới đón bọn họ trở về.
Dương Tuyền bên này vừa gọi Trầm Hà tới phòng làm việc, hàn huyên tới đề tài này.
Trầm Hà còn rất khó khăn, thẳng thắn nói cho Dương Tuyền: “Tôi quả thật có học qua tâm lý học, nhưng năng lực của tôi còn chưa đủ để đi chữa trị cho người khác.”
Trầm Hà vẫn là một người vô cùng tự tin nhưng lại không khoa trương. Đối với Trầm Hà, được là được, không được là không được, nếu như năng lực của bản thân chưa đủ, Trầm Hà cũng không ngại nói thấp hơn một ít về năng lực của mình.
“Thật ra thì tôi biết nhà tâm lý học rất tốt, nhưng tôi cảm thấy với năng lực của các cháu hẳn cũng không cần tôi phải giới thiệu, là trị liệu cho bệnh nhân tương đối đặc thù sao?”
Dương Tuyền thấy Trầm Hà từ chối cũng không có giấu giếm, trực tiếp nói: “Là ba của Tĩnh Tĩnh, chú Trương.”
Trầm Hà vừa nghe tới cái tên này, chân mày liền nhíu lại, do dự nói: “Nếu như là cậu ấy thì quả thật có chút phiền toái…”
Dương Tuyền thấy Trầm Hà như vậy, rõ ràng cho thấy có lời còn chưa dứt, Dương Tuyền giơ tay lên tỏ ý: “Bác sĩ Trầm có muốn nói cái gì thì cứ việc nói đi.”
Trầm Hà ngẩng đầu nhìn Dương Tuyền, trầm giọng nói: “Không phải tôi Gia Cát Lượng, thật ra thì tôi đã phát hiện Trương Thanh quả thật có chút kỳ quái từ rất lâu rồi. Trước đây tôi đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh với họ, có thể nhìn ra được Trương Thanh cao hứng vô cùng, nhưng mỗi khi y cầm lên một món đồ của trẻ nhỏ vẻ mặt đều có chút do dự, ví dụ.”
Trầm Hà bưng một ly trà tới, đặt vào giữa mình và Dương Tuyền.
“Người khát thì phải uống nước, đây là tất nhiên, Trương Thanh giống như một người khát khô muốn được uống nước, nhưng khi y đi tới bên nguồn nước, y chợt chậm bước chân lại. Với tình huống bình thường, hẳn y phải chạy tới nguồn nước mới đúng. Y rõ ràng muốn uống nước như vậy nhưng lại sợ nước, y thích trẻ con nhưng cũng sợ trẻ con, tôi cảm thấy thật là tò mò về chuyện này.”
Dương Tuyền nghe xong thì lắc đầu: “Cháu cảm thấy không thể nào, nếu quả thật giống như bác nói thì chú Trương làm sao có thể nuôi lớn Tĩnh Tĩnh được? Lúc chú ấy vừa mới nhặt được Tĩnh Tĩnh, nghe nói Tĩnh Tĩnh cũng mới được sinh ra chưa đầy mấy tháng.”
“Cho nên tôi mới nói với cháu, trong lòng y thích nhưng sẽ xuất hiện loại phản ứng này, là một loại phản ứng bài xích về sinh lý. Dĩ nhiên, chuyện của y còn chưa đến nỗi nghiêm trọng, hoặc là đã từng rất nghiêm trọng nhưng bởi vì có Tĩnh Tĩnh mà y đã thay đổi bản thân.
Dương Tuyền cảm thấy có thể tiếp thu thuyết pháp này của Trầm Hà. Thành thật mà nói, trước kia y cảm thấy rất quái lạ, là cha con nuôi, cho dù là sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ nhưng có thể tốt đến trình độ như tình cảm của Quách Tĩnh Tĩnh và Trương Thanh thì cũng không nhiều. Y còn từng hỏi Quách Tử Chương có ghen tị với hai người họ hay không, dẫu sao anh mới là con trai ruột của Trương Thanh cơ mà.
Lúc ấy Quách Tử Chương nói một câu, Dương Tuyền hồi đó không nghe hiểu lắm bây giờ nghe Trầm Hà giải thích xong, y mới cảm thấy bản thân như đã hiểu ra được.
Quách Tử Chương nói: Mọi người đều cho rằng là ba tôi cứu Tĩnh Tĩnh, thật ra thì cũng là Tĩnh Tĩnh cứu ba tôi. Cậu sẽ ghen tị với người đã cứu ba cậu sao? Không, cậu chỉ biết cảm ân, sẽ đối xử tối với người đó gấp bội, đây cũng là một loại tình thân, không có máu mủ, chỉ có nương tựa lẫn nhau mà đến.
“Nếu không quá nghiêm trọng, vậy bác…”
Dương Tuyền chưa nói xong, Trầm Hà đã thở dài, nhìn y bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ nói phương diện này y còn khá ổn, nhưng ở những phương diện khác.. cụ thể thế nào tôi cũng chưa tiếp xúc nên không tiện nói, nhưng mà tôi phải nói là vẫn rất khó khăn.“
Dương Tuyền thở dài, chưa kịp nói gì nữa thì Trương Thanh và Quách Tĩnh Tĩnh đã đi vào. Thư ký gõ cửa, biết quan hệ của họ với Dương Tuyền không bình thường nên cũng không thông báo.
Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa đã nhìn thấy Trầm Hà, Trầm Hà đứng lên khẽ mỉm cười với họ. Trương Thanh cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trầm Hà thì cũng không suy nghĩ nhiều, họ còn chưa biết mấy người Quách Tử Chương đang “dự mưu”.
Dương Tuyền đi tới, cười hỏi Trương Thanh: “Chú Trương đến thăm ông nội bà nội à? Vậy để con đi cùng chú, Tĩnh Tĩnh chắc chắn không tiện lắm, vừa hay có bác sĩ Trầm ở đây, nếu không thì bác sĩ Trầm cùng Tĩnh Tĩnh trò chuyện một lát trước đi?
“Được.” Trầm Hà không ngần ngại đồng ý.
Trương Thanh bèn nói: “Một hồi nữa tự chú đi thăm ba mẹ là được. Dương Tuyền, hôm nay chú tới tìm con có chút việc.”
“Tìm con sao?” Dương Tuyền nháy mắt mấy cái, ” Được ạ, vậy chú cùng Tĩnh Tĩnh ngồi xuống trước đi. Bác sĩ Trầm, chuyện vừa rồi chúng ta bàn lại sau.”
Dương Tuyền trao đổi ánh mắt với Trầm Hà. Trầm Hà biết, Trương Thanh còn chưa biết chuyện bọn họ muốn khám bệnh cho y. Trầm Hà gật đầu: ” Được, vậy tôi đi ra ngoài trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
Lúc đi ngang qua người Quách Tĩnh Tĩnh, Trầm Hà còn vỗ nhẹ nhẹ lên bụng cậu, nói một câu “bảo bảo phải ngoan nha”, sau đó mới ra khỏi cửa.
Dương Tuyền vừa đỡ Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống ghế salon ở khu nghỉ ngơi vừa hỏi Trương Thanh: “Chú Trương, có chuyện gì chú cứ việc phân phó, con bảo đảm làm xong cho chú.”
Trương Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tìm con đương nhiên là khám bệnh rồi.”
“Hả?” Dương Tuyền trong nháy mắt có chút mơ hồ, “Khám cho ai cơ ạ?”
“Chú.” Trương Thanh chỉ vào mình, “Tử Chương chắc chắn đã nói chuyện của chú cho con rồi đúng không? Cho nên chú đến để khám bệnh.”
Dương Tuyền há to miệng, sau khi sửng sốt mấy giây thì vừa khoát tay tỏ ý, vừa lui ra hướng cửa.
“Chờ một chút, đợi tí đợi tí, đợi con tí!”
Vừa dứt lời y liền đi ra cửa.
Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, nho nhỏ than phiền với con trai: “Không phải là Dương Tuyền bị ba hù chạy đó chứ? A Chương biết được có tức giận không?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y không nói nên lời, Trương Thanh rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dương Tuyền ra cửa, cũng may Trầm Hà chưa đi xa, sau khi ra ngoài còn trò chuyện với thư ký đôi câu, vào lúc này đang đứng ở cửa thang máy.
“Bác sĩ Trầm!”
Dương Tuyền vội vàng gọi lại.
Trầm Hà quay đầu, hiếu kỳ hỏi: “Sao đó?”
Dương Tuyền không biết làm sao nhún vai. Trầm Hà nhíu mày, có chuyện gì vậy?
Dương Tuyền kéo Trầm Hà trở lại, nói ra đề nghị của Quách Tử Chương ngày hôm đó ngay trước mặt mọi người.
Trầm Hà cũng nói ra sự khó xử của mình.
“Ban đầu cũng bởi vì tôi thấy hứng thú mà học qua tâm lý học, cho nên, tôi cũng không nhất định có thể giúp được đâu.”
“Không sao, bác sĩ Trầm, so với những người xa lạ không quen kia thì cháu cảm thấy bác sĩ Trầm tới chữa trị cho ba cháu là lựa chọn tốt nhất.” Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, ý tưởng của cậu cũng giống như Quách Tử Chương.Trong chuyện này, Trầm Hà quả thật là một ứng cử viên vô cùng thích hợp. (Sorry mọi người nhưng tui đã quên Tĩnh Tĩnh xưng hô với Trầm Hà như thế nào… ai thương tình mà nhớ thì cmt hộ nha.)
Trầm Hà đành chịu thở dài, nói: “Tín nhiệm tôi như vậy à?”
Trầm Hà thật ra thì chỉ nửa đùa hỏi một câu thôi, không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh lại đầy khẳng định gật đầu một cái: “Vâng!” Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc như vậy, Trầm Hà đột nhiên cũng không biết nói gì nữa, cảm giác nói gì cũng đều là lời thừa thãi, là phụ lòng sự tín nhiệm này của họ. Giờ khắc này, trong lòng Trầm Hà tự dưng sinh ra một cảm giác mang sứ mệnh ở trên vai.
Cuối cùng Trầm Hà bày tỏ, nguyện ý vì Trương Thanh mà thử một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT